Triêu Mộng Sinh
Chương 3
7.
Bởi vì tối hôm qua cùng ta một đêm hoang đường, Thẩm Tĩnh Xuyên đại khái trong lòng có thẹn, nên đã sớm đi thăm Lý Hoài Ngọc, muốn cùng nàng hàn huyên.
Ý của hắn là muốn kéo dài chuyện lập ta làm trắc phi, sau đó thương lượng với Lý Hoài Ngọc.
Không nghĩ tới hai người nói xong lại cãi nhau, tan rã trong không vui.
Đúng lúc này, Tể tướng tự mình tới cửa.
Lý tướng là lão thần ba triều, tay cầm trọng quyền, người trong nhà thưa thớt, Lý Hoài Ngọc là nữ hài tử duy nhất trong ba đời, từ nhỏ đã được nuông chiều.
Nàng về nhà khóc lóc một chuyến, Lý tướng thật đúng là vì nàng tới cửa.
Đại ý chính là biết nàng kiêu căng, nhưng bản tính không xấu, hy vọng Tấn vương suy nghĩ lại quan hệ hai nhà, cũng suy nghĩ lại chuyện lập trắc phi.
Nói là tới cửa thỉnh cầu, kỳ thật chính là uy hiếp.
Đương kim hoàng đế ngu ngốc nhu nhược, rất nhiều hoàng tử đều rục rịch, ý đồ thay thế.
Trong phe phái của Tấn vương, Lý tướng là hậu thuẫn đắc lực nhất.
Quả nhiên, sau khi Lý tướng ra khỏi phủ, sắc mặt Thẩm Tĩnh Xuyên rất khó coi, nhưng cũng không nhắc tới chuyện lập ta làm trắc phi nữa.
Lý Hoài Ngọc vì thế còn đến trước viện ta khoe khoang, tìm một đám nha hoàn lớn tiếng chế nhạo ta ở cửa viện.
“Gà rừng chính là gà rừng, chẳng lẽ thật sự muốn làm phượng hoàng hay sao?”
“Đúng vậy, cũng không nhìn xem mình là đồ vật, xách giày cho Vương phi cũng không xứng!”
“Có một số người, chính là mệnh tiện cả đời!”
Ỷ Xuân tức muốn chết, xắn tay áo lên muốn đi ra ngoài lý luận với các nàng!
Ta mỉm cười ngăn nàng lại:
“Mấy ngày gần đây thân thể không thoải mái, luôn cảm thấy ăn không vô, ngươi giúp ta đi mời một vị đại phu đến.”
……
Sau khi biết tin ta mang thai, thái hậu mừng rỡ, sai người tặng rất nhiều đồ cho ta.
Thẩm Tĩnh Xuyên cũng vội vã đến thăm ta, hắn ngồi cạnh giường ta, ngón tay đặt ở trên bụng ta khẽ nhúc nhích, thần sắc nghiêm túc lại chuyên chú.
Hắn bây giờ đã hai mươi chín, lập tức sẽ bước sang nhi lập chi niên*.
*sau tuổi 30.
Các huynh đệ xung quanh trong nhà đều đã có mười mấy hài tử, chỉ có hắn là không có.
Không đợi ta nói gì, lần này Thẩm Tĩnh Xuyên cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Hắn cầm tay ta:
“Chuyện lập trắc phi, định vào cuối tháng này đi.”
Lần này bất luận Lý Hoài Ngọc có tranh cãi kịch liệt đến đâu, thậm chí là tìm Lý tướng đến uy hiếp Thẩm Tĩnh Xuyên, hắn cũng không lung lay.
Thẩm Tĩnh Xuyên bắt đầu càng ngày càng ít đi đến chỗ Lý Hoài Ngọc, bởi vì mỗi lần đi chờ đợi hắn đều là tranh cãi vô tận.
Bởi vì thời gian ngắn, hôn sự chuẩn bị có chút vội vàng, cũng may Thái hậu từ kho riêng lấy không ít đồ, đến cuối tháng, vương phủ vẫn treo đầy đèn lồng đỏ, giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt.
Lúc Thẩm Tĩnh Xuyên đi vào đã có chút say rượu, trong mắt hắn tràn đầy ý cười, vuốt mặt ta nói:
“Dung nhi……”
Ta nhìn hắn một cách trìu mến, đang muốn đỡ hắn ngồi xuống, một nha hoàn lại lớn tiếng ở bên ngoài la lên.
