Triêu Mộng Sinh
Chương 4
10.
Có lẽ là vì áy náy, hoặc có lẽ là cần có người an ủi.
Thời gian Thẩm Tĩnh Xuyên ở bên cạnh ta càng ngày càng dài.
Chúng ta đều ăn ý không nhắc tới chuyện đứa nhỏ nữa, lúc hắn đọc sách ta liền ở một bên pha trà mài mực, lúc hắn đau đầu ta liền mát xa đấm lưng cho hắn.
Hắn bắt đầu càng ngày càng tin tưởng ta, thậm chí có đôi khi ở thư phòng cũng cho ta vào cùng hắn.
Ta sẽ chỉ được yêu cầu rời đi khi có người đến.
Tiết trời rét đậm, người ra vào vương phủ nhiều lên, vả lại đều ở nửa đêm.
Những người này che mặt, thường xuyên cùng Thẩm Tĩnh Xuyên ở thư phòng nói chuyện cả đêm.
Chỉ là Lý tướng trước kia tới nhiều nhất bây giờ dần dần lộ diện ít đi.
Chuyện của Lý Hoài Ngọc, cuối cùng khiến hai nhà sinh ra ngăn cách.
Thẩm Tĩnh Xuyên bắt đầu càng ngày càng mệt mỏi, có đôi khi trong mắt phủ kín tơ máu, nhưng ánh mắt lại hưng phấn sáng lên.
Đôi khi hắn không nhịn được mà ôm lấy ta:
‘Dung nhi, đợi sau khi ta thành công – -”
Hắn kịp phản ứng, không nói nữa.
Ta cũng biết điều không hỏi thăm nữa, chỉ ôm hắn.
……
Thẩm Tĩnh Xuyên tạo phản, là vào ngày lập xuân.
Hắn sớm rút quân phòng ngự trong thành, dẫn năm vạn binh mã tiến vào cung điện!
Nhìn ánh đuốc liên miên bên ngoài cùng tiếng gào thét xung sát, ta nhắm mắt lại.
Thẩm Tĩnh Xuyên không phải là người tình nguyện khuất phục dưới trướng người khác, năm đó di chiếu của hoàng đế rất có nội tình, rõ ràng trước khi chết nói muốn lập Thẩm Tĩnh Xuyên làm thái tử, lại sau khi chết lại phát hiện di chiếu truyền ngôi cho đương kim thánh thượng, cũng chính là ca ca của Thẩm Tĩnh Xuyên.
Thẩm Tĩnh Xuyên nhiều năm như vậy, vẫn luôn không cam lòng.
Từ lúc ta mới vào phủ không bao lâu, liền phát hiện trong nhà lui tới đều là trọng thần trong triều.
Trần Lễ là người chăn nuôi ngựa, ngựa Thẩm Tĩnh Xuyên nuôi ở ngoại ô sinh bệnh, nên điều hắn qua chữa ngựa.
Vì thế hắn phát hiện mấy ngàn binh lính Thẩm Tĩnh Xuyên nuôi ở ngoại ô, lại nói cho ta biết.
Hắn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng và chỉ chờ đợi ngày hôm nay!
Quân phòng thủ thành là người của hắn, hắn lại tay cầm mấy ngàn tinh binh, liên hợp rất nhiều trọng thần trong triều, ngay cả Lý tướng cũng là người của hắn.
Mà Hoàng đế ngu ngốc không chịu nổi kia, hôm nay xem ra, vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông.
……
Trời sắp tờ mờ sáng, tiếng chém giết bên ngoài cuối cùng cũng ngừng.
Người trong phủ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lòng người hoảng sợ.
Chỉ có sắc mặt Lý Hoài Ngọc bình tĩnh, khóe mắt có chút kích động, hiển nhiên là biết chuyện Trầm Tĩnh Xuyên tạo phản.
Chờ Thẩm Tĩnh Xuyên làm hoàng đế, nàng chính là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ!
