Trình Minh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Hắn lớn tiếng gọi đồng nghiệp của tôi: "Này, mọi người nhìn rõ đây, gã này là đồ giao đồ ăn, chắc thấy đồ ăn nhà hàng các anh ngon nên muốn đến đây ăn vụng, mau gọi bảo vệ đuổi hắn đi."
Tiểu Tống không nhịn được nữa: "Trình tổng, tôi gọi bảo vệ ngay."
Phạm Ý cười phá lên: "Trình tổng? Để kiếm miếng ăn mà anh còn thuê cả đàn em diễn kịch nữa à?"
Tiểu Tống bấm điện thoại.
Tôi nở nụ cười đĩnh đạc với Phạm Ý: "Đúng vậy, tôi không chỉ thuê một đàn em, cả nhà hàng này đều là đàn em của tôi, chờ xem ai sẽ bị đuổi như chó nhé."
Bảo vệ đến.
Phạm Ý xông lên trước: "Chính là hắn, đến đây ăn ké, mau đuổi hắn đi."
Bảo vệ liếc nhìn hắn như xem thằng ngốc: "Đây là nhà hàng của công ty chúng tôi, mời mấy vị ra ngoài, đừng ảnh hưởng người khác dùng bữa."
Phạm Ý: "Là hắn, chính hắn ảnh hưởng mọi người."
Bảo vệ nhìn chằm chằm: "Mời mấy vị ra ngoài."
Lúc này Liễu Băng Băng bước đến chỗ tôi.
Mặt cô ta tái mét, giọng rất nhỏ: "Trình Minh, đừng gây chuyện nữa được không?"
"Cô nói gì cơ?"
Khoảnh khắc này, tôi thực sự nghi ngờ thẩm mỹ của mình.
Sao trước đây không nhận ra cô ta ngốc đến thế?
Còn cô ta, nhìn tôi với ánh mắt đầy ghê tởm: "Đây là công ty bạn của A Ý, anh gây chuyện ở đây, chẳng phải muốn tôi quay về với anh sao? Thuê đàn em rồi thuê cả bảo vệ, anh trả họ bao nhiêu, tôi trả gấp đôi, bảo họ cút ngay đi. Trình Minh, chúng ta đã chia tay rồi, anh có làm gì cũng vô ích thôi."
Cô ta lấy từ túi ra mấy tờ tiền, giơ trước mặt tôi rồi đập lên vai: "Như thế, đủ chưa?"
Một bàn tay thon dài trắng nõn từ phía sau tôi đưa ra, nhẹ nhàng nhặt lấy tiền.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên: "Năm trăm? Quả là tiểu thư hào phóng."
Tôi giật bắn người vì sợ hãi.
Thật là oan gia ngõ hẹp!
Người xuất hiện chính là nữ tổng tài Lục Thư Uyển của tập đoàn Tín Dịch.
Cô ấy vừa là khách hàng của công ty tôi, cũng có thể coi là bạn của tôi.
Trước đây cô ấy từng đùa rằng muốn lấy tôi nhưng tôi đã từ chối. Tôi nói với cô ấy rằng tôi đã có bạn gái và sắp kết hôn.
Giờ đây, bạn gái tôi đang đứng trước mặt người đàn ông khác, ném năm trăm nghìn đồng vào tôi, bảo tôi đừng gây rối và biến đi cho nhanh.
Còn Lục Thư Uyển, tay cầm tờ tiền, cười thích thú: "Người này hẳn là cô Liễu nhỉ?"
Liễu Băng Băng nhìn tôi: "Cô ta là ai?"
Lục Thư Uyển: "Tôi họ Lục, là bạn gái của Trình Minh."
"Cái gì?"
Tôi và Liễu Băng Băng đồng thanh hỏi.
Ánh mắt Liễu Băng Băng từ chán ghét chuyển sang phẫn nộ: "Trình Minh, anh nói rõ xem, cô ta rốt cuộc là ai?"
Tôi: "Cô ấy không phải..."
Lục Thư Uyển khoác tay tôi: "Cô Liễu, không phải cô đã chia tay Trình Minh rồi sao? Giờ tôi trở thành bạn gái anh ấy thì sao? Cô muốn hối hận?"
Tôi gỡ tay cô ấy ra: "Đừng đùa nữa."
