Tri Hòa
Chương 1
1.
Chuyện Thiếu sư của Thái tử, Bùi Khanh Chi giận dữ đến mức va chạm với công chúa vì hồng nhan chưa đến nửa ngày đã lan ra khắp kinh thành.
Vì thế nên hắn đã đắc tội với ta.
Hoàng đế tức giận, tước chức quan của hắn, nói hắn quỳ gối ngoài điện Thừa Phong để suy nghĩ cho kĩ càng.
Đại thần tấu chương lên khuyên ngăn không ngừng, tấu chương tố cáo ta nhiều như tuyết trên núi.
Phù Cừ tức giận: “Công chúa, rõ ràng người mới là người bị thương nặng nhất mà! Vậy mà… vậy mà bên ngoài lại nói người như vậy!”
Ta biết, nàng ấy đang cảm thấy bất công thay cho ta.
Vì hiện tại, cho dù là trong cung hay ngoài cung đều đang xôn xao bàn tán chuyện ta vì ghen sinh hận, thiếu chút nữa đã hại chết Doãn Vân Mộng.
Doãn Vân Mộng là thứ nữ nhà Lễ bộ thị lang Doãn Hoành Đích, vừa dịu dàng vừa mỹ mạo, vừa có tri thức lại vừa hiểu lễ nghĩa, nổi danh trong các khuê nữ ở kinh thành.
Nghe đồn nàng ta còn là thanh mai trúc mã của Thiếu sư Bùi Khanh Chi.
Chỉ là tạo hóa trêu ngươi, năm đó Bùi gia suy bại, thấp cổ bé họng, lúc quay đầu, bạch nguyệt quang trong lòng đã sớm gả cho người khác làm thê.
Trước khi lễ thành hôn diễn ra một tháng, vị hôn phu của Doãn Vân Mộng chết vì bệnh, trước khi chết đã lấy một tờ hòa ly phó thác nàng ta đưa cho bạn tốt Bùi Khanh Chi.
Lần này tình thế đã xoay chuyển.
Mọi người cảm thán: “Người hữu tình quanh đi quẩn lại kiểu gì cũng sẽ về bên nhau.”
Mà bọn họ đánh giá ta lại là: “Công chúa Chiêu Dương, An Hòa theo đuổi Bùi Thiếu sư không thành, trút giận lên người vô tội là Doãn cô nương, lần này còn làm hại nàng thiếu chút nữa ngã ngựa mất mạng, quả nhiên là được nuông chiều quá mà ngang bướng, tâm địa lại còn độc ác!”
Phù Cừ nghe vậy thì đỏ mắt vì tức giận, hận không thể đại chiến mấy hiệp với người chỉ trích ta.
Ta trấn an nàng ấy, nói nàng ấy ngồi xuống, ra hiệu nàng ấy không cần để ý.
“Nhưng công chúa, người cứ để mặc bọn họ nói xấu người như vậy sao?”
“Ăn cơm trước đi.”
Trăm công nghìn việc, ăn cơm là quan trọng nhất.
Có một số việc, giải thích và tranh luận nhiều đến đâu cũng vô dụng.
Những chấp niệm và tưởng tượng của mọi người đối với hoàng quyền hoàn toàn có thể khiến một người lương thiện trở nên độc ác.
Phù Cừ không hiểu, nhưng nàng ấy vẫn buồn ngủ gật đầu.
“Vậy công chúa, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Đi chữa bệnh.”
“Thật sao?” Ánh mắt nàng ấy sáng lên.
“Thật.”
Thật ra Phù Cừ đã sớm mong ngóng ta đi chữa bệnh.
Nàng ấy luôn nói có khi chữa xong bệnh rồi ta sẽ không thích Bùi Khanh Chi nữa.
Trước kia ta đều từ chối nàng ấy, nàng ấy cho rằng là ta không từ bỏ được Bùi Khanh Chi.
Nàng ấy nghĩ vậy vừa đúng vừa không đúng.
Vì ta phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần ta vừa nghĩ đến việc sẽ quên đi Bùi Khanh Chi là trái tim sẽ vô cùng đau đớn, nhịp tim đập nhanh đến mức không thở nổi.
