Trái Tim Hoàng Đế
Chương 2
3
Ta từ trong cung vội vã chạy trốn.
Sau đó trở về hầu phủ, cùng Liễu Dục nhìn nhau thở dài.
Nhưng thở dài xong, chúng ta vẫn phải giả làm phu thê trước mặt người khác.
Thành thân chưa được mấy ngày, chúng ta đã bị phu thê hầu gia đẩy đi chùa cầu phúc, cầu xin con cái.
Phu thê hầu gia tự nhiên là phu thê ân ái, gia đình hòa thuận, cho nên khi quỳ trên bồ đoàn cảm tạ ân đức của Bồ Tát thì vô cùng thành kính.
Cho đến khi ta và Liễu Dục quỳ xuống, bầu không khí có sự thay đổi tinh tế.
Chúng ta đều biết khi cầu thần bái Phật, chỉ cần trong lòng thầm niệm nguyện vọng là được nhưng ta và Liễu Dục đều lo lắng Bồ Tát hiển linh, đều hận không thể nói to hơn một chút——
[Bồ Tát trên cao, nếu ban cho ta con cái, ta nhất định sẽ đúc lại tượng vàng.]
[Bồ Tát phù hộ.]
Đã đến mức này, ta đã không sợ xúc phạm thần linh nữa, chỉ sợ Cảnh Đình sẽ thật sự khiến ta mang thai.
Phu thê Hầu gia tuy thấy kỳ lạ nhưng thấy lời lẽ của chúng ta thành khẩn nên cũng không tiện nói gì trước Phật.
Sau đó phu thê hầu gia muốn đến phía đông xem suối, ta và Liễu Dục thì chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đau lòng này.
[Nguyệt Nguyệt!]
Ta nhận ra có người gọi tên mình thì Cửu công chúa đã xuất hiện trên bậc thang, nàng vừa thở hổn hển vừa cười nói: [Cuối cùng cũng tìm được muội rồi, ta sắp chết ngạt trong cung rồi.]
[Bệ hạ đồng ý để tỷ ra ngoài sao?]
Cửu công chúa gật đầu nói: [Ta nói đến thăm muội, huynh ấy liền phái người đi theo ta, ta mới có thể ra khỏi cung.]
Cảnh Đình hẳn là biết chuyện hôm nay ta ra ngoài cầu con.
Cửu công chúa không nhận ra sắc mặt ta không tốt, tiếp tục ríu rít: [Đã đến rồi, ta cũng muốn cầu duyên, dù sao hoàng huynh nói nếu ta không có ý trung nhân, huynh ấy sẽ chỉ định cho ta một người, ta mới không muốn huynh ấy chỉ định, hôn sự của huynh ấy không thuận lợi, còn muốn ta không được như ý sao?]
Ta hận không thể bịt chặt cái miệng nhỏ của Cửu công chúa lại, [Nhanh ngậm miệng lại đi, hôn sự của bệ hạ khi nào thì không thuận lợi, nói bậy.]
Cửu công chúa khẽ thở dài nhưng tâm tư nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, [Ồ đúng rồi, ba ngày nữa theo lệ là lúc các công tử thế gia ra ngoài thi bắn cung ném vòng, muội đi cùng ta nhé, muội và Liễu công tử mới cưới, cũng nên cùng đi.]
Ta quay sang Liễu Dục, [Cửu công chúa mời chàng xem tiết mục.]
Cửu công chúa phụ họa, [Đúng vậy, năm nay giải thưởng rất tốt.]
Nhưng Liễu Dục dường như vẫn đắm chìm trong nỗi buồn cùng ta ra ngoài cầu con, dường như không nghe thấy chúng ta nói gì.
[Chàng ấy sẽ đi] Ta nói với Cửu công chúa.
Sau khi Cửu công chúa rời đi, ta vốn tưởng Cảnh Đình biết chuyện cầu con sẽ rất không vui mà lấy cớ triệu ta vào cung, không ngờ ba ngày trôi qua vẫn không có động tĩnh gì.
Chỉ là khi ta cùng Liễu Dục cùng nhau đi dự tiệc, trên sân xuất hiện một vị trí bắt mắt, rõ ràng là long giá của thánh thượng.
Dù thế nào thì ta cũng phải cắn răng đi thỉnh an huynh ấy, nếu không thì là thất lễ.
