Tri Hòa
Chương 2
5.
Trong chuyện theo đuổi người khác này, ta cho rằng muốn thành công thì phải bày tỏ được thành ý của mình.
Cho nên ta dốc hết khả năng, thay đổi cách này sang cách nọ.
Không những cho người nghe ngóng lịch trình cụ thể của Bùi Khanh Chi, đúng lúc đúng dịp ân cần hỏi han hắn mà còn xác định rõ thời gian hắn đi từ phủ đệ ra để “ngẫu nhiên” gặp mặt, trên đường đi cùng hắn còn áp dụng đủ các cách trong thoại bản.
Lúc thì ta choáng, lúc thì bệnh.
Lúc thì thẹn thùng, lúc thì mãnh liệt.
Hạ lời thề nhất định phải hạ gục được hắn.
“Tam lang, ta nhớ ngươi lắm.”
“Tam lang, có phải ngươi hạ cổ với ta không, nếu không thì sao hôm nay ta càng thích ngươi hơn hôm qua vậy?”
“…”
Mặc dù nét mặt Bùi Khanh Chi vẫn không thân thiện chút nào.
Nhưng hắn đã từ kháng cự chuyển thành ngầm thừa nhận, thỉnh thoảng sẽ còn trả lại lễ cho ta.
Sau này hắn thậm chí còn chủ động đến tìm ta hỏi: “Công chúa Chiêu Dương, rốt cuộc người muốn vi thần phải làm sao?”
Ta híp mắt cười nhìn hắn, giống như đang nhìn một chú cá tự nguyện mắc câu.
Ta dùng lí do đã sớm chuẩn bị xong: “Tam Lang, ngươi biết mà, đầu bản cung có bệnh!”
Ta nói với hắn bệnh này của ta thái y không chữa hẳn được.
Người bệnh phải dùng thuốc bằng người!
Bệnh của ta là vì tương tư hắn mà có, chỉ cần mỗi ngày hắn đến gặp ta, nói chuyện với ta, ta tin bệnh tình của ta nhất định có chuyển biến tốt!
Lần này ta đã tốn rất nhiều tâm tư để ngôn từ có thể trở nên tự nhiên, để có thể nói chuyện thêm với hắn, để có thể ở bên cạnh hắn nhiều hơn.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn lừa hắn.
Vì ta thật sự cần hắn để trị liệu.
Mấy ngày nay chứng bệnh của ta dường như còn nghiêm trọng hơn trước.
Chỉ cần là quá ba ngày không gặp được Bùi Khanh Chi ta sẽ cảm thấy vô cùng hoảng hốt, hoảng sợ đến khó thở.
Lúc nghiêm trọng nhất, ta giống như một con cá thiếu nước nằm trên mặt đất co quắp, cả người co giật không thể khống chế được.
Thậm chí có một lần khi Phù Cừ phát hiện ra tay chân ta đã tím ngắt, toàn thân nổi mẩn.
Ta bỗng nhiên ý thức được căn bệnh này của mình hình như có hơi nghiêm trọng.
Mà Thái y viện lại không có biện pháp nào, dưới uy áp và sự tức giận của phụ hoàng, họ vội vàng phái người đi tìm kiếm thần y trị liệu căn bệnh này trong dân gian.
6.
Mặc dù về phương diện bệnh tật ta không có chút tiến triển nào nhưng trong chuyện theo đuổi Bùi Khanh Chi ta cũng được xem như có chút thành tựu.
Hắn đồng ý với thỉnh cầu của ta.
Ngoài miệng nói “thần không muốn”.
Nhưng khi ta khó ngủ lúc nửa đêm, lúc ta đau đớn đến mức ngạt thở thì lại là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh giường ta, vừa cầm tay ta vừa nhẹ nhàng vỗ về trấn an ta để ta có thể chìm vào giấc ngủ.
Cho dù giọng nói cứng ngắc của hắn có hơi lạnh nhạt.
Cho dù bàn tay xoa tay ta của hắn cũng bối rối không biết cách làm.
Ta không hỏi hắn vì sao một người ngoại nam như hắn lại xuất hiện trong thâm cung lúc đêm khuya thế này.