Hồi lâu sau, tiếng vó ngựa chỉnh tề vang lên, cửa lớn vương phủ bị người dùng sức phá vỡ.
Tướng sĩ mặc khôi giáp ngồi cao trên lưng ngựa, giơ roi, từ trên cao nhìn xuống nói:
“Người thân của phản tặc Thẩm Tĩnh Xuyên đều ở đây, trói bọn họ lại, mang về Hình bộ đại lao!”
11.
Ta gặp Thẩm Tĩnh Xuyên trong thiên lao.
Vẻ mặt hắn không cam lòng cùng mỏi mệt, cả người có chút chật vật.
Chỉ là còn chưa phải chịu hình phạt, nhìn người vẫn còn nguyên vẹn.
Vừa thấy Lý Hoài Ngọc, hắn liền giống như dã thú phát cuồng hung hăng bóp chặt cổ nàng, hận ý trong mắt gần như muốn phun ra!
“Con đĩ, ngươi bán đứng ta!”
Lý Hoài Ngọc bị bóp đến đỏ mặt, giãy dụa tách tay hắn ra.
“Ta… ta không có…”
Nàng khó khăn nói.
“Ngươi còn nói dối!”
Thẩm Tĩnh Xuyên phẫn nộ, hận không thể bóp chết nàng ngay tại chỗ!
“Ngươi trở về cùng Lý Sùng Tài nói muốn cùng ta hòa ly, lão già kia liền không tới cửa nữa!”
“Ngoại trừ các ngươi còn có thể có ai, ngươi cho là ta không biết, ngươi cùng nha hoàn nói Thẩm Tĩnh Xuyên ta không có người Lý gia ngươi thì cái gì cũng không phải, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ khiến cho ta phải trả giá!”
“Chỉ là ta không nghĩ tới, ngươi lại dám phản bội ta!”
Hắn lạnh lùng nói
“Thời điểm ta tiến cung, hộ vệ đã ngăn cản một tên thái giám mang theo mật tín muốn tiến cung, trên người hắn mang theo bài tử chính là của Lý gia ngươi!
“Ha ha, đáng tiếc các ngươi cũng không nghĩ tới đi, bọ ngựa bắt ve chim sẻ vàng ở phía sau, hôm nay lại để cho Thất đệ không có tiền đồ vô dụng kia của ta chiếm được tiện nghi!”
Lý Hoài Ngọc bị ép ra nước mắt:
“Ta không có, ta thật sự không có.”
“Ta theo chàng nhiều năm như vậy, ta làm sao có thể phản bội chàng!”
Ta lắng nghe ngắn gọn ở bên cạnh.
Tối hôm qua Thẩm Tĩnh Xuyên tạo phản, vốn là tấn công vào hoàng cung, cũng ngăn cản được người Lý gia phái đi mật báo.
Lại không nghĩ tới Thất hoàng tử Thận thân vương cũng tạo phản, đại quân vây cung, đem Thẩm Tĩnh Xuyên cùng hoàng đế làm sủi cảo trong hoàng cung.
Thẩm Tĩnh Xuyên dày công khổ sở trù tính mấy năm, lại không nghĩ tới toàn bộ đều làm áo cưới cho người khác.
Thủ vệ cho người đến cứu Lý Hoài Ngọc, hiện giờ vụ án còn chưa thẩm tra xử lý, không thể ở trong thiên lao chết người trước.
Thẩm Tĩnh Xuyên tức giận đến gần như muốn phát điên, lại không có chỗ phát tiết.
Từng là thiên chi kiêu tử, vương gia quý không thể tả nay lại lưu lạc thành tù nhân.
Con chuột chạy qua bên cạnh hắn, tóc hắn tán loạn ngồi trên rơm rạ dơ bẩn, trong mắt một mảnh đỏ như máu, làm sao còn có dáng vẻ hoàng thất tôn quý.
Cả người chỉ còn lại chật vật không chịu nổi.