“Vương gia, Vương gia!”
“Vương phi ngất xỉu rồi, Vương gia ngài mau đi xem Vương phi đi!”
Trong lòng ta cười nhạo một tiếng.
Lý Hoài Ngọc thật đúng là chỉ biết dùng loại chiêu này.
Chỉ tiếc Thẩm Tĩnh Xuyên lúc này sợ là sẽ không ăn bộ dạng này của nàng ta nữa.
Quả nhiên, hắn nhíu mày, có chút bực bội:
“Ồn ào cái gì, đi ra ngoài nói cho nàng ấy biết, bản vương cũng không biết chữa bệnh, có bệnh liền đi tìm thái y đi!”
……
Ta có thể tưởng tượng được đêm nay của Lý Hoài Ngọc trải qua như thế nào.
Nàng sai ở chỗ, nàng quá tin tưởng vào lời hứa của đàn ông.
Ta không giống như những nha hoàn có thể tùy ý Lý Hoài Ngọc đánh giết, ta đối với Thẩm Tĩnh Xuyên là có ân cứu mạng, còn có khoảng thời gian hai người chúng ta ở trên cánh đồng tuyết nương tựa lẫn nhau ba tháng.
Thẩm Tĩnh Xuyên sẽ không để cho nàng giết ta.
Mà quan trọng nhất, chính là con nối dõi.
Lý Hoài Ngọc không rõ con nối dõi đối với một nam nhân có ý nghĩa như thế nào, và đối với một nam nhân thân phận cao quý, cần người thừa kế càng có ý nghĩa như thế nào.
Có lẽ trong lòng Thẩm Tĩnh Xuyên, cảm giác mới mẻ ta mang đến còn không sánh bằng tình cảm nhiều năm với Lý Hoài Ngọc.
Nhưng nếu như lại thêm vào một hài tử hắn hy vọng đã lâu thì sao?
Phu quân cùng nàng yêu nhau mười năm vi phạm lời thề một đời một kiếp một đôi, ngủ ở nữ nhân khác trong phòng.
Mọi thứ nàng theo đuổi đều trở thành trò đùa.
Nàng có lẽ đêm không thể ngủ, gào khóc tê tâm liệt phế, hoặc là tâm như tro tàn.
Nhưng nỗi đau của tỷ tỷ ta, nàng còn chưa nếm được.
8.
Năm Chính Nguyên thứ ba, vua Hồ Nam khởi nghĩa.
Thẩm Tĩnh Xuyên bị phái đi trấn áp khởi nghĩa, ở thời điểm ngay lúc ta vừa mới hoài thai.
Hắn vừa đi, trong vương phủ liền trở thành thiên hạ của Lý Hoài Ngọc.
Thủ đoạn của nàng không có gì hay ho, vẫn là một chiêu cũ.
Đầu tiên là hạ nhân đều bị kiếm cớ rút đi.
Hơn nữa, đồ đạc trong viện vì nhiều lý do đều bị kẹt lại, nếu Thái hậu không ban thưởng cho ta rất nhiều vàng bạc, ta thậm chí còn không có tiền mua than.
Ỷ Xuân rất tức giận, rồi lại không có biện pháp.
Ta chỉ nói bảo nàng chịu đựng, chờ Thẩm Tĩnh Xuyên trở về là tốt rồi.
……
Chịu đựng hai tháng, mắt thấy bụng của ta càng lúc càng lớn, ban thưởng trong cung như nước chảy, Lý Hoài Ngọc rốt cục cũng ngồi không yên.
Điều khiến nàng hoàn toàn phát điên là Thẩm Tĩnh Xuyên gửi cho gia đình một phong thư.
Nàng vội vàng giật lấy phong thư kia, nhưng sau khi mở ra thì ngây ngốc tại chỗ.
Cả một trang giấy, không có một chữ nào nhắc tới nàng.
Tất cả đều là đang hỏi ta có ổn hay không, có chịu ấm ức gì hay không, hài tử thế nào.
Kỳ thật ta đại khái cũng có thể hiểu được, Thẩm Tĩnh Xuyên cũng không phải không nhớ Lý Hoài Ngọc.
