Trái Tim Hoàng Đế
Chương 1
1.
Đêm tân hôn của ta với đích tử của Đạm Bạc hầu, người cùng ta động phòng lại là hoàng huynh của ta, đương kim thánh thượng.
Bọn họ đều cho rằng ta không biết sự thật, bởi vì trong đêm đó, mắt ta vẫn luôn bị bịt bằng vải lụa.
———
Chiếc khăn voan đỏ thẫm chói lọi đung đưa trước mắt ta mấy canh giờ, mắt ta đã nhức mỏi nhưng vẫn không thấy ai đến vén khăn lên.
Cho đến giờ hợi, tiếng cười nói chúc mừng bên ngoài từ từ nhỏ dần rồi biến mất, phu quân của ta là Liễu Dục mới chậm rãi đến.
Ta tuy không nhìn thấy gì nhưng từ tiếng động khi Liễu Dục bước vào, ta nghe ra bước chân của hắn rất vững vàng, nhìn là biết không hề uống say.
Hắn không say là lẽ đương nhiên, dù sao người trong lòng hắn cũng không phải ta.
Liễu Dục vén khăn voan của ta lên, sau đó đôi mắt ta đột nhiên bị trói chặt bằng một dải lụa đỏ thẫm.
Ta tưởng Liễu Dục muốn nhục nhã ta.
Hôn ước của chúng ta là do thái hậu ban, Liễu Dục không thể không động phòng cùng ta, chỉ là nếu thực sự muốn động phòng với ta thì chính là hoàn toàn phản bội người trong lòng hắn. Liễu Dục nhất định không vượt qua được cửa ải trong lòng, mới chọn cách che giấu dung nhan của ta.
Đã đến nước này, ta tội gì đợi thêm? Khi nằm xuống, ta đã hơi buồn ngủ.
Khi thắt lưng đột nhiên bị cởi ra, ta tỉnh hẳn, hơi run rẩy.
Người đang cưỡi trên người ta dường như cũng không muốn nhìn thấy ta mặc chiếc váy đỏ này, vì ta nghe thấy tiếng vải bị xé rách.
Ta thấy hơi lạnh.
Nhưng một lát sau lại không lạnh nữa, từng tấc da thịt sau khi bị cố ý hôn lên đều trở nên nóng ran.
Ta hơi lo lắng, bàn tay đặt bên gối hơi cứng đờ.
Liễu Dục đưa tay phải ra, mười ngón tay đan vào tay ta.
Nhưng ta lại càng cứng đờ hơn.
Cảm giác quen thuộc ấm áp mềm mại của chiếc nhẫn ngọc bích truyền đến từ kẽ tay đang nói cho ta biết, người đang hoan lạc với ta lúc này không phải là Liễu Dục.
Ta nhẫn nhịn, đưa một tay lên vuốt mái tóc của người nam nhân đang buông xõa sau lưng, sau đó cứ thế vuốt lên trên, sờ thấy một chiếc trâm ngọc do chính tay ta tặng.
Là bệ hạ, người động phòng với ta lại là bệ hạ.
Ta nhẫn nhịn lắm mới có thể kiềm chế không thốt lên câu [Hoàng huynh].
Tình huống hiện tại thật hoang đường nhưng dù thiên hạ có nói thế nào, chỉ có ta là không được nói.
Ta không phải là muội muội ruột của bệ hạ nhưng lại cùng bệ hạ lớn lên. Khi ta bảy tuổi, phụ thân là Ngụy quốc công tử trận, mẫu thân vừa đúng lúc lâm bồn, nghe tin dữ này liền kinh sợ không thôi, một xác hai mạng. Hoàng hậu khi đó, nay là thái hậu, thương ta là cô nhi của biểu muội bà, đặc biệt đón ta về nuôi dưỡng, cùng các công chúa khác chung sống, cũng theo lễ mà gọi các hoàng tử là hoàng huynh.
Tính tình của lục hoàng huynh Cảnh Đình lạnh lùng nhất nhưng mỗi lần nhìn thấy ta đều sẽ cười một cái.
Khi ta cập kê, Cảnh Đình đã hai mươi hai tuổi, đã đăng cơ. Khi rảnh rỗi, huynh ấy vẫn như trước kia gọi ta đến thư phòng của mình, dạy ta luyện chữ, để ta gảy đàn nhưng có một lần ta lén đi đến, rồi từ phía sau bịt mắt huynh ấy, Cảnh Đình lập tức nói là ta, chỉ là không để ta buông ra, tay Cảnh Đình từ từ nắm lấy bàn tay đang che mắt huynh ấy của ta mà vuốt ve an ủi. Kết quả là thái hậu vừa lúc đến, ta thấy bà không vui lắm.