Bước chân Liễu Dục trở nên lớn hơn, biến thành chúng ta đi trước sau.
Khi thân hình Cảnh Đình đã trở nên vô cùng rõ ràng trong tầm mắt, đột nhiên có người gọi ta và Liễu Dục lại——
[Đây không phải là công tử và con dâu của Liễu hầu sao? Trước đó có việc không thể đích thân đến chúc mừng, hôm nay gặp được, xin chúc hai người phu thê trăm năm hạnh phúc, con đàn cháu đống.]
Sắc mặt Liễu Dục có chút cứng đờ.
Ta cũng rất không thoải mái.
Âm lượng này là sợ Cảnh Đình không nghe thấy sao.
Ta không biết Cảnh Đình sẽ nghĩ như thế nào, cũng giống như người đến chúc mừng cũng không hiểu rõ ta và Liễu Dục, tại sao một người lại đau buồn như mất chồng, một người lại như mất vợ.
Khi ta và Liễu Dục cuối cùng cũng đứng trước mặt Cảnh Đình, đầu Liễu Dục cúi rất thấp, còn ta càng không dám nhìn vào mắt huynh ấy.
[Miễn lễ.] Giọng Cảnh Đình lạnh lùng.
[Hoàng huynh hôm nay thật nhàn nhã.] Ta chủ động nói chuyện với Cảnh Đình.
Cảnh Đình nghe vậy, đánh giá ta một cái, một lát sau khẽ cười.
Chắc là… không sao chứ? Ta nghĩ.
Cảnh Đình ngẩng đầu nhìn lên không trung, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Liễu Dục, nói: [Hôm nay thời tiết không tệ.]
Huynh ấy dừng lại một chút, [Hay là hai người hòa li đi?]
4
Liễu Dục sửng sốt, giả vờ thoải mái tiến lên rót rượu cho Cảnh Đình, [Bệ hạ còn chưa uống rượu cũng chưa say, sao lại lấy vi thần ra đùa?]
Khi rượu đầy, ta tiếp lời: [Liễu Dục, bệ hạ thấy ngươi mãi không ra sân, ngay cả cơ hội lấy giải thưởng cũng không có, cho nên mới nói đùa, còn không mau đi thi đấu.]
Liễu Dục vội nói với Cảnh Đình: [Vi thần đi ngay đây.]
Khi trên chỗ ngồi chỉ còn ta và Cảnh Đình, huynh ấy chỉ cúi đầu nhìn chén rượu, khi đưa tay ra có vẻ muốn nhấc chén rượu lên nhưng khoảnh khắc sau đầu ngón tay hơi dùng sức, ấn đổ chén rượu, rượu theo mép bàn nhỏ xuống vạt áo huynh ấy.
Trên sân có rất nhiều tai mắt, ta không tiện đích thân đi lau giúp, đành đưa khăn tay ra.
Cảnh Đình nhận lấy, qua loa lau vài cái nhưng cũng không trả khăn tay cho ta.
Cuối cùng huynh ấy cũng mở miệng, [Vừa rồi trẫm có bảo muội giúp hắn nói chuyện không?]
Ta không ngừng dò xét sắc mặt Cảnh Đình, [Huynh hỏi Liễu Dục như vậy, hắn cũng không trả lời được.]
[Được lắm, vậy muội trả lời đi.]
Ta ngây người, [Hòa li? Vậy ta nên nói với thái hậu là cơm của hầu phủ quá cứng làm ta nghẹn, hay là vườn không lớn bằng trong cung nên ta không thích?]
Nhắc đến thái hậu, ta lại nhớ đến lời bà nói với ta khi Cảnh Đình rời cung——
[Dù sao ai gia cũng nuôi ngươi mấy năm, gả ngươi đến Liễu phủ, trong lòng tự nhiên có muôn vàn không nỡ. Chỉ là lời hoàng đế nói hôm đó ngươi cũng nghe thấy rồi, nó muốn lập ngươi làm hậu nhưng tính tình ngươi quá nhu thuận, nếu ở chính cung, tương lai sẽ phải chịu nhiều đau khổ. Thực ra nếu hoàng đế nói phong ngươi làm phi, ai gia sẽ không nói gì nhưng xem quyết tâm hiện tại của hoàng đế, dù trước tiên phong ngươi làm gì, không quá nửa năm, cuối cùng cũng sẽ giao phượng ấn cho ngươi.]
