Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Trầm Mê - 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Mãi đến khi sóng lớn hơn vỗ tới, chân tôi loạng choạng, suýt nữa ngã xuống.


Trong lúc kinh hoàng, tôi quay đầu lại tìm anh, gọi tên anh theo bản năng: “Trần Tiến Hiền.”


“Uyển Uyển, tôi đây.”


Bàn tay to lớn dịu dàng, nắm chặt lấy ngón tay tôi.


Tôi ướt đẫm, được anh ôm vào lòng.


Trong nháy mắt đó, trời đất yên tĩnh, như đã sớm mất đi linh hồn.


Cứ thế tìm được sự cứu rỗi cho mình.


13

Ngày thứ ba, Trần Tiến Hiền đưa tôi đi lặn nước.


Tôi không dám đi vào nơi nước sâu, bởi vậy cũng không thấy được cảnh đẹp dưới biển sâu.


Nhưng với tôi, chuyện này cũng là đột phát cực lớn rồi.


Ngày cuối cùng, chúng tôi nằm trên boong thuyền phơi nắng.


Tôi không nhớ ra ai là người chủ động hôn trước.


Nhưng nụ hôn này vô cùng lâu.


Vô cùng khiến người ta… động lòng.


Biệt thự ở đó có thể cảm nhận được gió biển.


Cũng có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ lên mỏm đá.


Trần Tiến Hiền dụ dỗ tôi uống ít rượu vang.


Trong lúc chuếnh choáng, anh ôm tôi ngồi trên lan can sân thượng.


Tôi vẫn còn sợ hãi biển cả.


Lại sợ hãi vì phải ngồi lên lan can không có chỗ tựa lưng.


Chỉ có thể ôm chặt cổ anh, hai chân dây dưa quấn chặt lấy eo anh.


Anh hôn lên tai tôi, tiếng anh cười rất khẽ: “Uyển Uyển, sao em lại run thế?”


“Tôi sợ, lan can mỏng lắm, tôi sợ sẽ ngã xuống, Trần Tiến Hiền…”


“Có tôi ở đây, sao có thể để em ngã xuống được?”


Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên tai tôi.


Cảm giác nhồn nhột đó, khiến toàn bộ từ gáy xuống lưng tôi như có dòng điện bò qua.


Choáng váng lại trầm luân.


“Anh còn như vậy, tôi sẽ không để ý đến anh nữa.”


Tôi cố gắng đẩy anh ra, anh cũng xấu xa giả vờ định buông tay.


Tôi sợ đến mức nghẹn ngào hét lên, chỉ có thể ôm chặt tay anh.


“Được rồi, chúng ta về phòng đi.”


Tiếng cười của anh trầm thấp lại mãn nguyện, nhẹ nhàng bế tôi lên.


Đêm hôm đó là lần thứ hai của chúng tôi.


Tôi vẫn rất căng thẳng, từ nhỏ tôi đã sợ đau.


“Uyển Uyển.”


Trần Tiến Hiền cúi xuống, đan chặt mười ngón tay với tôi.


Nụ hôn của anh rơi lên đuôi lông mày tôi: “Nhắm mắt lại, thả lỏng đi.”


“Trần Tiến Hiền…”


“Tôi sẽ yêu em hết lòng, Uyển Uyển.”


Trên gương mặt anh tuấn của Trần Tiến Hiền là chân thành thuần túy lại tha thiết.


Đôi mắt anh rất đen, lúc nhìn tôi, luôn có thứ gì đó khiến người ta mềm lòng.


Tôi không lên tiếng, chỉ theo lời anh nói, nhẹ nhàng khép mắt lại.


Bên ngoài cửa sổ, sóng biển hung dữ đập lên mỏm đá, vỡ tan thành bọt biển.


Tôi cảm giác bản thân như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển chảy xiết.


Bị sóng biển va vào, dập dềnh trên đỉnh thủy triều.


Điểm khác biệt duy nhất là, chiếc thuyền nhỏ này, cuối cùng sẽ chạy khỏi sóng gió, đi về phía bến cảnh to lớn mà ấm áp.