Hắn ngồi hồi lâu, chậm rãi nhích lại nắm lấy tay ta, trong thanh âm tất cả đều là hiu quạnh cùng mệt mỏi.
“Dung nhi, hôm nay ta chỉ còn lại nàng.”
Thẩm Tĩnh Xuyên cười khổ nói.
“Nàng theo ta không có hưởng qua mấy ngày phúc, hôm nay lại bị ta liên lụy.”
“Cũng may trên đường Hoàng Tuyền có ta bồi cùng nàng, sẽ không để nàng cô đơn.”
Ta cười khẽ một tiếng, rút tay ra khỏi tay hắn, trong ánh mắt có chút kinh ngạc của hắn ôn nhu nói:
“Vương gia, người vẫn là tự chính mình xuống địa ngục đi.”
“Đường xuống Hoàng Tuyền này, chỉ có ngươi và Lý Hoài Ngọc cùng đi.”
“Trần cô nương?”
Nam nhân mặc một bộ hoàng bào đi xuống, gật đầu với thủ vệ bên cạnh.
Thủ vệ mở cửa ra, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người ta thản nhiên đi ra.
“Khiến ngươi chịu khổ, là trẫm tới chậm.”
Thận thân vương, không, phải nói là đương kim thánh thượng tự mình nắm tay ta, mỉm cười nói:
“Nếu không có ngươi, trẫm chỉ sợ cũng không ngồi lên được vị trí này.”
“Trần cô nương, ngươi muốn cái gì cứ nói, trẫm sẽ đáp ứng tất cả!”
“…… Là ngươi?!”
Thẩm Tĩnh Xuyên sửng sốt một lát, sau đó méo mó vọt lên, cố gắng vươn tay kéo ta.
Hắn cuối cùng cũng phản ứng lại, làm như điên cuồng nói:
“Trần Dung, ta đối với ngươi có cái gì không tốt, ngươi tại sao phải hại ta như thế?!”
“Ngươi có biết hay không, một khi ta thành sự ngươi chính là phi tử nương nương, ta nơi nào có lỗi với ngươi, tiện nhân ngươi vì sao lại bán đứng ta?!”
Ta quay đầu lại, nhìn vào mắt hắn, lạnh lùng nói:
“Ngươi còn nhớ nha hoàn bị Lý Hoài Ngọc đánh chết không?”
Ta tiến lại gần hơn, âm thanh vang vọng trong phòng giam lạnh lẽo khép kín.
“Thẩm Tĩnh Xuyên, ngươi nhìn xem mặt của ta, cùng nha hoàn kia có giống nhau hay không?”
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của hắn, ta châm chọc nở nụ cười.
“Đúng rồi, chẳng qua cũng chỉ là một nha hoàn không quan trọng mà thôi, ngươi làm sao có thể nhớ rõ bộ dáng của nàng chứ?”
“Trưởng tỷ Tân Tân của ta cực khổ nuôi lớn ta, vì để cho ta ăn no không tiếc tự bán mình tiến vào vương phủ.”
“Nàng có người trong lòng, lập tức sẽ thành hôn, chúng ta lập tức sẽ tích góp đủ tiền chuộc thân cho nàng.”
Ánh mắt Thẩm Tĩnh Xuyên run lên, ta tiếp tục nói:
“Đáng tiếc, ngươi lại tiện tay kéo nàng tới chà đạp nàng, Lý Hoài Ngọc độc phụ này lại đem nàng đánh chết, cuối cùng còn nói xấu nàng câu dẫn ngươi.”
Ta hai tay nắm song gỗ, gằn từng chữ nói:
“Các ngươi mới xứng đáng xuống địa ngục!”
Lý Hoài Ngọc rống to:
“Chẳng qua chỉ là một nha hoàn mà thôi, chết cũng chết rồi, chỉ có thể nói mệnh nàng tiện!”
“Ngươi còn dám oán hận chúng ta, là tỷ tỷ ngươi đáng chết”
Nàng cười lớn.
