Trầm Mê - 5
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
17
Lúc anh nói lời này, giọng hơi đè thấp xuống.
Trong không gian chật hẹp, cảm xúc mập mờ càng dễ dàng nảy sinh.
Tôi chỉ cảm thấy gò má hơi nóng lên, muốn rút tay về.
Nhưng lại bị anh nắm chặt hơn: “Đêm nay có cho anh ngủ lại không?”
Má tôi nóng bừng, không nhịn được quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Một chiếc xe Bentley vụt qua như tên bắn, trông có vẻ hơi quen thuộc.
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua.
Chu Dung Thâm là người tự phụ, cao ngạo như thế, sao có thể đến Hải Thành.
“Uyển Uyển?” Trần Tiến Hiền hơi tủi thân.
Tôi nghĩ đến mấy ngày nay anh quả thực rất vất vả.
Lúc trước công việc anh vốn đã bận rộn túi bụi rồi.
Nhưng dù có xã giao hay tăng ca mệt mức nào, anh đều tự mình đến đón tôi tan làm.
Lại bởi vì lo lắng tôi quá mệt mỏi, sáng hôm sau lại lo lắng đến đón tôi.
Lúc nào cũng thế, sau khi đưa tôi về chung cư, anh lại nửa đêm lái xe rời đi.
Tôi cúi thấp đầu, ánh mắt rơi lên ngón tay khớp xương rõ ràng của anh.
Nhưng lại nghĩ sao ngón tay như thế, lại chỉ làm loạn mỗi một chỗ trên cơ thể tôi.
Má nóng rát đến mức không thể hạ hỏa nổi.
Tôi lại quay mặt đi lần nữa, mở cửa sổ xe ra.
Gió mát thổi tới, lại cuốn theo vài bông tuyết, rơi trên mặt tôi.
Tôi nghe được giọng mình, thật thấp, nhưng lại mang theo lưu luyến:
“Tuyết rơi rồi, đêm nay anh đừng về, chịu khó ở lại chỗ em một đêm đi.”
Chung cư thuê rất nhỏ, Trần Tiến Hiền cũng không hài lòng.
Thật ra tôi biết anh muốn để tôi ở lại nhà anh.
Nhưng tôi cũng không biết bản thân mình đang cố chấp điều gì, nhất quyết không chịu.
Anh vẫn luôn đầu hàng trước sự cố chấp của tôi, mọi thứ đều thuận theo tôi.
“Vậy… cảm ơn tiểu thư Tiết đã có lòng thu giữ.”
Trần Tiến Hiền cười, tiếng cười đầy trầm thấp và sung sướng.
Anh cầm tay tôi lên, đưa đến bên miệng, ấn thật sâu lên đó một nụ hôn.
18
Chu Dung Thâm phi nhanh trên con đường tuyết rơi.
Nơi đèn xe quét qua, tuyết sương bay mù mịt.
Con đường tỏa sáng lấp lánh, vẫn phồn hoa tấp nập.
Vẻ phồn hoa ở đây không giống với Bắc Kinh.
Bây giờ Tiết Sùng được thu xếp chữa bệnh trong bệnh viện tư tốt nhất Hải Thành.
Nghe nói Tiết Uyển vừa mở văn phòng thiết kế của mình.
Anh ta còn nhớ, Tiết Uyển chơi vĩ cầm cực kỳ hay, lại vẽ rất đẹp, luôn được mọi người khen ngợi.
Anh ta còn tưởng rằng, giờ không còn u sầu vì tiền, cô sẽ chọn trở về làm đại tiểu thư phong hoa tuyết nguyệt mưu cầu danh lợi.
Dù thế nào cũng không ngờ đến, cô thuê một văn phòng chưa đến năm mươi mét vuông, cẩn thận xây dựng công việc mình.
Càng không nghĩ đến, giờ cô lại thuê chung cư, môi trường xung quanh cũng chỉ thường thường.
Xem ra, người đàn ông giúp cô, cũng không quá coi trọng cô.