Ta khó có một giấc ngủ yên ổn như thế này.
Lúc mơ mơ màng màng, ta nghe thấy bản thân theo bản năng nói với hắn:
“Cảm ơn ngươi, Bùi Tam lang, ngươi là giải dược của ta.”
Mà bàn tay đang nắm lấy tay ta của hắn đột nhiên nắm chặt lại, có hơi đau.
Như cơn gió lành lạnh thổi qua lỗ hổng, sau đêm đó, dòng nước trở nên êm đềm hơn.
Bùi Khanh Chi không còn chỉ trả lời ta một từ “không” nữa.
Hắn đột nhiên vô cùng nhường nhịn ta.
Thậm chí còn vì ta mà ghen tị với một nam nhân khác.
Ngày đó đích nữ phủ Triệu Quốc công tổ chức tiệc ngắm hoa, ta được mời tham gia.
Đi đến khúc rẽ của hành lang, ta đụng phải một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, thiếu niên đó cũng trợn mắt nhìn ta.
Ta không nhớ rõ lúc đó mình phát bệnh như thế nào.
Chỉ mơ hồ nhớ, trong giây phút bốn mắt nhìn nhau với thiếu niên kia, ta hoàn toàn quên đi sự tồn tại của người tên Bùi Khanh Chi, trước mắt chỉ còn thiếu niên kia.
Thật ra y và Bùi Khanh Chi có hơi giống nhau.
Điểm khác biệt chính là vẻ mặt bình thường của Bùi Khanh Chi đều là thẹn quá hóa giận sau khi bị ta trêu chọc.
Nhưng ánh mắt thiếu niên lại chỉ toàn là hận thù.
Hai mắt y đỏ bừng, giọng nói mang theo hận ý thấu xương chất vấn ta:
“Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà chỉ một mình ngươi trở về?”
Ta không biết mình có từng quen người này hay không, vì ta mất trí nhớ.
Cho nên phản ứng đầu tiên của ta là… chẳng lẽ lúc trước ta gây thù chuốc oán với ai mà ta lại quên rồi sao?
Đáng tiếc y không nói với ta thêm lời nào, cũng không cho ta cơ hội nhận ra được thêm điều gì.
Vì người nhà của y đã vội vàng xông lên, vừa cúi đầu xin lỗi vừa nhanh chóng đưa y rời khỏi tầm mắt của ta.
Sau đó các tân khách trấn an ta đồng đều đến kì lạ:
“Điện hạ đừng để chuyện này trong lòng, hắn chỉ nhận nhầm người mà thôi!”
Ta cười ứng phó cho qua chuyện, từ từ thở ra một hơi, cuối cùng cũng không thừa sức để tiếp tục tìm tòi nghiên cứu.
Ngay lúc ban nãy, không biết vì sao trái tim của ta lại đột ngột nhảy lên, giống như cả người bị ném xuống biển, tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất như thủy triều.
Không gian trở nên yên lặng, ngăn cản tất cả ồn ào xao động.
Đến khi ta đã hoàn hồn mới phát hiện bản thân đang bị Bùi Khanh Chi dắt ra khỏi viện được một lúc.
Vẻ mặt hắn nóng nảy, hắn đẩy ta vào núi giả cạnh ao, giọng nói trở nên mất khống chế một cách hiếm thấy:
“Tam lang?”
“Lại một Tam lang khác?”
“An Hòa, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu Tam lang?”
Hắn chất vấn khiến đầu óc đang mơ màng của ta hoàn toàn tỉnh táo lại.
Ta phân tích tình huống trước mắt.
Phát hiện hình như bản thân mới gây ra chuyện thì phải.
Vừa rồi lúc ta phát bệnh, trong lúc vô tình đã gọi thiếu niên kia một tiếng “Tam lang”.
Trùng hợp là y cũng đứng thứ ba trong nhà, cũng đúng là một Tam lang.
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của Bùi Khanh Chi.
Ta đột nhiên có một suy nghĩ không hợp hoàn cảnh, chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ ta đào hoa lắm sao?
Thật ra ta căn bản không phải chiến thần thuần ái gì đó mà là công chúa càn rỡ?