Dù sao hắn cũng là con cháu hoàng thất, bị Lý Hoài Ngọc ba lần bảy lượt tìm người uy hiếp, trong lòng có chút tức giận, cho nên cố ý không hỏi thăm nàng.
Nhưng Lý Hoài Ngọc không biết.
Nàng thật sự cảm thấy, Thẩm Tĩnh Xuyên sắp bị ta cướp đi.
Nàng xé lá thư đó thành từng mảnh và mang người đến viện của ta.
Hộ vệ Thẩm Tĩnh Xuyên lưu lại không cho nàng vào, nàng liền dùng hộ vệ phủ Tể tướng xông vào, dẫn ta ra ngoài, nhất định muốn đánh chết ta.
Ta bị người áp giải bắt quỳ trên mặt đất, trên mặt bị nàng đánh cho sưng đỏ không chịu nổi, chảy nước mắt hỏi nàng:
“Vương phi muốn đánh muốn mắng, thiếp thân tuyệt không hai lời, chỉ là thiếp thân phạm vào tội gì, Vương phi lại muốn đánh chết thiếp thân!”
Trong đôi mắt Lý Hoài Ngọc tất cả đều là oán độc, hận không thể đem ta đóng đinh tại chỗ, ngón tay nắm chặt cái ghế đến móng tay bảo dưỡng tinh xảo cũng sắp đứt lìa.
“Ngươi câu dẫn Tĩnh Xuyên, ngươi đáng chết!”
“Vốn chúng ta đang rất tốt, trong mắt Tĩnh Xuyên chỉ có một mình ta, vì cái gì mà tiện nhân như ngươi nhất định phải câu dẫn chàng!”
Rất lâu sau, nàng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng gợi lên một nụ cười âm độc.
“Ngươi có biết, nữ nhân lúc trước quyến rũ chàng kết cục như thế nào không?”
Ta dừng một chút, che bụng nói:
“Ta còn mang thai hài tử của Vương gia, Vương phi nếu như đem ta đánh chết, đợi Vương gia sau khi trở về sẽ ăn nói như thế nào đây?!”
“Ngươi còn dám uy hiếp ta?!”
Lý Hoài Ngọc nheo mắt lại.
“Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một nữ nông hộ, mang thai hài tử cũng chỉ là một tiện chủng không lên được mặt bàn, vương gia trở về có thể làm khó dễ ta cái gì?”
Nàng vung tay lên, lạnh lùng nói:
“Đánh cho ta!”
Ta cúi đầu, trong lòng lần đầu tiên có chút sợ hãi.
Lý Hoài Ngọc chọn thời cơ này thật sự rất tốt, Thẩm Tĩnh Xuyên tạm thời không thể trở về, nàng liền làm khó dễ, chờ thái hậu biết cũng đã chậm.
Nàng là cháu gái Tể tướng, ta chỉ là một thảo dân không nơi nương tựa.
Cho dù nàng thật sự giết ta, Thẩm Tĩnh Xuyên trở về nổi giận cũng chỉ là cùng nàng tức giận vài ngày.
Cùng lắm là cấm túc nàng ba tháng.
Hắn không thể vì ta xử trí Lý Hoài Ngọc.
Nghĩ tới đây, ta hạ quyết tâm, khi bị người kéo đến trên ghế gỗ hành hình thì buông tay bảo vệ bụng ra.
Khóe mắt đảo qua Trần Lễ, thần sắc hắn lo lắng, nắm chặt tay tựa hồ muốn tiến lên.
Ta mịt mờ hướng hắn lắc đầu.
Hôm đó hắn cho ta hai thang thuốc.
Một phần giúp ta leo lên được giường của Thẩm Tĩnh Xuyên.
Một phần khác, để cho ta có hài tử của Thẩm Tĩnh Xuyên.
Chỉ là thuốc này dược tính quá mạnh, hài tử rất khó bình an sinh ra, vả lại về sau đều khó có thai.
Trần Lễ lúc ấy ánh mắt phức tạp, khuyên ta nghĩ lại.
Nhưng ta có cái gì phải suy nghĩ chứ?
Ta chẳng còn gì ngoài thân xác vô giá trị này.
Ta sẽ trả thù cho tỷ tỷ của ta.
Ta muốn Thẩm Tĩnh Xuyên và Lý Hoài Ngọc nếm thử nỗi đau mà tỷ tỷ phải chịu.
9.