Sau đó ta không đến thư phòng của Cảnh Đình nữa, mỗi ngày đều ở trong cung thái hậu chép kinh Phật. Có một lần bệ hạ đến, ta vẫn trốn ở phía sau không ra, lặng lẽ nghe Cảnh Đình nói hai chuyện. Một là có thí sinh ở tỉnh bên nháo chuyện, huynh ấy cần đi xem, hai là muốn sách phong Ngụy Nguyệt Nguyệt làm hoàng hậu, nhập chủ Trung cung.
Ta suýt làm vỡ nghiên mực, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Ngụy Nguyệt Nguyệt chính là ta.
Thái hậu đồng ý chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai đương nhiên là không đồng ý, bà nói là quá vội vàng, tạm thời gác lại. Nhưng đợi đến khi Cảnh Đình vừa rời khỏi kinh thành, thánh chỉ ban hôn cho ta và Liễu Dục đã được truyền xuống.
Cảnh Đình quay về nhanh đến đâu thì thánh chỉ cũng đã loan báo khắp kinh thành, không thể hối hận được nữa.
Vì vậy lúc này ta đang nằm trong phòng tân hôn của Liễu phủ, chỉ là không ngờ tân lang lại đổi người.
Cảnh Đình không hề lên tiếng nhưng dục vọng bồn chồn được truyền ra qua tiếng thở dốc ngày càng nặng nề.
Quả thực là huynh ấy.
Ta càng lo lắng nhưng trong từng lần dây dưa lại dần dần mê loạn ý thức.
Ta không biết Cảnh Đình rời đi lúc nào nhưng khi ta tỉnh lại thì người nằm bên cạnh đã là Liễu Dục.
Sáng hôm sau chải chuốt xong, ta cùng Liễu Dục trước sau lên xe ngựa vào cung tạ ơn, sau đó đối diện nhau không nói lời nào.
Chỉ có lúc hắn không để ý, ta nhìn sang, mới có thể thấy được chút manh mối trên khuôn mặt thanh tú của Liễu Dục.
Hắn dường như cũng lo lắng nhưng vẫn chọn “Trung” với thánh thượng, còn trung với tình yêu của chính mình.
Chúng ta đến cung của bệ hạ nhưng nghe nói huynh ấy có việc đột xuất, không thể tiếp kiến.
Ta mừng vì huynh ấy có việc, thở phào nhẹ nhõm, liền trực tiếp đi diện kiến thái hậu.
Diện kiến thái hậu xong, Liễu Dục có thể xuất cung nhưng ta lại bị giữ lại, nghe nói cửu công chúa cũng muốn gặp ta. Ta vẫn luôn thân thiết với cửu công chúa, đương nhiên là không nói hai lời liền đi.
Nhưng khi thái giám dẫn ta đến thư các, ta liền nhận ra có điều không ổn, cửu công chúa vừa nhìn thấy chữ là đầu đã đau, không thích nhất là đến thư các.
Người muốn gặp ta là người khác.
Người đó là bệ hạ, khi ta nhìn thấy Cảnh Đình ngồi một mình từ xa, chân ta suýt mềm nhũn.
Cảnh Đình hiếm khi mặc áo choàng màu đỏ thêu chỉ vàng, nếu không phải dáng vẻ như thường thì ta sợ là không thể nhận ra huynh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ta chậm rãi đi tới, cố đè nén sự chột dạ, giống như mọi khi hành lễ với Cảnh Đình [Hoàng huynh vạn an].
Cảnh Đình trước đó đang cúi đầu đọc sách, lúc này nghe vậy cũng không ngẩng đầu nhìn ta, chỉ lười biếng lật sang trang tiếp theo.
Khi Cảnh Đình không nói lời nào, ngay cả đôi lông mày thanh tú đó cũng nhuốm chút lạnh lùng.
Ta rất không hiểu tại sao huynh ấy lại không để ý đến ta.
[Bệ hạ?]
[Tân nương tử đến rồi.] Giọng điệu của Cảnh Đình quanh co lòng vòng, dường như ẩn chứa cảm xúc.
[Bệ hạ lấy cớ hôm nay có việc không gặp người nhưng lại để Nguyệt Nguyệt tìm mãi.]
[Không muốn gặp người bên ngoài, càng không muốn gặp muội.]
Cảnh Đình hờ hững khép sách lại, cuối cùng ngẩng đầu nhìn ta.
[Vậy tại sao lại triệu ta đến?]
[Phạt muội.]
Khi Cảnh Đình dứt lời, ta đột nhiên nhớ ra lúc huynh ấy biết được thánh chỉ chỉ gặp ta một lần, hỏi ta có nguyện ý gả cho Liễu Dục không.
Ta nói mình nguyện ý.
2
Cảnh Đình bây giờ nói muốn phạt ta…
Ta lập tức quỳ xuống trước mặt huynh ấy, không ngờ Cảnh Đình mắt nhanh tay lẹ, mũi giày hơi hướng về phía trước, đỡ lấy đầu gối ta, không để nó chạm đất.
… Ta không dám tự đứng dậy nhưng quỳ mãi trên mũi giày của Cảnh Đình thì ra thể thống gì.