Nghĩ đến những việc này, Chu Dung Thâm mới cảm thấy trái tim đang sôi sùng sục chỉ trực trào dâng của mình hơi yên tâm một chút.
Chỉ là anh ta chẳng hiểu rõ điều gì.
Cái yên tâm ngắn ngủi kia, sau hai mươi phút nữa, sẽ trở thành nực cười vụn vỡ rơi đầy đất.
19
Ngay giây phút bước vào nhà, tôi vừa cởi áo khoác xuống, Trần Tiến Hiền lập tức đè tôi vào cửa nhà.
Bên trong áo khoác, tôi mặc sườn xám đỏ tươi.
Trần Tiến Hiền cực kỳ thích tôi mặc sườn xám.
Mỗi lần tôi mặc sườn xám, anh đều cực kỳ phấn khích.
Đêm nay, cũng không ngoại lệ.
“Uyển Uyển…”
Lúc anh hôn tôi, hơi thở dần trở nên nóng hổi.
Bàn tay mạnh mẽ nắm lấy eo tôi qua lớp sườn xám mềm mại.
Muốn tôi và anh kề sát nhau, chặt đến mức không còn một kẽ hở.
“Chưa tắm rửa mà…”
Tôi cố gắng đẩy anh ra, nhưng chỉ tốn công vô ích.
“Làm xong tắm cùng đi.”
“Trần Tiến Hiền!” Tôi xấu hổ đánh anh.
Lại chỉ đổi lại mấy tiếng cười nặng nề của người đàn ông kia.
Càng vô liêm sỉ hơn là, anh vừa hôn tôi, vừa dùng tay lần mò sườn xám mới của tôi.
“Trần Tiến Hiền!”
Tôi tức giận cắn anh, vừa mặc cái váy này lên người, tôi đã cực kỳ ưng ý nó.
“Mua thêm trăm cái cho em, được không?”
Sườn xám bị xé ra, anh còn chưa bỏ qua, váy lót bên trong cũng bị xé thành mấy mảnh.
Sau đó cùng với sơ mi cà vạt của anh, ái muội dây dưa rơi đầy đất.
20
Lúc chuông cửa cứ liên tiếp vang lên, Trần Tiến Hiền vẫn chưa thỏa mãn.
Mà cả người tôi gần như xụi lơ, muốn tan ra thành từng mảnh.
Cũng không biết là ai, không mở cửa mà vẫn không biết mệt mỏi bấm chuông.
Tôi đẩy anh, giục anh đi xem có phải có chuyện gì xảy ra không.
Anh ôm tôi, hung hăng hôn một cái, rồi mới lạnh mặt đi xuống giường, mặc đại quần ngủ đi ra ngoài.
Qua mắt mèo, thật ra Trần Tiến Hiền liếc một cái đã nhận ra Chu Dung Thâm.
Nhưng anh cố tình giả vờ không biết, mở cửa.
Chu Dung Thâm có vẻ uống không ít rượu.
Nếu không sợ là còn tiếp tục giữ cái dáng vẻ thiếu gia kiêu ngạo ngút trời của anh ta.
Ngay chớp mắt cửa mở ra, Chu Dung Thâm dập tắt điếu thuốc: “Tiết Uyển, cô chẳng phải muốn tiền à, tôi cho cô…”
Sau này, toàn bộ tiền của tôi, đều cho em hết.
Tôi không ký đơn ly hôn đâu.
Tôi sẽ không để em ra đi tay trắng.
Chúng ta đừng ly hôn, chúng ta sống hạnh phúc với nhau đi.
Những lời đã suy nghĩ thật lâu trên đường tới kia.
Cuối cùng cũng không thể thốt thành lời.
Mà lời thốt ra, lại là những lời suốt ba năm qua, là ngữ điệu tổn thương người khác thành thói quen.
Nhưng Chu Dung Thâm thậm chí còn chưa kịp hối hận vì mình lỡ lời.