14

Chu Dung Thâm lại lần nữa bừng tỉnh khỏi mộng, thời gian đã là bốn giờ sáng.


Đây là biệt thự nằm ở bị trí đẹp nhất, là nhà tân hôn của anh ta và Tiết Uyển.


Ngày Tiết Uyển rời đi, Bắc Kinh mới vừa chớm đông.


Mà lúc này, đã đổ trận tuyết thứ hai.


Trong giấc mơ vừa rồi, Chu Dung Thâm mơ thấy Tần Tang.


Tần Tang đỏ mắt hỏi anh ta: “Chu Dung Thâm, có phải anh sắp quên em rồi phải không?”


“Có phải anh, đã sớm thích Tiết Uyển?”


Anh ta chậm rãi ngồi dậy, mãi đến khi tâm trạng bình tĩnh trở lại.


Thật ra anh ta đã biết từ lâu, Tần Tang mất do điều ngoài ý muốn, Tiết Uyển vô tội.


Có lẽ trong tiềm thức anh ta đã đoán được, anh ta sẽ động lòng với Tiết Uyển.


Cho nên mới làm ra hành động hoang đường như thế, muốn bóp hết tất cả mọi thứ từ trong trứng nước.


Nhưng mọi chuyện vẫn không nằm trong khống chế, cứ thế lệch quỹ đạo.


Người con gái như Tiết Uyển, có ai thật sự không động lòng chút nào?


Ngay cả bạn bè quanh anh ta, ngay cả Phó Hàn Thanh.


Cũng không từng chỉ nói một lần, bảo anh ta quên Tần Tang đi, sống yên ổn với Tiết Uyển.


Thật ra anh ta cũng từng muốn sống yên ổn với cô.


Nhưng khi anh ta nảy sinh suy nghĩ đó, trái tim Tiết Uyển đã bị bao phủ bởi lớp băng không thể tan chảy.


Lúc anh ta uống say về nhà, cô vẫn chăm sóc anh ta như cũ.


Nhưng lại khéo léo né tránh anh ta chạm vào.


Cô không cho anh ta hôn, không còn ở cùng phòng với anh ta.


Thậm chí còn dịu dàng cười hỏi anh ta, có muốn gọi cho bạn gái anh ta không.


Cũng chính cô gái luôn tốt tính đấy, sau khi đập vỡ ảnh cưới…


Lại đưa ra đơn ly hôn đã ký sẵn, tay trắng rời đi.


15

Chu Dung Thâm phát hiện bản thân ngày càng mất khống chế, ngày càng không được bình thường.


Anh ta bắt đầu thất thần giữa những buổi tụ tập với bạn bè.


Anh ta bắt đầu cảm thấy không thoải mái với cách bày trí trong nhà.


Rõ ràng mọi thứ vẫn đâu vào đấy như lúc Tiết Uyển ở nhà.


Giúp việc cũng đều làm theo những gì Tiết Uyển từng phân phó.


Nhưng tất cả đều không đúng.


Áo sơ mi phối cùng cà vạt chỉ tàm tạm.


Nhiệt độ và độ ẩm trong phòng không thoải mái như lúc cô ở nhà.


Anh ta thậm chí đã quên mất, những khi tuyết rơi ở Bắc Kinh mấy năm qua, Tiết Uyển đã chuẩn bị quần áo gì cho anh ta.


Đến mức anh ta cảm cúm hai lần liên tiếp.


Sốt đến mức thần trí mơ hồ, lại không còn nước mật ong ấm đưa đến bên miệng.


Cũng không ai cực nhọc ngày đêm, không dời một phút chăm sóc suốt đêm.


Người dưới bếp cũng không biết, lúc anh ta bị ốm không thấy đói bụng.


Vốn là người ăn thanh đạm, lúc này lại muốn ăn đồ chua cay.


Hết thảy mọi thứ đều không như ý muốn.


Điều này khiến bệnh tình Chu Dung Thâm kéo dài cả tuần, mới chậm rãi hồi phục.


