Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Trình Minh - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Đành cố gắng hỏi thêm về tình hình nhà họ Lục.

 


Đã cùng cô ấy đến đây, lúc quan trọng ít nhất phải phát huy tác dụng.

 

Ít nhất không để cô ấy phải gả cho người mình không thích.

 


9

 

Nhà họ Lục nằm ở ngoại ô phía nam đế đô.

Khuôn viên chiếm trọn nửa ngọn núi.

 

Xe chúng tôi dừng trước cổng, đi thêm vài trăm mét nữa mới tới sảnh chính.

 

Tôi không ngờ trước khi vào cổng lại gặp Phạm Ý và Liễu Băng Băng.

 

Cùng với vài nhân vật nổi tiếng trong giới ăn chơi.

 

Có vẻ họ bị nhà họ Lục chặn ở ngoài cổng, đang cuống cuồng gọi điện thì vô tình ngẩng lên thấy tôi và Lục Thư Uyển.

 


Liễu Băng Băng ăn mặc hở hang, lớp trang điểm dày đến mức không nhận ra mặt thật, lên tiếng trước: "Trình Minh, hóa ra cậu sớm đã câu kết với con này rồi."

 


Cô ta bước tới trước mặt tôi, ngẩng cao mặt: "Anh phản bội tôi từ lâu, còn lừa tôi nói sẽ cưới tôi, giả vờ vô tội trước mặt tôi. Trình Minh, tôi không ngờ đàn ông như anh cũng có thể trà xanh đến thế."

 

Trang phục của Liễu Băng Băng khiến tôi nghi ngờ mục đích đến đây của cô ta.

 

Tôi coi như lời khuyên chân thành cuối cùng: "Tôi không phản bội, lúc nói cưới cô cũng là thật lòng. Nhưng giờ chuyện đó không quan trọng nữa, chỗ này không phải nơi cô nên đến, mau rời đi đi."

 


Cô ta càng ngẩng cao cằm hơn: "Sao, anh dựa hơi được con nhà giàu mở tiệm nhỏ xíu vào được chỗ này rồi mà tôi thì không được à?"

 


"Không phải, cô mặc thế này, cô có biết đến đây để làm gì không?

 

Cô ta cười đầy châm biếm: "Lo cho bản thân mình đi."

 

Phạm Ý cũng quay đầu nhìn.

 

Thấy Lục Thư Uyển, hắn có chút e dè nhưng với tôi thì thẳng thừng tấn công.

 

"Trình Minh, mày không nghĩ một thằng giao đồ ăn như mày có thể bước vào cổng nhà họ Lục chứ?"

 


"Tôi có vào được hay không chưa biết nhưng hiện tại thì anh chắc chắn không vào được."

 

Tôi nhấc nhẹ cánh tay lên, hỏi Lục Thư Uyển: "Đi chứ?"

 

Cô ấy cười ngọt như dưa lưới: "Đi."

 

Phạm Ý bước nhanh chặn đường: "Lục tiểu thư, tôi biết cô có chút quan hệ với gia tộc Lục, tình cờ tôi cũng quen đại thiếu gia nhà họ Lục, nói ra chúng ta mới thật sự là bạn, nếu có thể kết thông gia..."

 


Lục Thư Uyển giơ tay tát thẳng một cái: "Câm cái mồm chó của anh lại, dám sủa bậy trước cửa nhà người ta, muốn chec à?"

 

Phạm ý ôm mặt ngẩn người.

 

Đám du côn đi cùng hắn lập tức vây lên.

 

"Ai thế này, dám đánh cả Phạm thiếu, sống không nhàm chán quá à?"

 

Lục Thư Uyển định xông lên đ á n h tiếp, bị tôi kéo ra sau lưng.

 

Bọn du côn này, dưới đáy xã hội chẳng việc xấu nào không dám làm. Có lẽ chúng biết thân phận thật của Lục Thư Uyển nên còn e dè nhưng xem ra cô ấy không có ý định vạch mặt lúc này.

 


Vậy thì tôi phải bảo vệ cô ấy, không để cô bị bat nat.

 

Động thủ.

 

Vài hiệp đấu, mấy tên đã nằm lăn lộn rên rỉ "Ối trời ơi."

 

Chúng không cam tâm, hét lớn về phía cổng: "Này, Lục gia, có lưu manh đ á n h người ngay trước cửa nhà các người đây."

