Tri Hòa
Chương 3
8.
Vừa thấy Bùi Khanh Chi, triệu chứng tim đập nhanh đến khó thở lập tức dịu xuống, ta lập tức sai người đuổi hắn và Doãn Vân Mộng ra khỏi cung.
Bùi Khanh Chi người đầy bụi bặm, giống như là cách đây tám trăm dặm rồi chạy đến chỉ trong một đêm vậy.
Hắn vừa định mở miệng nói chuyện với ta thì ta đã xoay người rời đi, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.
Ta nghe thấy giọng nói dịu dàng của Doãn Vân Mộng an ủi hắn sau lưng mình:
“Bùi lang, ngươi đừng tức giận với công chúa, công chúa chỉ đột nhiên phiền muộn nên mới vậy, ngươi cũng đừng vì cảm xúc nhất thời này mà xảy ra hiềm khích với công chúa.”
Đúng là người biết ăn nói.
Cũng rất biết diễn.
Bảy ngày sau, trong hội săn bắn, vì bắn lệch một tên nên ta đã không may khiến Doãn Vân Mộng ngã từ trên ngựa xuống.
Thấy nàng ta sắp bị móng ngựa dẫm nát, ta theo phản xạ có điều kiện nhảy từ trên ngựa xuống, ôm lấy eo nàng ta rồi lăn sang một bên.
Cũng không biết chúng ta đã lăn bao lâu, cũng không biết đã va phải thứ gì, ta chỉ cảm thấy sau lưng đau đến chết lặng, đau đến mức khiến tôi nhe răng trợn mắt.
Ta còn chưa kịp đứng dậy, một bóng người mặc y phục đen cách đó không xa đã lao đến.
Bùi Khanh Chi đẩy ta ra.
Hắn kéo Doãn Vân Mộng lên, đầu tiên là hỏi han nàng ta: “Vân Mộng ngươi có sao không, có bị thương ở đâu không?”
Nàng ta lắc đầu, chỉ nói bị trầy da, lúc này hắn mới tức giận quay lại nhìn ta.
“An Hòa!”
“Đầu có bệnh thì đi chữa đi!”
“Bắn cung về phía người khác có nghĩa là xem mạng người ta như cỏ rác!”
Hắn khó có thể duy trì sự trấn tĩnh của mình, cứ như vậy chỉ trích ta.
Khuôn mặt vì giận dữ mà trở nên vặn vẹo.
Ta nằm trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn hắn, vừa cảm thấy đôi khi hắn rất ngu ngốc, không hiểu sao hắn có thể làm Thiếu sư của Thái tử.
Quân tử lục lễ của ta là do hoàng thất dạy, hơn nữa cho dù học nghệ không giỏi nhưng cũng không có khả năng sẽ bắn chệch đến mức trúng đùi ngựa của người khác.
Trừ phi có người cố chấp muốn va chạm với ta.
Đạo lý mà đứa nhỏ cũng có thể hiểu được nhưng người trước mặt lại định tội ngươi ngay lập tức, vậy có nghĩa hắn không quan tâm đến ngươi.
Mặt khác ta cảm thấy lời Bùi Khanh Chi nói rất đúng.
Đầu có bệnh thì đương nhiên phải đi trị!
Chữa, ta nhất định phải chữa!
Cho nên lúc Bùi Khanh Chi bị phạt quỳ ngoài điện Thừa Phong vì va chạm với ta, Phù Cừ cũng đến gõ cửa.
“Điện hạ, thần y đã đến.”
“Cho hắn vào đi.”
9.
Thật ra Bùi Khanh Chi biết hôm đó mình đối xử với An Hòa quá nghiêm khắc.
Sau khi trở về bình tĩnh nghĩ kĩ lại, với kĩ năng bắn cung của An Hòa, mũi tên kia phần lớn là ngoài ý muốn.
Chỉ là ngày thường An Hòa quá hoạt bát, làm việc lại không theo trình tự.
Về công, là lão sư của nàng, thân là công chúa, nên có thái độ của một công chúa.
Về tư, quá rêu rao, rất dễ bị người khác ghi thù.
Hắn muốn mượn chuyện này mài dũa tính cách của nàng.
Nhưng mấy ngày quỳ gối trước điện Thừa Phong, Bùi Khanh Chi phát hiện An Hòa chưa từng xuất hiện.