Nhưng ta còn chưa rõ mình có càn rỡ hay không thì đã phát hiện Bùi Khanh Chi trở nên vô cùng dễ dụ.
Chỉ mới hai ngày, người ngoài miệng nói không muốn gặp ta lại đột ngột xuất hiện trong Thái học, lúc giảng bài cho ta còn không ngừng bày ra dáng vẻ khó coi cho ta nhìn.
Ta không nhịn được mà cong môi, nằm rạp xuống mặt bàn nín cười.
Đột nhiên ta cảm thấy ngày qua ngày trôi đi như thế này cũng không phải không thể.
Nhưng lúc ta cảm thấy mình đang trên đà chiến thắng.
Doãn Vân Mộng xuất hiện.
7.
Ta đã sớm tra ra sự tồn tại của nàng ta từ trước khi theo đuổi Bùi Khanh Chi.
Nhưng đối với chuyện ngày trước hai người bọn họ có phải lưỡng tình tương duyệt hay không, thật ra ta cũng không để ý.
Theo như hiểu biết của tôi về Bùi Khanh Chi, hắn là một quân tử chính trực.
Thê tử của đồng môn, thê tử của triều thần, những điều này nghe không giống như những việc hắn sẽ làm.
Nhưng chuyện lang quân thăng quan phát tài mà chết, vận may này không ai ngăn được.
Nha đầu chết tiệt kia đúng là tốt số, tốt số đến mức khiến ta ghen tị!
Ngày đầu tiên Doãn Vân Mộng vào Bùi phủ, lần đầu tiên Bùi Khanh Chi lỡ hẹn với ta.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một lời khiêu chiến với ta.
Cho nên ta đi gặp Doãn Vân Mộng.
Nàng ta đúng là đẹp đến mức khiến người khác ngây người, đường nét trong sáng, khuôn mặt như băng, trong ánh nến phản chiếu giống như sương sớm lúc bình minh.
Nàng ta thản nhiên hành lễ với ta, nhưng lời nói ra lại khiến người ta không thích cho nổi.
“Công chúa Chiêu Dương, đương nhiên nô không dám tranh giành nam nhân với người.”
“Chỉ là bây giờ nô đã mất nơi để về, mong rằng công chúa thông cảm, đừng lấy đi chỗ dựa cuối cùng mà nô có thể dựa vào…”
Nàng ta há miệng mở miệng là tự xưng nô, một câu hận không thể giấu ba ý.
Cong cong quành quành, mục đích cuối cùng cũng chỉ muốn để ta hiểu ra một điều.
Có lẽ nàng ta không biết, ta luôn là người hờn dỗi ra mặt để người khác đoán ý.
Cho nên ta chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Đến khi nghe thấy âm thanh nghe thôi đã phiền lòng từ phía nàng ta, ta phủi bụi không tồn tại trên người, hỏi: “Nói xong rồi sao?”
Doãn Vân Mộng: “…”
“Nói xong rồi.”
“Nói xong thì tốt.” Ta sửa lại mép váy, hững hờ nói: “Chuyện là, ta đã hiểu ý của ngươi, ta cảm thấy ngươi rất muốn làm nô tỳ cho người khác.”
“Con người ta ấy à, thứ ta không chịu nổi nhất là yêu cầu của người khác, người khác có yêu cầu gì là ta sẽ rất muốn thỏa mãn yêu cầu của người đó, không hoàn thành là cảm thấy không vui!”
“Ngươi đã thích làm nô tỳ như vậy thì thế này đi, ta mới đổi giày, trên đường đi đến đây lại làm bẩn, hết cách, làm phiền ngươi lau giúp ta vậy!”
Doãn Vân Mộng nghe xong, nụ cười trên mặt cứng đờ, tức giận đến đỏ cả mặt.
Cho nên sáng hôm sau, không ngoài dự đoán, Bùi Khanh Chi đến tìm ta.
Sắc mặt hắn đen sầm lại, thần sắc lạnh lùng, nặng nề trách móc ta: “An Hòa, nếu người có quyền đều điêu ngoa tùy hứng như vậy thì Thái học của ta cũng không chứa nổi Đại Phật như ngươi đâu!”