 

Gia nhân họ Lục nghe tiếng chạy ra.

 

Nhìn thấy Lục Thư Uyển, họ nhanh chóng bước xuống thềm, cúi đầu đồng loạt: "Đại tiểu thư, người đã về."

 

Lục Thư Uyển chỉ khẽ gật đầu: "Mấy người này, dẹp đi."

 

"Vâng, đại tiểu thư."

 

Phạm Ý và đám đằng sau chúng tôi há hốc mồm kinh ngạc.

 

"Đại tiểu thư? Là vị đại tiểu thư nhà họ Lục đó ư? Công chúa huyền thoại của giới thượng lưu Bắc Kinh? Không phải chứ, cô ấy không phải người thân của nhà họ Lục sao?"

 


"Toi rồi, lần này đụng nhầm người rồi."

 

"Còn không mau chạy, đợi bị xử lý à?"

Chúng hớt hải leo lên xe.

 

Chỉ có Liễu Băng Băng đứng im.

 

Ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.

 

Như thể chúng tôi chưa từng quen biết, còn tôi đã giec cả nhà cô ta.

 


10

 

Nhà họ Lục tụ hội nhân tài, nhiều gương mặt chỉ có thể thấy trên TV.

 

Một số khác, ngay cả TV cũng không chiếu nhưng lại là nhân vật trọng lượng thực sự.

 

Bàn tiệc đã được sắp xếp, với thân phận của Lục Thư Uyển chỉ được ngồi bàn thứ ba.

 

Còn tôi, hoàn toàn không có tên trong danh sách phân chỗ.

 

Lục Thư Uyển bất mãn, liền đứng cùng tôi ở hành lang phía sau bàn tiệc.

 

Mấy người đàn ông trung niên ở bàn kia cúi đầu thì thầm vài câu, sau đó có người bước về phía chúng tôi.

 


"Thư Uyển, sao không vào ngồi đi? Ông cụ đang tiếp một vị khách quý, lát nữa mới ra, các chú bác có chuyện muốn hỏi cháu."

 


Lục Thư Uyển siết chặt tay đang khoác tay tôi: "Đây là vị hôn phu của cháu, anh ấy không có chỗ ngồi nên cháu cũng đứng luôn."

 


Ôi trời….

 


Thân phận của tôi nhảy hai cấp trong một ngày, giờ thành vị hôn phu rồi sao?

 


Nhưng người đến gần hoàn toàn không để ý: "Biết cháu đang yêu rồi nhưng yêu là chuyện khác, không thể vì yêu đương mà phá vỡ quy củ gia đình được."

 

Tôi thấy có lý, đẩy nhẹ Lục Thư Uyển: "Em vào ngồi đi, anh ra ngoài đi dạo một chút."

 


Người đó thuận theo đà nói: "Ra cửa bên có một khu vườn nhỏ, anh ra đó đi, trong nhà họ Lục đừng đi lung tung."

 


Lục Thư Uyển định đi cùng tôi, bị người đó kéo lại, lôi về bàn.

 

Tôi bước ra cửa bên vào khu vườn nhỏ của gia đình họ Lục.

 

Khu vườn được xây dựng theo phong cách cổ kính, yên tĩnh dễ chịu.

 

Chỉ là đã có người đến trước rồi.

 

Tôi định rời đi nhưng nghe thấy tiếng thở dồn dập của Liễu Băng Băng.

 

Trong bóng cây nghiêng ngả, hai người ngồi trên ghế vườn, quần áo xộc xệch.

 

Tôi nắm chặt tay, lùi ra khỏi vườn, đi sang con đường khác.

 

Không ngờ Liễu Băng Băng lại sa đọa nhanh đến vậy.

 

Cô ta quen Phạm Ý, tôi biết không có tình cảm nhưng cô ta thậm chí không cần giai đoạn chuyển tiếp, hôm qua ngủ với người này, hôm nay lại ngủ với người khác.

 


Rốt cuộc cô ta muốn gì?

 

Cô ta  thật sự khao khát tiền bạc và quyền lực đến vậy sao?

 

Vậy sao trước mặt tôi, cô ta chưa từng nhắc đến?

 

Nếu cô ta nói ra, tôi sẽ không giấu diếm chuyện gì, cũng sẽ cố gắng hết sức cho cô ta cuộc sống mong muốn.