Lý Hoài Ngọc hạ thủ với ta.
Chỉ là sau năm gậy đánh, ta liền đau đến cả người mồ hôi đầm đìa, trong bụng đau nhức làm cho ta gần như ngất đi.
Ngay tại thời điểm trước mắt ta dần tối xuống, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn!
“Các ngươi đang làm gì vậy hả?!”
Sau đó Thẩm Tĩnh Xuyên sải bước đi tới, hắn nhìn thảm trạng của ta vừa sợ vừa giận, liền một cước đem gã sai vặt hành hình đá văng, rồi bế ta lên.
Ta nhắm mắt lại, móng tay nhuốm máu nắm chặt quần áo Thẩm Tĩnh Xuyên.
Cũng may, ta cược thắng.
Ta biết Lý Hoài Ngọc sau khi Thẩm Tĩnh Xuyên đi nhất định sẽ mượn cơ hội làm khó dễ ta, vì thế bảo người ta chặn thư của Thẩm Tĩnh Xuyên, đổi ngày tháng trên đó.
Lý Hoài Ngọc cho rằng thư của Thẩm Tĩnh Xuyên vừa đến, hắn nhất định phải rất lâu mới có thể trở về.
Nàng không biết, đó là thư Thẩm Tĩnh Xuyên viết hơn một tháng trước.
Chỉ là không ngờ thời điểm hắn về lại trùng hợp như vậy, nếu là đêm khuya, phỏng chừng ta đã bị đánh chết rồi.
Trong mắt ta có chút chua nóng.
Là tỷ tỷ trên trời có linh che chở cho ta sao?
“Vương gia!”
Lý Hoài Ngọc nhìn thấy Thẩm Tĩnh Xuyên, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, thất kinh đứng lên.
Lần này Thẩm Tĩnh Xuyên không cãi nhau với nàng ta.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, hơi ấm cuối cùng trong mắt cũng biến mất.
Sau đó ôm lấy ta sải bước rời đi.
……
Đứa bé không còn nữa.
Với năm gậy đánh xuống như vậy, cho dù Đại La thần tiên đến cũng không giữ được, thời điểm thái y lắc đầu, ta nhìn thấy mắt Thẩm Tĩnh Xuyên đỏ lên.
Đó là một nam thai đã thành hình.
Đứa nhỏ hắn trông mong lâu như vậy, cứ như vậy bị Lý Hoài Ngọc giết chết.
Ta khóc đến ngất đi mấy lần, Thẩm Tĩnh Xuyên ôm ta cũng rơi lệ.
“Dung nhi, chúng ta còn có thể có hài tử.”
“Con của ta, con của ta cứ như vậy chết vô ích sao?!”
Ta tê tâm liệt phế túm lấy quần áo Thẩm Tĩnh Xuyên.
“Vương gia, đó cũng là con của người, nó vốn nên là trưởng tử của người!”
Thẩm Tĩnh Xuyên trầm mặc hồi lâu, nhắm hai mắt lại.
……
Trải qua lần này, Thẩm Tĩnh Xuyên và Lý Hoài Ngọc có thể xem như hoàn toàn đoạn tuyệt, ngay cả quan hệ với Lý gia cũng không còn thân mật khăng khít như trước nữa.
Trước kia đều là chút chuyện nhỏ nhặt, luôn luôn có đường xoay chuyển.
Nhưng lần này, Lý Hoài Ngọc đánh chết trưởng tử của Thẩm Tĩnh Xuyên, ngay cả tể tướng cũng không tiện nói gì nữa.
Thái hậu giận tím mặt, ra lệnh cấm túc Lý Hoài Ngọc ba tháng, chép phạt Nữ Tắc trăm lần.
Thẩm Tĩnh Xuyên không bao giờ nhìn Lý Hoài Ngọc nữa, mặc cho nàng khóc nháo giả bệnh thế nào cũng thờ ơ.
Ban đêm hắn mỗi ngày đều ngủ ở chỗ ta, nhiều lần ta nghe người ta nói, Lý Hoài Ngọc cả đêm không ngủ được, một mình ở trong phòng vừa khóc vừa nháo, giống như điên cuồng, thậm chí còn nói rất nhiều lời mắng Thẩm Tĩnh Xuyên.
Đôi vợ chồng thiếu niên tình thâm này, cuối cùng cũng nhìn nhau chán ghét.