Mỗi lần tỉnh lại đều sẽ thổn thức, may mà nhặt lại được cái mạng này.
Nguyên nhân lần này ta đồng ý đi không chỉ vì câu nói kia của Bùi Khanh Chi.
Mà còn vì người bên dưới dưới bẩm báo lại ta: “Đã tìm thấy thần y có thể chữa trị bệnh của công chúa.”
2.
Ta tên An Hòa, là nữ nhi thứ sáu của đương kim Hoàng đế, phong hào Chiêu Dương.
Khoảng nửa năm trước, ta từng trượt chân rơi xuống nước.
Sau khi tỉnh lại ta đã quên mọi thứ, chỉ nhận ra Bùi Khanh Chi đứng sau lưng Hoàng đế.
Phù Cừ nói với ta, lúc đó ta còn chưa tỉnh táo hẳn, sau khi thấy Bùi Khanh Chi đã lập tức vén chăn lên, lảo đảo xuống giường, giơ tay nhào vào trong lòng hắn, vừa khóc vừa gào nói: “Tam lang, ngươi đừng đi, đừng bỏ lại một mình ta!”
Bùi Khanh Chi đứng thứ ba trong nhà nên người ngoài cũng hay gọi hắn là Bùi Tam lang.
Nhưng xưng hô này do ta nói lại có cảm giác vô cùng hoang đường.
Vì bọn họ đều nói, ngày thường ta và Bùi Khanh Chi không hợp nhau chút nào.
Không hợp nhau đến mức nào?
Chỉ cần hắn nói một ta sẽ phản bác lại hai.
Cho dù ta có làm gì đi chăng nữa hắn cũng sẽ đối xử với ta vô cùng lạnh lùng.
Hắn là Thiếu sư của Thái tử, là hậu duệ của hoàng thất, cũng là lão sư của ta.
Nhưng chỉ cần hai chúng ta vừa chạm mặt là sẽ như tháng mười hai âm lịch lạnh buốt, băng bắn tung tóe khắp người.
Từ đó có thể thấy được, trong tiềm thức của những người khác, quan hệ giữa ta và Bùi Khanh Chi căn bản không quen thuộc đến mức có thể ôm nhau, gọi nhau bằng tên thân mật.
Cảnh tượng lúc đó khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả phụ thân Hoàng đế luôn trầm ổn của ta.
Nghe nói sau đó Bùi Khanh Chi thiếu chút nữa đến phòng kính sự để nghiệm thân, khó khăn lắm mới nhận được sự tin tưởng nửa vời của phụ hoàng ta.
Nhưng ta không tin.
Lúc đó vừa tỉnh dậy ta đã cố chấp cho rằng Bùi Khanh Chi là người trong lòng, chúng ta đã ở bên nhau được ba năm, chỉ vì trở ngại thân phận nên mới giấu diếm.
Bùi Khánh Chi lúc ấy bị ta ôm cho cứng người.
Đồng tử hắn co lại, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đưa tay định đẩy ta ra.
Ta không thuận theo, vừa ôm hắn vừa gào.
“Hu hu hu, Tam lang, ta biết sai rồi, ta sẽ không tiếp tục chọc tức ngươi nữa, ngươi đừng bỏ ta lại!”
“Tam lang, ta chỉ là một cọng cải thìa đáng thương mà thôi, nếu ngươi đi ta sẽ không sống nữa!”
Lúc đó phụ hoàng ta còn chưa rời đi, ông nghe xong thiếu chút nữa ngất vì tức giận.
Lại sau đó nữa, cuối cùng chính bản thân ta cũng phát hiện, hình như ta đã nhận lầm rồi.
Ta và Bùi Kahnh Chi không hề là một đôi uyên ương yêu thương nhau như những gì ta nghĩ.
Mà là… ta đơn phương thầm mến hắn.
3.
“Hay lắm, khuôn mặt ta như thế này mà còn phải thầm mến?”
“Chiến thần tình yêu là ta sao, hả?”
Ta tiếc hận nhìn khuôn mặt mình trong gương, có hơi tức giận.
Dòng dõi hoàng thất luôn rất tốt, nhưng khuôn mặt thế này còn phải hèn mọn cầu xin tình yêu của nam nhân!
