Triệu Hoán Thần Binh
Chương 18: Hiện tại ngược ngươi
Hắn không dùng kiếm, mà lấy hai ngón tay kẹp làm kiếm...
Phong Doanh không có khả năng tiến vào trong thanh kiếm đặc biệt này. Chỉ có điều Vu Nhai cũng không cần. Kiếm quyết của Phong Doanh từ lâu đã khắc sâu vào trong tim hắn. Có thể nguyên nhân còn bởi vì thân thể này. Dù sao thân thể này đã từng là một vị cao thủ dùng kiếm. Cho dù không có Kiếm Linh, không đủ linh hoạt và cường đại như khi đối phó với đội kỵ vệ Bắc Đấu lúc trước, nhưng đối phó với người này vậy là đủ rồi.
Huyền khí hóa thành kiếm quang màu xanh, chém ngược về phía kiếm quang của Độc Cô Minh.
Độc Cô Minh thoáng sững sờ, nhìn chằm chằm vào hai ngón tay Vu Nhai, lại nhìn Huyền Binh Điển đang bay về phía này. Ở trong mắt hắn đó chính là một cục gạch màu đen.
Keng.
Một tiếng động vang lên. Kiếm quang va chạm, Vu Nhai kéo Vu Thiên Tuyết lui lại phía sau mấy bước.
- Cục gạch sao? Ha ha ha, Vu Nhai à Vu Nhai, không ngờ ngươi dung nhập Huyền Binh bản mạng loại này. Đây là vật gì? Cũng quá khôi hài đi. Ha ha ha...
Độc Cô Minh đột nhiên cười lớn. Tâm tình tồi tệ trước đó, trong chớp mắt biến mất.
- Nếu ngươi đã dung nhập cục gạch, tại sao vẫn không sử dụng kiếm? Ta cảm thấy ngươi hẳn bỏ chút công phu ở trên cục gạch này, đến lúc đó nói không chừng có thể đánh bại ta!
- Ta hiện tại có thể ngược ngươi.
Vu Nhai không hề động đậy. Chỉ có hắn biết cái gọi là cục gạch này có bao nhiêu nghịch thiên. Hắn trực tiếp thu Huyền Binh Điển vào trong cơ thể, vẫn lấy ngón tay làm kiếm, xung phong liều chết xông qua.
Vu gia chủ và đám người Vu Thiên Tuyết vốn định ngăn cản hắn. Theo bọn họ thấy, Vu Nhai làm vậy chính là đang lấy trứng chọi đá. Chỉ có điều Vu Thiên Tuyết vô lực ngăn cản. Vu gia chủ lại bị ngăn cản. Người ngăn cản hắn chính là nữ nhi của hắn... Vu Tiểu Dạ!
Vu gia chủ có phần sững sờ, không biết nữ nhi bình thường đối với vị biểu ca này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tại sao lại đột nhiên đổi tính như vậy. Lẽ nào lúc trước đã có chuyện gì xảy ra? Tiểu Dạ muốn mượn tay người khác giết chết biểu ca này sao?
Đúng vậy. Trong chớp mắt, trong đầu Vu gia chủ đã xuất hiện ý niệm như vậy.
Chỉ có điều, khi ánh mắt hắn nhìn vào trên mặt Vu Tiểu Dạ lại có chút không thể tưởng tượng nổi. Không ngờ trên mặt Tiểu Dạ tràn ngập thần thái chờ mong. Loại chờ mong này lại không giống như muốn hại người. Rõ ràng nàng rất có lòng tin đối Vu Nhai.
Trong lòng Vu gia chủ lại xuất hiện một suy nghĩ hoang đường.
- Không quan tâm ngươi mặc vào y phục màu gì, ngươi vẫn là bại tướng dưới tay ta.
Giọng nói lạnh lùng của Vu Nhai rơi vào trong tai Vu gia chủ. Hắn vội vàng chuyển ánh mắt từ trên người Vu Tiểu Dạ, nhìn chăm chú vào hai người đang chiến đấu.