Phạm Ý vẫn chưa bị bảo vệ đuổi đi, chạy đến mắng: "Trình Minh, đồ đưa đồ ăn thối tha, mày dám giẫm lên hai thuyền..."
Khi hắn nhìn rõ khuôn mặt và thân hình Lục Thư Uyển, ánh mắt lập tức trở nên damdang.
"Này em, thằng này là đồ bỏ đi, thuê vest thuê người chỉ là giả vờ, thực chất chỉ là thằng đưa đồ ăn thối tha. Theo anh đi, anh cho em nhà lầu xe hơi."
Đám tay chân của hắn cũng xông vào trêu ghẹo: "Em gái, Phạm thiếu gia là đại gia Bắc Kinh đấy, theo ảnh đảm bảo em s ư ớ n g."
"Bốp!"
Tôi đấm thẳng vào mặt Phạm Ý: "Cút!"
Bảo vệ và đồng nghiệp cũng xông lên khống chế hắn, định đuổi hắn đi.
Nhưng Lục Thư Uyển lại ngăn họ lại.
Cô ấy véo nhẹ cánh tay tôi thì thầm: "Tôi giúp anh trút giận, anh mời tôi một bữa ăn, được chứ?"
Không đợi tôi trả lời, cô ấy đã chạm nắm đấm vào tôi: "Đồng ý."
Tiểu thư này vốn nổi tiếng ngang ngược trong giới nhưng chẳng ai dám động vào cô ấy.
Bởi những người có chút hiểu biết đều biết hậu trường của cô cứng như thép.
Tôi vốn không muốn Lục Thư Uyển nhúng tay vào chuyện này nhưng Phạm Ý đã vui mừng cọ xát vào người cô, còn Liễu Băng Băng thì tái mặt vì tức giận.
Cô ta không giữ được Phạm Ý, liền giận dỗi bước đến trước mặt tôi: "Trình Minh, anh cố ý đúng không, cố tình làm tôi xấu hổ."
"Không phải."
Cô ta cắn môi một cái rồi buông ra: "Vậy anh nói cho tôi biết, cô gái này rốt cuộc là ai?"
"Công chúa của giới Bắc Kinh, tổng tài tập đoàn Tín Dịch."
"Ha!" Cô ta bật ra tiếng cười châm biếm: "Trình Minh, anh nghĩ tôi mới quen anh ngày đầu sao? Còn công chúa lớn giới Bắc Kinh, anh biết giới Bắc Kinh là gì không?"
Tôi nhìn thấu bản chất của người phụ nữ này, không muốn nói thêm nữa.
Chỉ nhắc nhở cô ta một câu: "Nếu cô còn muốn ở lại đế đô thì mau đi ngay đi, nếu không, không ai có thể bảo vệ được cô đâu."
Ánh mắt khinh thường của Liễu Băng Băng không hề giấu giếm: "Lâu nay, tôi không biết khả năng nói dối của anh cao siêu đến vậy, Trình Minh, anh không nên đi giao đồ ăn, anh nên đi diễn vai Chiến Thần xuất sơn."
Cô ta nhanh chóng quay người, giật tóc Lục Thư Uyển.
6
Tay Liễu Băng Băng chưa kịp chạm vào Lục Thư Uyển, mặt đã bị ai đó tát "Bốp" một cái lệch hẳn đi.
Phạm Ý vẫy bàn tay còn tê dại, đẩy cô ta ra một bên: "Mày muốn chec à.
Liễu Băng Băng không thể tin nổi: "A Ý, anh đ á n h em?"
"Sao, tao không được đ á n h mày à? Một con chó quê mùa từ quê lên, mày thật sự nghĩ ngủ với tao rồi là thành người của tao rồi hả?"
Quay đầu hắn lại cười với Lục Thư Uyển: "Em gái, đừng để ý đến cô ta, anh dẫn em đi ăn đồ ăn ngon nhé."
Mặt Liễu Băng Băng sưng lên, đôi mắt đỏ ngầu.
Tay chân của Phạm Ý kéo cô ta lại: "Này, Phạm thiếu không cần mày thì bọn tao cần, bọn tao cũng có thể làm mày s ư ớ n g."
Tôi thật sự không thể nhìn nổi nữa.