 

 

"Tiểu Trình, sao cậu lại ở đây?"

 

Bị tiếng nói làm phiền, tôi ngẩng đầu lên, phát hiện mình đã lạc vào một sân vườn khác.

 

Trước mặt tôi, một cụ già uy nghiêm và vị giáo sư đại học của tôi đang ngồi đó.

 

Giáo sư vẫy tay gọi tôi: "Lại đây, lại đây, tiểu Trình đến đúng lúc quá, cuối cùng cũng có người giải quyết vấn đề này rồi."

 

Tôi bước lên bậc thềm, ngồi vào chỗ trống: "Vấn đề gì mà ngay cả Cao giáo sư cũng bó tay ạ?"

 


"Là thông số vệ tinh lần trước, tôi nghĩ có thể…”

 

Chúng tôi tính toán thông số này hơn một tiếng đồng hồ, sau đó lại nói chuyện về máy bay chiến đấu và robot trò chuyện.

 


Đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, trời bên ngoài đã tối đen.

 

Ngôi nhà họ Lục sáng rực ánh đèn, có thể nghe thoang thoảng tiếng côn trùng kêu trong vườn cùng với âm thanh phát ra từ phòng khách tiệc ở đằng xa.

 


Cao giáo sư đứng dậy, thuận tay kéo tôi lên: "Đi thôi đi thôi, nói chuyện với cậu mới thú vị làm sao. Chỗ tôi dạo này đang có đề tài nghiên cứu, chúng ta cùng đi xem qua một chút."

 

Lục lão gia  ông lại: "Lão Cao, giờ cơm tối đến rồi, ăn xong rồi hãy đi."


Cao giáo sư quay người đáp: "Cơm của ông thì tôi không ăn đâu. Ông không biết bắt được Tiểu Trình một lần khó thế nào đâu.”

 

"Ái chà, người đã ở nhà họ Lục rồi, chạy đi đâu được. Trong thư phòng của tôi cũng có nhiều thứ hay ho, hay là chúng ta cùng nghiên cứu thêm?”

 

Lục lão gia vẫn chưa muốn để người đi nhưng bị Cao giáo sư cự tuyệt dứt khoát: "Đừng tưởng tôi không biết, hôm nay là gia yến nhà ông, nghe nói hình như là tìm con rể cho cháu gái lớn của ông phải không? Ông đừng nghiên cứu mấy thứ này nữa, yên tâm làm gia chủ đi."

 


.

Tôi quay đầu nhìn vị lão giả.

 

Quả nhiên ông là người chủ sự của gia tộc họ Lục.

 

Xem ra hôm nay không thể đi được rồi.

 

Tôi tiễn Cao giáo sư ra ngoài: "Giáo sư, đề tài của ngài, tôi nhất định sẽ đến nghe vào hôm khác. Nhưng hôm nay, tôi còn có việc, cũng đã quá muộn rồi, ngài về nghỉ ngơi đi."

 


Ông kéo tôi không buông: "Cậu nói hôm khác là ngày nào?"

 

"Tôi chắc chắn sẽ đến mà."

 

"Thời gian, thời gian chính xác, người ta trên mạng nói rồi, 'hôm khác' chính là thứ tám, là ngày 32, tôi không thể bị cậu lừa được."

 

"......"

 

Mạng xã hội giờ đã đầu độc cả các giáo sư lớn tuổi rồi sao? Đáng sợ thật.

 

Cuối cùng, tôi hẹn ông vào tháng sau, vì khoảng cách thời gian quá dài nên ông đặt lịch tôi hai ngày.

 

Quay trở lại phòng tiệc nhà họ Lục, Lục Thư Uyển đang bị vây quanh.

 


"Thư Uyển tuổi cũng không nhỏ rồi, ở đế đô những cô gái bằng tuổi con bé, con đều đi học mẫu giáo hết rồi, con bé mãi không kết hôn sao được?"

 


"Đúng vậy, con gái nhà chúng ta, đứa nào chẳng kết hôn sớm."

 


"Thời buổi này, kết hôn rồi vẫn có thể đi làm được, nhà cũng sẽ bố trí người hỗ trợ công việc cho cô, sao không kết hôn?"