Bình thường khi hắn chịu phạt trên triều, An Hòa sẽ là người đầu tiên đến chế nhạo hắn.
Nàng sẽ lệnh cho Phù Cừ mang một chiếc ghế dựa mềm đến rồi thoải mái ngồi trên tận hưởng.
Ăn bánh ngọt, gặm quả, vừa ăn vừa cười hắn cổ hủ, trêu chọc hắn “không biết thời thế”.
Nhưng bây giờ đã qua ba ngày, ngay cả bóng của nàng hắn cũng không thấy.
Trái tim Bùi Khanh Chi đột nhiên trầm xuống.
Hắn cảm thấy, có lẽ không ổn rồi.
Chẳng lẽ hắn quá hung dữ nên An Hòa đã tức giận thật rồi?
Từ sau khi trở thành người đứng đầu Thái học, Bùi Khanh Chi làm gì cũng phải nắm chắc đến chín phần, rất ít khi sai sót.
Lần này hắn dần cảm thấy không ổn.
Hắn nghĩ, không phải, vẫn nên đi dỗ dành An Hòa đi.
An Hòa vốn cũng không tốt tính lắm, bây giờ hắn bị Thánh thượng phạt quỳ không thể đi được, chờ đến khi chủ động tìm nàng thì thời điểm tốt nhất cũng đã qua, nàng chắc chắn sẽ không vui.
Huống hồ muốn rèn luyện nàng cũng không cần vội.
Sau này tìm cơ hội tốt hơn dạy nàng cũng không muộn.
Bùi Khanh Chi nghĩ rồi hạ quyết định.
Hắn chuẩn bị sau khi xử phạt kết thúc vào ngày mai sẽ đi tìm An Hòa.
Nhưng hắn lại không ngờ tin tức mình nhận được lại như vậy.
Hắn nhận được tin Công chúa Chiêu Dương đã chữa được bệnh ở đầu.
10.
Bùi Khanh Chi ở ngoài điện chờ thông truyền, nắm chặt tay mới phát hiện lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn đột nhiên ngẩn người, sau đó lại tự cười nhạo bản thân.
Hắn còn nhớ rõ, năm đó lúc hắn tham gia thi đình, trước khi đi phụ thân đã không ngừng đi qua đi lại trước cửa phủ, dặn dò hắn phải bình tĩnh, không được tạo áp lực quá lớn lên bản thân.
Bùi Khanh Chi khi đó chỉ muốn nói với phụ thân rằng ông không cần lo, vì hắn căn bản không căng thẳng.
Nhưng bây giờ đôi bàn tay ướt mồ hôi này là vì đâu?
Bùi Khanh Chi không dám nghĩ tiếp.
Hắn đi theo cung nhân đến nơi An Hòa ở.
Bức tường khóa xuân dài, một nhánh hải đường nở rộ trên xà nhà để cả tòa cung điện “sinh động” hơn nhiều.
Khi Bùi Khanh Chi thấy An Hòa, nàng đang nằm trên ghế quý phi mình thích nhất phơi nắng.
Nghe được âm thanh, nàng mở đôi mắt hạnh ra, lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên bên khóe miệng, vô cùng vui vẻ nói với hắn: “Bùi Thiếu sư, ngươi tới rồi!”
Giống như… bình thường.
Ha… Trong lòng Bùi Khanh Chi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn thầm nhủ trong lòng: Nàng vẫn còn nhớ, may quá, may mà nàng vẫn còn nhớ…
Một giây sau, cơ thể vốn vừa bắt đầu thả lỏng của hắn lại cứng lại, khuôn mặt hồng hào cũng lập tức trắng bệch, cánh tay để xuôi cũng bắt đầu run rẩy.
Vì hắn phát hiện.
An Hòa gọi hắn là Bùi Thiếu sư.
Không phải Bùi Khanh Chi.
Không phải Bùi Tam lang.
Càng không phải là… Tam lang.
Trong lòng Bùi Khanh Chi là nỗi sợ không kiểm soát được.
Hắn ép bản thân phải duy trì sự tỉnh táo, miễn cưỡng nở một nụ cười hiền hòa.
Hắn hỏi: “Điện hạ, người… nhớ lại hết rồi sao?”
Sau đó hắn nghe được câu trả lời tàn nhẫn nhất mình từng nghe.
“Đương nhiên đã nhớ lại rồi.”