Dù sao cũng lớn lên cùng nhau, dù chỉ là bạn bè bình thường, tôi cũng không muốn nhìn cô ta bị s ỉ n h ụ c trước đám đông.
Gạt hai tên khốn đó ra, tôi đưa cô ta ra ngoài.
"Tránh xa bọn họ ra, không phải hạng người tốt đâu." Tôi nói.
Nhưng Liễu Băng Băng đẩy tôi ra: "Mặc kệ tôi, tôi ra nông nỗi này, tất cả là do anh hại."
"Liên quan gì đến tôi, lúc chúng ta còn bên nhau, cô có gặp chuyện như thế này không?"
Cô ta cười lạnh: "Đúng là không gặp, anh một thằng giao đồ ăn, gặp ai cũng chỉ biết cúi đầu, còn nhốt tôi trong nhà, cửa cũng không cho ra, làm sao mà gặp chuyện được, người cũng chẳng gặp được ai."
Tôi bật cười vì tức giận: "Đó không phải là do cô tự muốn ở nhà sao?"
"Một người đàn ông tốt là người ủng hộ ước mơ của người phụ nữ bên cạnh mình, chứ không phải nhốt cô ấy lại để chiếm hữu." Cô ta ngẩng cao đầu thách thức tôi.
Tôi chỉ cảm thấy thật nực cười.
"Như bây giờ à?" Tôi chỉ về phía Phạm Ý: "Ước mơ của cô là bị mắng như chó trước mặt mọi người?"
Liễu Băng Băng đột nhiên điên cuồng, lao đến đ á n h tôi.
"Đều là do anh, anh cố tình tìm người đến sỉ nhục tôi, Trình Minh, đừng nghĩ như vậy em sẽ quay về bên anh, mơ đi!"
Những cú đấm của cô ấy chẳng có chút sức lực nào.
Nhưng tim tôi lại đau nhói.
Bao nhiêu năm rồi, sự bảo vệ và nuông chiều của tôi dành cho cô ta, trong mắt cô chỉ là giam cầm và chiếm hữu.
Đường khác nhau, không thể cùng nhau.
Tôi không cưỡng cầu nữa.
Đẩy cô ta ra, tôi bước khỏi nhà hàng.
Dặn dò Tiểu Tống ở lại: "Nếu Lục tổng bị thiệt, cậu biết phải làm gì rồi chứ?”
Hắn há hốc miệng: "Hả? Lục tổng bị thiệt? Mấy người hôm nay không lột xác thì đừng hòng bước ra khỏi cửa này."
7
Một tiếng sau, Lục Thư Uyển bước vào văn phòng tôi.
Rạng rỡ như hoa mùa xuân.
Cô ấy dựa vào bàn làm việc của tôi, bộ trang phục thanh lịch ôm lấy thân hình mảnh mai gợi cảm.
Cổ cao kiêu hãnh, mái tóc dài buông xõa bên vai, tôn lên khuôn mặt vừa quyến rũ vừa đoan trang.
"A Minh, tôi đã giúp anh trút giận rồi, tên họ Phạm đó từ nay sẽ không bao giờ xuất hiện ở đế đô nữa."
Tôi lắc đầu, xua đi mùi hương từ người cô tỏa ra.
"Không cần thiết phải để tâm đến loại người đó."
Cô ấy tiến gần hơn: "Sao được chứ, hắn dám bat nat người tôi để mắt, chẳng phải là công khai chống đối tôi sao?"
Tôi: "Hắn đâu có biết…
"Dù sao hắn cũng đáng chec." Lục Thư Uyển mím môi: "A Minh, đừng bảo anh vì cô Liễu mà thương hại kẻ rác rưởi đó nhé?"
Không đến mức đó.
Ngay cả Liễu Băng Băng, giờ tôi cũng không muốn nhắc đến nữa.
Lục Thư Uyển cũng khéo léo, không truy hỏi thêm, chỉ kéo tôi đòi mời cô ấy ăn tối.
Vị nữ tổng tài lấn lướt này, trong bữa ăn còn lấy ra mấy bản hợp đồng.
"A Minh, anh có con mắt tinh đời, giúp tôi xem mấy cái này cái nào là bẫy?"
Tôi đẩy ra: "Đây đều là bí mật thương mại, tôi xem không tiện đâu?"