Vì người mở cửa không phải Tiết Uyển.
Mà là một người đàn ông có thể nói là hơi xa lạ với anh ta.
21
Nếu như nói lúc đầu nhìn thấy Trần Tiến Hiền, Chu Dung Thâm cảm thấy kinh ngạc và hoảng sợ.
Thì khi anh ta nhìn thấy Trần Tiến Hiền cởi trần, chỉ mặc quần ngủ.
Bên trên eo rắn chắc còn mấy vết cào còn mới.
Tâm trạng của anh ta, ngay trong giây phút đó lập tức sụp đổ.
“Cmn anh là ai! Sao anh lại ở đây?”
“Tiết Uyển đâu!”
Hai mắt Chu Dung Thâm đỏ rực, đỏ khiếp người.
Ánh mắt anh ta dời khỏi người đàn ông, nhìn ra sau lưng anh để tìm kiếm.
Nhưng ngay giây phút dời mắt đi, lại bị đống quần áo hỗn độn dưới đất thu hút.
Sườn xám đỏ tươi, váy lót trắng ren, tất chân trong suốt, sơ mi đàn ông, cà vạt đen, thắt lưng…
Thắt lưng phản chiếu ánh sáng nhức mắt, đập vào mắt anh ta, nhưng lại ghim vào tim anh ta.
Cả người anh ta run rẩy, răng cũng nghiến vào nhau, phát ra tiếng khe khẽ.
Ngay cả con ngươi cũng gần như tan ra trong nháy mắt.
Kết hôn ba năm, anh ta chưa từng chạm vào Tiết Uyển.
Anh ta tự cho đấy là giới hạn cuối cùng, tự cho là vậy thì không tính là phản bội Tần Tang.
Anh ta không nhìn rõ lòng mình.
Không, có lẽ là anh ta cố ý không nhìn rõ.
Mà đến khi anh ta cuối cùng cũng bằng lòng chịu đối diện…
Lại muộn mất rồi.
Trần Tiến Hiền nhìn người đàn ông say khướt trước mắt.
Trông mặt mũi cũng được, chỉ là trông hơi xanh xao tiều tụy, gầy yếu.
Chẳng trách Tiết Uyển kết hôn ba năm, vẫn là một cô gái ngoan thuần khiết.
Chỉ là, nghĩ đến việc Tiết Uyển từng thật lòng thích anh ta.
Trần Tiến Hiền ghen tuông trong lòng, vẫn hơi muốn biểu lộ ra.
Anh chau mày, đáy mắt mang theo vẻ không vui vì chưa được thỏa mãn, giọng khàn khàn:
“Anh Chu đây đêm hôm khuya khoắt đến tìm vợ tôi làm trò khùng điên gì vậy?”
22
Chu Dung Thâm chưa từng gọi Tiết Uyển như vậy.
Trước giờ anh ta đều gọi thẳng tên cô.
Bạn bè thân thiết của anh ta đều gọi cô là chị dâu.
Nhưng với mấy người bạn gái của anh ta, cũng đều dễ dàng gọi họ là chị dâu nhỏ.
Có vài người gọi cô là chị Tiết.
Xưng hô thế này luôn gợi cho người ta nhớ lại chút ít, những ngày tháng vô tư lự của cô khi còn là một thiếu nữ.
Tình cảm ngày xưa giữa bọn họ đã sớm tan thành mây khói.
Chu Dung Thâm cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Cái cảm giác khó chịu đó không chỉ trên người, mà còn trên chính tinh thần.
Anh ta thậm chí còn không có sức để tức giận.
Vai sụp hẳn xuống, cứ vậy chán nản đứng đó.
Quá khứ mấy năm nay, cứ như đèn kéo quân không ngừng đảo quanh trong đầu anh ta.
Cô gái nhỏ bé đã từng ngoan ngoãn đi sau anh ta, gọi tên anh ta.
Sau khi lớn lên thành thiếu nữ yểu điệu dịu dàng xinh đẹp.