Tâm thần hắn rung động. Trong nháy mắt đó, hắn gần như không dám tin tưởng vào mắt mình. Hắn chỉ thấy Vu Nhai không ngờ đánh ép đối phương. Hơn nữa, Vu Nhai vẫn chỉ dùng hai ngón tay của hắn không ngờ khống chế được người của Độc Cô gia đang cầm kiếm Huyền Binh.
Hai ngón tay Vu Nhai tất nhiên không có khả năng va chạm cùng kiếm Huyền Binh của Độc Cô Minh. Đây hoàn toàn là do huyền khí tạo thành kiếm quang. Hắn cũng hoàn toàn lấy kiếm kỹ chế trụ đối thủ.
Điều càng làm cho Vu gia chủ, thậm chí là mọi người ở chỗ này không thể tin được chính là, bọn họ đều có thể cảm giác được rõ ràng huyền khí của Vu Nhai còn chưa đột phá đến Chưởng Binh Sư, mà đối thủ đã là Chưởng Binh Sư.
- Đi tìm chết...
Độc Cô Minh điên cuồng hết lên một tiếng. Loại cảm giác bị áp chế này thật sự quá khó để tiếp nhận, đặc biệt là bị người trước mắt này áp chế. Cuối cùng hắn bạo phát. Hắn cũng phát hiện ra huyền khí của Vu Nhai yếu kém, trực tiếp tăng mức độ bạo phát, muốn sử dụng huyền khí giết chết Vu Nhai.
Quả nhiên, kế hoạch của hắn thành công.
Kiếm huyền khí trên tay Vu Nhai bị chấn động vỡ thành mảnh nhỏ, bắn ngược trở lại. Đồng thời kiếm của hắn cũng đâm tới. Chỉ cần một kiếm này đi xuống, hận ý đè nén trong lòng nhiều năm qua sẽ được giải tỏa. Trên mặt Độc Cô Minh thoáng lộ ra nụ cười âm độc.
- Người chết là ngươi!
Trên mặt Vu Nhai cũng xuất hiện nụ cười đầy quỷ dị. Thời điểm kiếm quang lao tới, thân thể hắn bất chợt chớp hiện, như gió bay lên, tránh được một kiếm tất sát này của Độc Cô Minh. Thân thể hắn biến thành làn gió xanh, trong phút chốc đã tới trước người Độc Cô Minh...
Hai ngón tay lại mang theo huyền khí, nặng nề đâm vào ngực trái hắn, huyền khí bắn ra phía sau lưng.
Độc Cô Minh thế đi quá mạnh, gần như mất đi phòng ngự, trúng chiêu đã thành chuyện tất nhiên!
- Ách, ách... Không có khả năng!
Huyền khí từng người tản đi. Độc Cô Minh che ngực trái, vẻ mặt kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi kêu lên.
Thua. Không ngờ hắn lại thua. Đây đã là lần thua thứ mấy?
Năm đó, Vu Nhai ỷ vào thiên phú dùng kiếm cực cao, đã từng đánh bại hắn nhiều lần. Mỗi lần đánh bại hắn, Vu Nhai đều sẽ sỉ nhục hắn. Khi hắn biết Vu Nhai không thể dung nhập kiếm Huyền Binh bị trục xuất khỏi Độc Cô gia, hắn không biết đã cao hứng tới mức nào. Đáng tiếc tỉnh Kiếm Vực cách tỉnh Bắc Đấu thật sự quá xa. Hắn là một đệ tử áo xám căn bản không có tư cách đi xa nhà.
Mà lần này, hắn thật vất vả cuối cùng đã leo lên dòng chính của gia tộc, đồng thời nhận được nhiệm vụ đi tỉnh Bắc Đấu trước. Hắn hưng phấn không thôi, hưng phấn tới mức ngủ không yên.