Ha, ngươi nhìn mà xem, mấy ngày trước ta tìm hắn kiểu gì cũng không được, Doãn Vân Mộng vừa có chuyện là đã chủ động lăn đến trước mặt ta rồi.
Ta nhân lúc hắn đang ồn ào nói này nói nọ liếc mắt một cái rồi lấy giải dược ra uống.
Cho đến khi hắn lại lần nữa gọi tên ta: “An Hòa, thái độ này của ngươi là gì?”
Lúc này ta mới nâng tay lên, vẻ mặt vô tội: “Là chính nàng ta xưng nô, ta đã cản rồi nhưng mà cản đâu có được, không tin ngươi hỏi Phù Cừ đi.”
Phù Cừ bị điểm tên đứng bên cạnh điên cuồng gật đầu đồng ý.
Bùi Khanh Chi hoàn toàn im lặng, tức đến nỗi hất tay áo bỏ đi.
Chỉ là ta không ngờ lần này hắn đi rồi lại không đến điện Chiêu Dương của ta nữa.
Hắn sai người báo cho ta, nói ta không bình tĩnh lại thì đừng gặp hắn nữa!
Ta bĩu môi, cảm thấy cả người uể oải, một chiêu đơn giản trong hậu trách mà hắn cũng bị lừa.
Lúc đầu ta cho rằng hắn chỉ là không hiểu những chuyện này.
Sau này ta mới biết, nam nhân cũng không phải là không hiểu, cũng không phải là không nhìn ra các chiêu thức giữa nữ nhân, chỉ là bọn họ lựa chọn làm như không thấy vì trong lòng đã sớm có sự bất công.
Ta cho rằng với quan hệ hiện tại của ta và Bùi Khanh Chi, hắn chỉ đang mạnh miệng nhưng vẫn mềm lòng mà thôi.
Vì sau khi ta và hắn ước định với nhau, cho dù hắn bận đến rất muộn, bận đến mức mệt mỏi đều sẽ gặp ta một lần trước kỳ hạn ba ngày phát bệnh của ta.
Nhưng lần đầu tiên, ba ngày trôi qua, lúc ta mở mắt nhìn qua rèm che quen thuộc, hắn không đến.
Ngày thứ hai sau ba ngày trôi qua, khi ta tỉnh dậy vì khó thở, tên của hắn chỉ tồn tại trong thông tin Phù Cừ mang đến.
Ngày thứ năm sau ba ngày trôi qua, thư ta phái người truyền đi vẫn không có hồi âm.
Thứ ta nhận được ngày hôm sau lại là một bức tranh do Doãn Vân Mộng đưa tới.
Trên bức họa là bản thân nàng ta, bút pháp vô cùng sinh động, trông như thật vậy.
Nàng ta nói đây là Bùi Khanh Chi họa vì nàng ta trên thuyền hoa phía Tây.
Ta nhìn cẩn thận, đúng là bút tích của hắn.
Nô tỳ do Doãn Vân Mộng phái tới kiêu ngạo hỏi ta: “Tiểu thư nhà chúng ta nói muốn hỏi công chúa điện hạ một chút, lần này người cảm thấy thế nào?”
Ta liếc mắt nhìn vẻ mặt vênh váo tự đắc của nàng ta rồi quay người nhìn về phía Phù Cừ, ta lười biếng phất tay, ra hiệu nàng ấy đưa người đi.
Núi cao nước xa, trên đường quay về phục mệnh có bị dã thú ăn hay không cũng là chuyện khó nói.
Con người bây giờ ấy à, đúng là ai là chủ tử ai là nô tỳ cũng không nhìn rõ rồi.
Ta nói mà, khó trách gần đây cảm thấy yên tĩnh như vậy, hóa ra là Doãn Vân Mộng theo chân Bùi Khanh Chi đi về phía Tây.
Đêm đó, ta lại lần nữa bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng khiến bản thân hít thở không thông.
Ta cố nén đau đớn bò xuống dưới giường gọi Phù Cừ: “Cho dù có trói thì cũng phải trói Bùi Khanh Chi đến đây cho ta!”