Mà sau khi bệnh tình đỡ hơn, việc đầu tiên anh ta làm, là bảo trợ lý riêng đi thăm dò nơi Tiết Sùng chuyển viện.


Anh ta biết rõ Tiết Sùng là người Tiết Uyển quan tâm nhất.


Chỉ cần anh ta đối xử tốt với Tiết Sùng, người con gái thông tuệ như Tiết Uyển sẽ hiểu rõ, anh ta đang cúi đầu trước cô.


16

Tôi thuê một văn phòng ngay trong tòa nhà văn phòng chỗ công ty Trần Tiến Hiền đang thuê.


Người thuê trước mở công ty thiết kế.


Bởi vậy chỉ cần điều chỉnh sắp xếp qua, rất nhanh có thể vào làm việc.


Văn phòng không to, thậm chí hơi đơn sơ.


Trần Tiến Hiền không hài lòng lắm, nhưng tôi nhất quyết thuê nó.


Tôi không muốn tiêu quá nhiều tiền của anh.


Sau khi trở về từ biển, quan hệ giữa chúng tôi tựa như đã bắt đầu chệnh hướng khỏi suy nghĩ ban đầu của tôi.


Nhưng càng là như thế, tôi càng muốn có thể chậm rãi độc lập kinh tế.


Sau khi văn phòng bắt đầu làm việc, tôi nhận được đơn hàng đầu tiên.


Là người bạn cùng giới đầu tiên sau khi Trần Tiến Hiền đến Hải Thành, Tân Nguyện.


Cô ấy sắp đính hôn, vốn dĩ đã chuẩn bị xong xuôi lễ phục rồi.


Nhưng có lẽ muốn để tâm đến chuyện kinh doanh của tôi, nên Tân Nguyện cố tình đặt tôi một bộ sườn xám.


Cô ấy sẽ mặc trong lễ đính hôn.


Tôi rất để tâm những đơn hàng đầu tiên của mình.


Phác thảo, vẽ, vẽ mẫu thiết kế, lựa chọn vải, lựa tơ lụa, cúc áo, phụ kiện, mọi thứ đều tự tay làm.


Đến mức thường xuyên tăng ca suốt đêm.


Nhưng bận rộn khiến tôi cảm thấy vui vẻ.


Nhưng Trần Tiến Hiền lại ngày càng ai oán.


Lại thêm một đêm đồng hồ chỉ một giờ sáng.


Lúc Trần Tiến Hiền đưa tôi về chung cư, cuối cùng không nhịn được nữa.


“Uyển Uyển, em có cảm thấy gần đây mắt em thâm quầng quá rồi không?”


“Thức đêm nóng trong, trên cằm em lên mụn luôn rồi kìa.”


Anh vừa nói vậy, tôi nhìn kỹ trong gương.


Hình như đúng là hơi tiều tụy.


“Sắp đến ngày Tân Nguyện đính hôn rồi, em sợ không kịp nên mới thức đêm.”


“Đợi làm xong sườn xám cho Tân Nguyện, sau này em sẽ tuyển thêm người, không bận rộn như thế nữa.”


Trần Tiến Hiền vừa lái xe, vừa nghiêng đầu liếc tôi một cái: “Vậy em xem gần đây anh có gì lạ không?”


Tôi còn thật sự nhìn anh, vẫn đẹp trai, mũi cao thẳng, dáng vẻ này tôi đã khắc sâu trong lòng.


Bởi vì phải đợi quá lâu, trên cằm cũng lún phún râu, hơi thở tràn đầy nam tính càng mãnh liệt hơn.


Đến mức trong chốc lát nhìn anh, tôi cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.


“Hình như không có thay đổi gì, vẫn giống như trước.”


Trần Tiến Hiền một tay nắm vô lăng, một tay cầm tay tôi.


“Tiết Uyển, em không thấy trên mặt tôi viết đầy chữ dục cầu bất mãn à.”


“Còn có cả thất hồn lạc phách vì bị người phụ nữ của mình coi nhẹ nữa này?”

 

Loading...