“Ta không chỉ nhớ lại mà còn nhớ đến những chuyện không hay đã làm với ngươi nữa.”
Sống lưng trước giờ vẫn thẳng tắp như cây tùng của Bùi Khanh Chi lập tức sụp đổ.
Bước chân hắn lảo đảo, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống.
11.
Ta cười cười, không nhìn sắc mặt tái nhợt của Bùi Khanh Chi mà nói tiếp:
“Bùi Thiếu sư, vài ngày trước là do ta bị bệnh nên mới quấy rầy ngươi nhiều như vậy, mong ngươi tha lỗi!”
“Ta vốn muốn đến chỗ ngươi thỉnh tội nhưng nghĩ lại, vì chuyện nam nữ mà ta đã gây rất nhiều phiền phức cho ngươi, hơn nữa nếu tùy ý đến thì có hơi đột ngột.”
“May mà hôm nay Thiếu sư đích thân tới, An Hòa tại đây gửi lời tạ ơn đến ngài. Tạ Thiếu sư đã luôn trông nom trong thời gian này, An Hòa biết Thiếu sư là người khoan dung độ lượng, chắc chắn sẽ không so đo với một bệnh nhân như ta đâu, ngài nói đúng không?”
Trong nửa năm nay, vì tinh thần hỗn loạn nên ta đã lầm tưởng Bùi Khanh Chi là người ta yêu, không ngừng cầu xin tình yêu từ hắn, đó là ta của ngày trước.
Nhưng thật ra ta chưa từng làm gì khác người với hắn.
Hơn nữa, sau chuyện của Doãn Vân Mộng.
Giữa ta và hắn không thể nói là đã thanh toán xong, nhưng cũng có thể nói là không nợ nần gì nhau.
May mà hắn không rung động gì với đủ kiểu theo đuổi trước kia của ta.
…
“Giữa chúng ta tuy bắt đầu bằng sai lầm nhưng cũng may kết quá không có quá nhiều thay đổi.”
“Bùi Thiếu sư, ta sẽ cho người đưa cho ngươi chút tâm ý mà ta đã chuẩn bị, hi vọng từ nay về sau hai người chúng ta không ai nợ ai.”
Nói xong ta gật đầu với Bùi Khanh Chi rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
Một giây sau ta lại bị người kia kéo tay lại.
Bùi Khanh Chi nhìn ta không chớp mắt, dường như đang muốn tìm ra thứ gì đó từ ánh mắt ta.
Nhưng dường như hắn không tìm được.
Điều này khiến cảm xúc của hắn có đôi chút mất kiểm soát.
Đôi mắt hắn đỏ bừng lên: “Ta không đồng ý.”
“Ta không đồng ý, An Hòa!”
“Ta không đồng ý chúng ta không ai nợ ai!”
“Ngươi không thể trêu chọc ta xong rồi lại bỏ rơi ta được!”
Hắn bối rối nắm tay ta như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, giọng nói run rẩy: “Rõ ràng hôm qua ngươi còn nói thích ta…”
Đúng vậy, nhưng đó là vì hôm qua đầu óc ta chưa được tỉnh táo hẳn.
Lúc châm cứu ta còn nói nhỏ: “Nếu như ta còn thích hắn thì làm sao bây giờ?”
Trong cung nhiều người nên phức tạp, ta cũng không suy nghĩ lời này có truyền đến tai Bùi Khanh Chi hay không.
Nhưng bây giờ ta không thích hắn nữa.
Vì, ha, đầu ta được chữa khỏi rồi!
Thời gian trước đó Bùi Khanh Chi luôn lỡ hẹn với ta vì Doãn Vân Mộng.
Phù Cừ đã từng hỏi ta: “Công chúa, thích một người, khi người muốn đối xử tốt với người đó thì có phải nên cân nhắc xem hành động của mình có rẻ tiền hay không không?”
Khi đó ta chưa trả lời nàng ấy, vì lúc đó ta cũng không hiểu rốt cuộc là có rẻ tiền hay không.
Nhưng bây giờ ta có thể nói cho nàng ấy.
Hành động vì người mình yêu vĩnh viễn không rẻ tiền, chỉ là chọn sai người khiến nỗ lực đó trở nên rẻ tiền mà thôi.
Câu nói này là một vị cố nhân đã từng nói cho ta biết.
Bây giờ ta muốn đi tìm hắn.