"Thôi nào, hôm nay tôi đã công khai nói chúng ta là một nhà rồi, anh không hại tôi được đâu."
Tôi: "..."
Mấy bản hợp đồng này do các công ty khác của họ Lục đưa tới, quả thật có ý đồ không tốt.
Gia đình họ Lục rất lớn, có nhiều chi nhánh, bao gồm cả những người kinh doanh lẫn người tham gia chính trị.
Sau khi trưởng thành, Lục Thư Uyển không chịu kết hôn sắp đặt mà ra ngoài mở công ty, phát triển thế lực riêng, điều này khiến những người khác trong gia tộc nhìn cô cực kỳ không thuận mắt.
Vì thế, con đường khởi nghiệp của cô cũng không hề dễ dàng.
Ngoài những vấn đề thương mại thông thường, còn có những cái bẫy do chính người nhà họ Lục đào sẵn, chỉ chờ cô rơi vào, không thể thoát ra, để họ có cớ chính đáng nói cô bất tài, tiếp quản công ty của cô.
Sau khi tôi chọn ra những tài liệu có vấn đề, cô vui vẻ gắp cho tôi một con hàu: "Nào, dùng não quá nhiều, bồi bổ chút đi."
Tôi "Hừ" một tiếng: "Cái này bổ não hả?"
Cô cười ranh mãnh: "Thế anh nói bổ chỗ nào?"
Thật khó để nói lời đùa tục tĩu trước mặt phụ nữ, tôi kết thúc chủ đề này.
Vừa định ăn uống tử tế, cửa phòng riêng của chúng tôi bị gõ mở.
Trợ lý của Lục Thư Uyển bước vào, khẽ nói vào tai cô vài lời, sắc mặt cô lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Cô đập đũa xuống bàn: "Ngoài việc mách lẻo, họ còn biết làm gì nữa?"
Tôi chuẩn bị rút lui: "Lục tổng, cô có việc bận cứ đi, tôi cũng nên về công ty rồi."
Lục Thư Uyển liếc mắt, nụ cười quyến rũ lại hiện trên mặt.
Cô kéo dài giọng nũng nịu với tôi: "A Minh, anh không được đi, tôi bị các trưởng bối trong nhà triệu tập, vì anh, nên anh phải đi cùng tôi về."
"Ơ, việc này liên quan gì đến tôi?"
"Đến nơi anh sẽ biết."
Cô ấy vòng tay qua cánh tay tôi, không cho tôi từ chối, kéo ra ngoài.
Ngồi vào xe, cô ấy mới nói: "Lúc trưa ở công ty anh tôi nói rằng cậu là bạn trai tôi, ai đó đã đăng lên mạng, có người đến mách với lão già, giờ họ bắt tôi về kết hôn thương mại với người khác."
Tin này thực sự khiến tôi kinh ngạc: "Người giàu các cô đều thẳng vào vấn đề như vậy sao?"
"Anh nghĩ sao, như các anh yêu nhau mấy năm trời ấy à?"
Lục Thư Uyển thờ ơ: "Bọn tôi, yêu đương là yêu đương, kết hôn là kết hôn, hoàn toàn không liên quan, yêu bao nhiêu người, yêu bao lâu, đều có thể một ngày nào đó quyết định cưới một người lạ."
Nói những lời này, cô ấy còn có tâm trạng nhìn quần áo trên người tôi: "Anh có muốn thay bộ đồ khác không?"
"Không cần, nếu cô thấy xấu hổ, tôi không đi cũng được."
Cô ấy lập tức lại vòng tay qua cánh tay tôi: "Không được đâu, hôm nay anh là nhân vật chính mà."
Chiếc xe sang trọng có hàng ghế sau rộng rãi nhưng chúng tôi lại ngồi sát vào nhau.
Tôi dịch sang bên, Lục Thư Uyển cũng dịch theo.
Đến khi dồn tôi sát cửa xe, cô ấy mới cười khúc khích dựa vào vai tôi: "Anh từng có bạn gái rồi mà, sao vẫn còn ngại thế?"
Tôi muốn nói rằng vì mối quan hệ giữa tôi và cô ấy không phải là tình nhân.
Nhưng nhìn biểu hiện của cô ấy, nói ra cũng vô ích.