Thấy khuôn mặt ta tràn ngập sự bực bội, Phù Cừ đề nghị: “Công chúa, hay là chúng ta đi khám bệnh đi!”
Đề nghị này rất tốt.
Nhưng bệnh ở đầu này của ta không phải là thứ ta muốn là có thể chữa được.”
Trong thời gian ta vừa tỉnh dậy, Thái y viện đã dùng hết cách cũng không nghĩ được cách giải quyết nào.
Ngược lại còn dùng bản mặt già cỗi của mình để đi lừa ta, nói là thuốc đắng dã tật.
Nhưng ta chỉ mới không thấy Bùi Khanh Chi ba ngày thôi mà đã tâm phiền ý loạn, ngủ cũng không ngon!
Phù Cừ lo lắng nhìn ta âu sầu: “Công chúa, người nói xem… có phải hôm đó người rơi xuống nước rồi nước tràn vào nên mới thế này không?”
Ta: “…”
Cảm ơn ngươi, Phù Cừ tốt của ta.
Tâm trạng công chúa nhà người càng thấy u sầu hơn rồi.
4.
Đã không trị được bệnh thì ta cũng chỉ có thể làm theo những gì cảm xúc mình muốn, đó là theo đuổi Bùi Khanh Chi.
Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu (1).
(1) câu gốc là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ý nói người con gái xinh đẹp, thướt tha, dịu dàng, nết na, đức hạnh, thì người con trai bậc quân tử luôn mong muốn tìm kiếm để sánh đôi, lấy làm vợ. Tác giả đổi ngược lại vì giờ công chúa đang theo đuổi Thiếu sư
Biết người biết ta rồi mới có thể trăm trận trăm thắng được.
Ta sai người ra ngoài tìm mua mấy quyển thoại bản, sau khi chăm chỉ học hành, ta tự nhận bản thân có đọc xuôi đọc ngược thì cũng đọc thuộc đống thoại bản kia, ta hài lòng đuổi thẳng đến Bùi phủ.
Có lẽ nhờ năm nào ta cũng quyên góp đủ tiền hương và tiền dầu hỏa nên ông trời phù hộ.
Lúc trèo tường ta lại ngoài ý muốn bắt được cảnh Bùi Khanh Chi đang tắm trong sân.
Ta mở to mắt nhìn qua khe hở giữa các ngón tay đang che mắt mình.
Đột nhiên không nhịn được mà ngồi trên tường huýt sáo một cái.
Bùi Khanh Chi lập tức cảnh giác xoay người ngồi dậy lấy y phục.
Sau khi ngẩng đầu lên thấy ta, hắn lập tức xoay người vào nhà, đen mặt đóng cửa lại.
Sau đó phụ thân hắn là Bùi tướng quân chạy đến, mời ta từ trên tường xuống, sắp xếp bữa tối tiếp đón.
Qua ba lần rượu, nhớ đến tối nay mới thu hoạch được kha khá thứ, ta lập tức tán thưởng người bạn vong niên (2) Bùi tướng quân mà mình vừa kết được xong:
(2) bạn chênh lệch về tuổi tác nhưng rất thân thiết
“Bùi huynh, huynh đúng là dạy con có phép, cơ ngực của lệnh lang không ngờ lại cường tráng như vậy, thật khiến bản cung khâm phục!”
“Đâu có đâu có! Công chúa Chiêu Dương, ta nói cho người nghe…”
Đêm đó Bùi tướng quân và ta trò chuyện vui vẻ, nói rất nhiều chuyện cũ không muốn người nào biết của Bùi Khanh Chi.
Đến khi tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sao.
Phù Cừ không nhịn được mà báo cáo lại tình trạng của địch cho ta nghe.
Nghe nói sắc mặt Bùi Khanh Chi ngồi một bên trong tiệc rượu tối hôm qua lạnh như băng.
Ngày hôm sau, trước khi lên triều, trước mặt mọi người, hắn đã mạnh mẽ đấm phụ thân mình một đấm!
Người người đều thổn thức.
Khó trách phần lớn học tử đều đem Bùi Khanh Chi là hình mẫu liêm khiết trong lòng mình.
Ta chép miệng, đúng là một người công bằng, người thân sinh ra mình cũng xuống tay được!