Dao Quang Thành là con đường nhất định phải qua để tới Bắc Đấu Thành. Trước đó, hắn đã sớm điều tra rõ ràng về tình hình của Vu Nhai trong thời gian gần đây. Vu gia ở chỗ này coi như có chút mặt mũi, nên cũng không khó điều tra. Nếu như là gia tộc trong thôn trấn nhỏ nào đó, ngược lại hắn sẽ có chút khó khăn.
Như vậy, hắn bắt đầu vạch kế hoạch. Điều để hắn cảm giác giống như trời giúp chính là, vị con cháu dòng chính xuất hành kia không ngờ thật sự tiếp nhận sự nịnh nọt của mình, bảo mình an bài hành trình đi đường. Bởi vậy hắn tìm tới Vu gia, cũng bởi vậy mà hắn cùng với Nhị gia chủ liên lạc với nhau.
Trước đây bởi vì tin tức truyền lại tương đối không tiện, không nói rõ ràng, hắn chỉ nói trục xuất người ra khỏi gia môn cũng không có nói gì thêm. Sau đó hắn càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Hắn rất sợ Vu gia bằng mặt không bằng lòng, nên xin con cháu dòng chính cho đi tới Dao Quang Thành an bài trước. Con cháu dòng chính cũng không thấy có gì, nên đã đáp ứng. Kết quả hắn tới, gặp được lúc Vu gia đang tranh cãi. Điều càng làm cho hắn hưng phấn hơn chính là, Vu Nhai không ngờ lại từ trong Bắc Đấu Thành trở về. Đúng là trời cũng giúp hắn. Độc Cô Minh bắt đầu kế hoạch lớn sỉ nhục Vu Nhai.
Độc Cô Minh không chỉ muốn sỉ nhục Vu Nhai, ngay cả mẫu thân hắn cũng vậy. Hắc hắc, ban đầu thời điểm Vu Nhai còn ở trong Độc Cô gia, bao nhiêu người nhìn mỹ phụ này đều động lòng. Có thể vừa sỉ nhục vừa lăn lộn quả thực quá sung sướng. Đương nhiên, chủ yếu nhất là có thể khiến Vu Nhai phải khó chịu.
Nhưng hắn thất bại, thất bại một cách khó hiểu.
Phong Doanh không có khả năng tiến vào trong thanh kiếm đặc biệt này. Chỉ có điều Vu Nhai cũng không cần. Kiếm quyết của Phong Doanh từ lâu đã khắc sâu vào trong tim hắn. Có thể nguyên nhân còn bởi vì thân thể này. Dù sao thân thể này đã từng là một vị cao thủ dùng kiếm. Cho dù không có Kiếm Linh, không đủ linh hoạt và cường đại như khi đối phó với đội kỵ vệ Bắc Đấu lúc trước, nhưng đối phó với người này vậy là đủ rồi.
Huyền khí hóa thành kiếm quang màu xanh, chém ngược về phía kiếm quang của Độc Cô Minh.
Độc Cô Minh thoáng sững sờ, nhìn chằm chằm vào hai ngón tay Vu Nhai, lại nhìn Huyền Binh Điển đang bay về phía này. Ở trong mắt hắn đó chính là một cục gạch màu đen.
Keng.
Một tiếng động vang lên. Kiếm quang va chạm, Vu Nhai kéo Vu Thiên Tuyết lui lại phía sau mấy bước.
- Cục gạch sao? Ha ha ha, Vu Nhai à Vu Nhai, không ngờ ngươi dung nhập Huyền Binh bản mạng loại này. Đây là vật gì? Cũng quá khôi hài đi. Ha ha ha...
Độc Cô Minh đột nhiên cười lớn. Tâm tình tồi tệ trước đó, trong chớp mắt biến mất.
- Nếu ngươi đã dung nhập cục gạch, tại sao vẫn không sử dụng kiếm? Ta cảm thấy ngươi hẳn bỏ chút công phu ở trên cục gạch này, đến lúc đó nói không chừng có thể đánh bại ta!
- Ta hiện tại có thể ngược ngươi.