 


Lại có một nhóm khác, nói những lời khác:


"Phụ nữ đến một độ tuổi nhất định nên chăm lo chồng con, suốt ngày chạy nhảy bên ngoài, thành cái thể thống gì?"

 


Ai mà chẳng biết chứ, bộ mặt của những gã đàn ông trong giới thương trường ra sao, chúng ta hiểu rõ hơn ai hết. 

 

Đợi đến khi cô ấy gặp phải thiệt hại, hối hận cũng không kịp nữa.

 


"Giờ đây lời lẽ bẩn thỉu đã lan truyền khắp nơi, nói rằng con gái nhà họ Lục chúng ta, đến cả mấy kẻ giao đồ ăn cũng không buông tha..."

 


"......"

 

Lục Thư Uyển vốn miệng lưỡi sắc bén nhưng hiện tại nhà họ Lục đông người, những kẻ chỉ trích cô đều là bậc trưởng bối, cô không những không thể nổi giận mà còn không có cơ hội chen lời.

 


Chỉ trong chớp mắt, người nói một câu, kẻ bảo một lời, sắp sửa gả cô cho một nhân tuyển đã định sẵn.

 


Tôi chỉ có thể len lỏi qua đám đông nói một câu: "Cô ấy đã có hôn phu rồi, gả cho người khác cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh nhà họ Lục các vị chứ?"

 

Tất cả những người đang vây quanh Lục Thư Uyển đều quay đầu nhìn tôi.

 

"Cậu là ai, sao lại xuất hiện ở nhà họ Lục?"

 

Người vừa mới ở trước mặt chúng tôi, khuyên Lục Thư Uyển ngồi xuống, sai tôi ra vườn nhỏ, giờ đột nhiên mất trí nhớ, hỏi tôi là ai?

 

Những người khác cũng chẳng kém cạnh:

"Thằng nhóc nào đây, quản gia, đuổi nó ra ngay.”

 

"Tiệc gia đình nhà họ Lục, sao lại lọt vào thứ như thế này?"

 

Lần này ngay cả đám hậu bối cũng đứng dậy, xô đẩy kéo tôi ra ngoài.

 

Lục Thư Uyển muốn đến giúp tôi nhưng bị hai người phụ nữ bên cạnh giữ lại, còn thì thầm bên tai cô.

 


Chắc hẳn là một bài giáo huấn mới.

 

Lục lão gia đang ngồi ở vị trí chủ tọa giữa đám đông chen chúc.

 


Không biết ông có nhìn thấy tôi không nhưng ông vẫn ngồi yên.

 

Hôm nay muốn giúp Lục Thư Uyển lật ngược tình thế, chỉ có thể dựa vào chính mình.

 

Tôi giật mình thoát khỏi hai kẻ áp sát, mở miệng: "Gia tộc họ Lục danh tiếng lẫy lừng đế đô, hóa ra đối đãi khách như thế này sao? Việc hôm nay nếu truyền ra ngoài, không biết người ta sẽ bàn tán thế nào?"

 

Những kẻ định xông lên trước, đứng chôn chân tại chỗ.

Phía sau vang lên tiếng hỏi thăm lẫn nhau: "Hôm nay có phóng viên nào đến không?"

 


"Không có nhưng gã này có vẻ có vấn đề, video ban ngày của chị Thư Uyển, biết đâu chính là hắn quay rồi đăng lên mạng."

 

Lục Thư Uyển ở bên kia đáp lời: "Video là tôi quay, cố tình công bố mối quan hệ của chúng tôi."

 


"Im miệng!" Bậc trưởng bối nhà họ Lục nổi giận.

 

"Lục Thư Uyển, con còn biết xấu hổ không, dám dùng chiêu trò của giới giải trí để quyết định hôn sự của mình? Hai người có quan hệ gì mà con dám để thằng nhóc này làm vị hôn phu, chúng ta đã đồng ý đâu? Đã tổ chức tiệc đính hôn chưa? Ngay cả cô nhóc ở quê lấy chồng còn phải mời tam cô lục thúc đến nhà làm lễ đính hôn, nhờ bề trên xem xét. Con đường đường là đại tiểu thư của Lục gia chúng ta, lại tự tiện xác định quan hệ với người không rõ ràng như vậy, con có biết bên ngoài đang bàn tán về con thế nào không?"

 


Lục Thư Uyển cúi đầu xuống.

 

Loading...