Khi hoàn hồn lại, ta phát hiện Cảnh Đình đang vừa cười vừa không cười nhìn ta.
[Là vừa rồi ta nói không đúng sao?]
Cảnh Đình lắc đầu, nói: [Chỉ là nói chuyện phiếm, nào có gì đúng sai,] huynh ấy đứng dậy, [Vạt áo ướt rồi, trẫm đi thay áo.]
Sau khi Cảnh Đình rời đi, ta mới phát hiện ra huynh ấy đánh rơi ngọc bội, hẳn là vừa rồi lúc lau đã vô tình hất rơi.
Đồ dùng của hoàng đế không thể để lưu lạc bên ngoài, ta nhặt ngọc bội lên, định đi tìm xe ngựa, để giao thứ này cho thái giám quản sự.
Nơi đỗ xe ngựa có hơi khuất, ta lặng lẽ đi tới, không ngờ lại vô tình đụng phải Liễu Dục và người trong lòng hắn, Liễu Dục trông có vẻ hơi thất ý.
Người trong lòng Liễu Dục là thứ nữ của một quan tứ phẩm, trước đó hôn sự vẫn chưa định, cũng là bởi vì trong nhà không chịu đi cầu hôn. Nhưng nếu là cưới kế thất, hôn sự này rất có thể sẽ thành.
Ta đột nhiên hiểu rõ hơn tâm tư của Liễu Dục, hắn chịu giúp Cảnh Đình hoàn thành chuyện hoang đường trong đêm động phòng, chính là nhìn trúng việc ta và hắn không thể ở bên nhau lâu dài.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, ta không biết mình đã đến trước xe ngựa, ta ra hiệu cho thái giám không được kinh động người trong xe, sau đó mới trả lại ngọc bội.
Thái giám không lên tiếng nhưng khi ta đưa ngọc bội vào trong thì lập tức bị kéo vào.
[Muội chậm hơn trẫm dự đoán một chút.] Cảnh Đình quần áo hơi xộc xệch, thắt lưng nửa buộc nửa tháo, vô cùng… không nghiêm chỉnh đĩnh đạc.
Ta lập tức hiểu ra, vội cúi đầu, [Là hoàng huynh cố ý đánh rơi ngọc bội.]
[Đi một đường có thấy gì không?] Giọng Cảnh Đình u uất.
Thấy… Ta lại hiểu thêm một tầng. Thứ nữ của quan tứ phẩm vốn không được mời đến loại yến tiệc này nhưng lại cố tình đến.
Cảnh Đình mỗi lúc mỗi khắc đều muốn nhắc nhở ta, không được đối với Liễu Dục sinh ra tình cảm. Dù sao thì huynh ấy không biết chuyện đêm đó ta đã biết rõ chân tướng, cho nên lo lắng trong lòng ta một khi xác định đã có quan hệ da thịt với Liễu Dục, sẽ dần dần sinh ra tình cảm, huống hồ còn có chuyện cầu con thúc đẩy huynh ấy.
[Ta đi một đường, trong mắt chỉ chú ý xem thánh giá ở đâu, không thấy gì cả.]
[Giả vờ ngốc,] Cảnh Đình vuốt tua ngọc bội, [Trẫm lười giả vờ với muội, chỉ nói một câu, trẫm lúc đầu không muốn đụng chạm đến ý chỉ của thái hậu, không có nghĩa là sau này sẽ không dùng thủ đoạn hủy bỏ ý chỉ này.]
Ta nhớ lại chuyện mấy ngày trước, không khỏi hỏi: [Huynh tức giận sao?]
Cảnh Đình không trả lời, chỉ nói: [Muội ngồi gần một chút, trẫm không ăn thịt người.]
Ta cẩn thận dịch gần nửa tấc, sau đó hơi thở của Cảnh Đình ngang nhiên tràn đến, [Lừa muội.]
Đột nhiên bị ôm vào lòng, ta theo bản năng giãy dụa hai cái nhưng lại bị khống chế chặt hơn.
[Nguyệt Nguyệt, đừng động, sẽ bị người nghe thấy.] Cảnh Đình nói.
Huynh ấy đang lo lắng sao? Nhưng sao ta nghe huynh ấy nói càng lúc càng vui vẻ?