Vu Nhai không hề động đậy. Chỉ có hắn biết cái gọi là cục gạch này có bao nhiêu nghịch thiên. Hắn trực tiếp thu Huyền Binh Điển vào trong cơ thể, vẫn lấy ngón tay làm kiếm, xung phong liều chết xông qua.
Vu gia chủ và đám người Vu Thiên Tuyết vốn định ngăn cản hắn. Theo bọn họ thấy, Vu Nhai làm vậy chính là đang lấy trứng chọi đá. Chỉ có điều Vu Thiên Tuyết vô lực ngăn cản. Vu gia chủ lại bị ngăn cản. Người ngăn cản hắn chính là nữ nhi của hắn... Vu Tiểu Dạ!
Vu gia chủ có phần sững sờ, không biết nữ nhi bình thường đối với vị biểu ca này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tại sao lại đột nhiên đổi tính như vậy. Lẽ nào lúc trước đã có chuyện gì xảy ra? Tiểu Dạ muốn mượn tay người khác giết chết biểu ca này sao?
Đúng vậy. Trong chớp mắt, trong đầu Vu gia chủ đã xuất hiện ý niệm như vậy.
Chỉ có điều, khi ánh mắt hắn nhìn vào trên mặt Vu Tiểu Dạ lại có chút không thể tưởng tượng nổi. Không ngờ trên mặt Tiểu Dạ tràn ngập thần thái chờ mong. Loại chờ mong này lại không giống như muốn hại người. Rõ ràng nàng rất có lòng tin đối Vu Nhai.
Trong lòng Vu gia chủ lại xuất hiện một suy nghĩ hoang đường.
- Không quan tâm ngươi mặc vào y phục màu gì, ngươi vẫn là bại tướng dưới tay ta.
Giọng nói lạnh lùng của Vu Nhai rơi vào trong tai Vu gia chủ. Hắn vội vàng chuyển ánh mắt từ trên người Vu Tiểu Dạ, nhìn chăm chú vào hai người đang chiến đấu.
Tâm thần hắn rung động. Trong nháy mắt đó, hắn gần như không dám tin tưởng vào mắt mình. Hắn chỉ thấy Vu Nhai không ngờ đánh ép đối phương. Hơn nữa, Vu Nhai vẫn chỉ dùng hai ngón tay của hắn không ngờ khống chế được người của Độc Cô gia đang cầm kiếm Huyền Binh.
Hai ngón tay Vu Nhai tất nhiên không có khả năng va chạm cùng kiếm Huyền Binh của Độc Cô Minh. Đây hoàn toàn là do huyền khí tạo thành kiếm quang. Hắn cũng hoàn toàn lấy kiếm kỹ chế trụ đối thủ.
Điều càng làm cho Vu gia chủ, thậm chí là mọi người ở chỗ này không thể tin được chính là, bọn họ đều có thể cảm giác được rõ ràng huyền khí của Vu Nhai còn chưa đột phá đến Chưởng Binh Sư, mà đối thủ đã là Chưởng Binh Sư.
- Đi tìm chết...
Độc Cô Minh điên cuồng hết lên một tiếng. Loại cảm giác bị áp chế này thật sự quá khó để tiếp nhận, đặc biệt là bị người trước mắt này áp chế. Cuối cùng hắn bạo phát. Hắn cũng phát hiện ra huyền khí của Vu Nhai yếu kém, trực tiếp tăng mức độ bạo phát, muốn sử dụng huyền khí giết chết Vu Nhai.
Quả nhiên, kế hoạch của hắn thành công.
Kiếm huyền khí trên tay Vu Nhai bị chấn động vỡ thành mảnh nhỏ, bắn ngược trở lại. Đồng thời kiếm của hắn cũng đâm tới. Chỉ cần một kiếm này đi xuống, hận ý đè nén trong lòng nhiều năm qua sẽ được giải tỏa. Trên mặt Độc Cô Minh thoáng lộ ra nụ cười âm độc.
- Người chết là ngươi!