[Hoàng huynh…] Ta cầu cứu Cảnh Đình.
Cảnh Đình không dịch chuyển mũi giày, nhẹ giọng nói: [Nguyệt Nguyệt làm gì vậy? Muội được nuông chiều quen rồi, sao có thể để muội quỳ được.]
[Hoàng huynh nói muốn phạt ta, ta chịu phạt.]
Cảnh Đình đưa tay ra, ra hiệu cho ta tiếp lấy, khi một lần nữa nắm lấy tay huynh ấy, một cảm giác kỳ diệu lan tỏa khắp toàn thân, Cảnh Đình không biết, ta còn quen thuộc với huynh ấy hơn huynh ấy tưởng tượng nhiều.
Trong chốc lát, Cảnh Đình hơi dùng sức, kéo ta đứng dậy, sau đó lại dùng một lực nữa đặt ta lên đùi mình: [Quỳ lâu đầu gối sẽ bầm tím mất, đứng đấy là được.]
Giọng điệu của Cảnh Đình trở nên dịu dàng nhưng hơi thở thoang thoảng bên tai ta vẫn lạnh lẽo, [Hồi nhỏ Nguyệt Nguyệt vẫn thích để hoàng huynh bế, sao lấy chồng rồi lại muốn xa cách với trẫm vậy?]
Ta liên tục xua tay, [Không dám, không dám.]
Khi Cảnh Đình hơi ngẩng cằm lên, vô tình lướt qua tóc mai ta, lại không để ta tiếp tục né tránh, [Huynh muội chúng ta bây giờ muốn thân thiết còn phải trốn ở đây, thật ra không cần như vậy, cho nên trẫm mới nói muốn phạt muội.]
Ta căng thẳng đến mức sắp túm nát cả vạt áo, [Hoàng huynh nói thế nào cũng được.]
[Trẫm muốn phạt muội nói, tối qua tên Liễu Dục kia, đã làm gì muội?] Trong đôi mắt phượng của Cảnh Đình có một tia âm u thoáng qua.
Mặt ta đỏ bừng, vì xấu hổ quá nên cả hốc mắt cũng nóng lên.
[Nguyệt Nguyệt sao vậy? Trẫm nói đùa thôi.] Cảnh Đình cúi mắt nhìn kỹ sắc mặt ta, giơ ống tay áo thêu chỉ vàng lên nhẹ nhàng áp vào dưới mí mắt ta, đuôi hạc trên ống tay áo hơi ướt.
Ta thả lỏng, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ống tay áo đẹp đẽ và quý giá của Cảnh Đình.
Cảnh Đình thấy vậy, đưa ba ngón tay nhẹ nhàng véo lấy ống tay áo, hỏi ta: [Trẫm mặc màu đỏ có đẹp không?]
[Đẹp nhất thiên hạ] Ta thành thật nói.
[Có giống hỷ phục không?] Cảnh Đình hỏi.
Ta dỗ huynh ấy: [Hỷ phục sao có thể so sánh với y phục ngự dụng?]
Cảnh Đình cười một tiếng, một tay mở một chiếc hộp nhỏ trên bàn, lấy ra một chiếc vòng tay rồi đeo vào cổ tay ta, vừa đeo vừa nói: [Hôm qua muội thành hôn nhưng trẫm lại không có mặt, thật muốn xem muội mặc hỷ phục trông như thế nào.]
Ta liếc nhìn chiếc váy gấm trên người, nói: [Giống như bây giờ.]
[Không giống, muội mặc cho trẫm xem đi.]
Ta có chút ngượng ngùng, [Hỷ phục không còn nữa.]
[Ồ?] Cảnh Đình ghé tai hỏi, [Sao lại không còn?]
Ngươi muốn nó không còn thì nó sẽ không còn.
Ta suy nghĩ thêm cách nói, [Hỷ phục đã bị nến đốt cháy.]
[Thật sao? Đây là điềm không lành, xem ra hôn sự của các ngươi quả thực không được trời nghe.]
Ta gật đầu phụ họa, [Ừ, không lành.]
[Nếu vậy, muội nhớ kỹ, không được thân mật với Liễu Dục.] Cảnh Đình từng bước dẫn dắt ta.
[Ta sẽ không… nói chuyện như vậy với hắn.]
[Đúng, những chuyện trẫm làm với muội, muội đều không được làm với hắn.]
Cảnh Đình nói như vậy, ta xấu hổ muốn chết, lại còn che giấu vụng về, bị huynh ấy nhìn ra rồi lại cười, [Không trêu muội nữa, không đúng, là đổi ngày khác trêu. Cửu công chúa đúng là đã tìm muội nhưng bị trẫm đuổi đi rồi, ngày khác muội vào cung tìm nàng ấy chơi nhé, tiện thể đi thăm thái hậu, cuối cùng đến gặp trẫm, rõ chưa?]