“Hai người các ngươi đê tiện chỉ biết câu dẫn nam nhân, toàn bộ đều đáng chết!”
Ta quay đầu bái lạy Hoàng đế.
“Cầu bệ hạ ân chuẩn, đem Lý Hoài Ngọc xung làm quân kỹ trong ba tháng, sau đó đánh chết.”
Ta liếc nhìn Thẩm Tĩnh Xuyên.
Hắn tuy rằng không phải trực tiếp đánh chết tỷ tỷ ta, nhưng cũng là hung thủ gián tiếp hại chết tỷ tỷ ta.
Chỉ là hoàng tử phải xử trí như thế nào, sợ là không do ta định đoạt.
Nhưng mà không sao, Hoàng đế sẽ không lưu lại một người dã tâm như vậy ngủ say bên giường.
Hoàng đế sẽ dùng tính mạng của hắn, để tế bái tỷ tỷ ta.
12.
Ba tháng sau, khi Lý Hoài Ngọc hành hình, ta tự mình đi theo dõi.
Từng là đại tiểu thư kim tôn ngọc quý nay lại biến thành quân kỹ, trên người mọc đầy mủ lở loét, mái tóc mềm mại nay đã khô vàng như cỏ khô, cả người đã có chút điên điên khùng.
Một gậy lại một gậy, đầu tiên là máu thịt chia lìa, sau đó là máu thịt bay tứ tung.
Lý Hoài Ngọc ngay từ đầu còn có khí lực nhục mạ ta, nguyền rủa ta không được chết tử tế, sau đó liền không có động tĩnh, nằm ở nơi đó giống như một khối thịt nát.
Rất lâu sau, ta đi qua thăm dò hơi thở của nàng một chút.
Nàng chết rồi.
Thì ra mạng của nàng quý giá như vậy, cũng không chịu nhiều hơn tỷ tỷ ta được hai cái, bị đánh cũng sẽ chết.
……
Khi tuyết đầu mùa lại phủ xuống, ta mang theo hành lý xuất cung.
Hoàng thượng ban cho ta rất nhiều vàng bạc thôn trang, ta chia một nửa cho Trần Lễ.
Hắn vẫn chưa thành hôn, mỗi ngày đều đến mộ tỷ tỷ ta bái tế.
Ta vẩy một bầu rượu trước mộ phần tỷ tỷ, rượu hòa tan tuyết mỏng, ta ngửa đầu uống một ngụm, khàn khàn nói:
“Tỷ tỷ, muội đã báo được thù cho tỷ rồi.”
Sau khi Lý Hoài Ngọc chết, ta ném xác nàng cho chó ăn, Thẩm Tĩnh Xuyên cũng bị hoàng đế một chén rượu độc chết.
“Người hại chết tỷ tỷ đều đã chết rồi, tỷ có thể an tâm lên đường, đầu thai vào một kiếp mới rồi.”
“Sau này ngươi định làm gì?”
Trần Lễ lúc ta sắp đi hỏi ta.
Ta cười cười, không nói gì.
13.
Vài tháng sau, ta mở một quán ăn nhỏ ở một thị trấn ở Giang Nam.
Cửa hàng không lớn, một mình ta suốt ngày bận rộn, không có thời gian nghĩ đến chuyện trước kia, sống cũng coi như yên ổn.
Giang Nam xuân ý hòa thuận, thời tiết ấm áp, chim vàng bay lượn, có rất nhiều hài tử đang thả diều.
Ta cười tựa vào cửa sổ.
Tỷ tỷ, hiện giờ ta sống rất tốt.
Hy vọng kiếp sau tỷ cũng có thể sống tốt.
Đã đến lúc tỷ nên đi đầu thai rồi.
Là nam tử?
Hay là một nữ tử.
Cũng chỉ hy vọng tỷ có thể vì chính mình mà sống, sống tốt hơn so với cuộc đời này.
Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta còn có thể gặp lại.