Trên mặt Vu Nhai cũng xuất hiện nụ cười đầy quỷ dị. Thời điểm kiếm quang lao tới, thân thể hắn bất chợt chớp hiện, như gió bay lên, tránh được một kiếm tất sát này của Độc Cô Minh. Thân thể hắn biến thành làn gió xanh, trong phút chốc đã tới trước người Độc Cô Minh...
Hai ngón tay lại mang theo huyền khí, nặng nề đâm vào ngực trái hắn, huyền khí bắn ra phía sau lưng.
Độc Cô Minh thế đi quá mạnh, gần như mất đi phòng ngự, trúng chiêu đã thành chuyện tất nhiên!
- Ách, ách... Không có khả năng!
Huyền khí từng người tản đi. Độc Cô Minh che ngực trái, vẻ mặt kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi kêu lên.
Thua. Không ngờ hắn lại thua. Đây đã là lần thua thứ mấy?
Năm đó, Vu Nhai ỷ vào thiên phú dùng kiếm cực cao, đã từng đánh bại hắn nhiều lần. Mỗi lần đánh bại hắn, Vu Nhai đều sẽ sỉ nhục hắn. Khi hắn biết Vu Nhai không thể dung nhập kiếm Huyền Binh bị trục xuất khỏi Độc Cô gia, hắn không biết đã cao hứng tới mức nào. Đáng tiếc tỉnh Kiếm Vực cách tỉnh Bắc Đấu thật sự quá xa. Hắn là một đệ tử áo xám căn bản không có tư cách đi xa nhà.
Mà lần này, hắn thật vất vả cuối cùng đã leo lên dòng chính của gia tộc, đồng thời nhận được nhiệm vụ đi tỉnh Bắc Đấu trước. Hắn hưng phấn không thôi, hưng phấn tới mức ngủ không yên.
Dao Quang Thành là con đường nhất định phải qua để tới Bắc Đấu Thành. Trước đó, hắn đã sớm điều tra rõ ràng về tình hình của Vu Nhai trong thời gian gần đây. Vu gia ở chỗ này coi như có chút mặt mũi, nên cũng không khó điều tra. Nếu như là gia tộc trong thôn trấn nhỏ nào đó, ngược lại hắn sẽ có chút khó khăn.
Như vậy, hắn bắt đầu vạch kế hoạch. Điều để hắn cảm giác giống như trời giúp chính là, vị con cháu dòng chính xuất hành kia không ngờ thật sự tiếp nhận sự nịnh nọt của mình, bảo mình an bài hành trình đi đường. Bởi vậy hắn tìm tới Vu gia, cũng bởi vậy mà hắn cùng với Nhị gia chủ liên lạc với nhau.
Trước đây bởi vì tin tức truyền lại tương đối không tiện, không nói rõ ràng, hắn chỉ nói trục xuất người ra khỏi gia môn cũng không có nói gì thêm. Sau đó hắn càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Hắn rất sợ Vu gia bằng mặt không bằng lòng, nên xin con cháu dòng chính cho đi tới Dao Quang Thành an bài trước. Con cháu dòng chính cũng không thấy có gì, nên đã đáp ứng. Kết quả hắn tới, gặp được lúc Vu gia đang tranh cãi. Điều càng làm cho hắn hưng phấn hơn chính là, Vu Nhai không ngờ lại từ trong Bắc Đấu Thành trở về. Đúng là trời cũng giúp hắn. Độc Cô Minh bắt đầu kế hoạch lớn sỉ nhục Vu Nhai.
Độc Cô Minh không chỉ muốn sỉ nhục Vu Nhai, ngay cả mẫu thân hắn cũng vậy. Hắc hắc, ban đầu thời điểm Vu Nhai còn ở trong Độc Cô gia, bao nhiêu người nhìn mỹ phụ này đều động lòng. Có thể vừa sỉ nhục vừa lăn lộn quả thực quá sung sướng. Đương nhiên, chủ yếu nhất là có thể khiến Vu Nhai phải khó chịu.
Nhưng hắn thất bại, thất bại một cách khó hiểu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương