Trình Minh - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Người nói rất có trọng lượng, lời lẽ cũng hợp tình hợp lý.
Trong chốc lát, cả sảnh tiệc chìm vào im lặng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía trưởng bối họ Lục và tôi.
13
Thời khắc then chốt đã đến.
Thành bại trong một nước cờ.
Tôi chậm rãi bước lên trước, thi lễ: "Lục tiên sinh nói đúng, tôi và Thư Uyển cần tổ chức một bữa tiệc đính hôn."
Ông ta càng thêm phẫn nộ: “ Hỗn láo! Cậu là thứ gì mà dám nghĩ có thể cưới con gái nhà họ Lục chúng tôi?"
"Thưa Lục tiên sinh, mới chỉ là đính hôn, chưa đến bước cưới xin. Nhưng..." Tôi ngắt lời họ, tiếp tục nói: "Nhưng những nghi thức và sính lễ cần có, tôi đều sẽ chuẩn bị đầy đủ."
Tôi gửi ra ngoài một tin nhắn thoại: "Mang đồ vào đi."
Cả gia tộc họ Lục lúc này đã nổi sóng.
“ Mạnh miệng đấy! Cậu tưởng nhà họ Lục chúng tôi thiếu thốn món lễ vật nhỏ mọn của cậu sao?"
Tôi bình thản nhìn quanh mọi người: "Dĩ nhiên là không, nhà họ Lục chẳng thiếu thứ gì. Nhưng nếu có ai đó có thể mang đến cho họ Lục một viễn cảnh tốt đẹp hơn, tôi nghĩ mọi người vẫn có thể chấp nhận."
Đến lúc này, Lụv lão gia mới lên tiếng: "Vậy chúng ta hãy đợi xem đã."
Mấy người trẻ vốn còn nhiều điều muốn nói, giờ đều bị ông áp chế.
Ngay cả Lục Thư Uyển cũng được thả ra.
Cô nhanh chóng bước đến, nhón chân thì thầm với tôi: "Anh chuẩn bị gì vậy? Bác em nói đúng đấy, nhà họ Lục thực sự chẳng thiếu thứ gì. Chuyện hôm nay là do em liên lụy đến anh."
Tôi nghiêng mặt, áp sát tai cô nói nhỏ: "Nói gì thế? Em giúp tôi dọn dẹp Phạm Ý, ân tình này tôi phải trả chứ."
Lục Thư Uyển hạ gót chân xuống, trong mắt thoáng hiện nét thất vọng.
"Anh đến nhà em chỉ để trả ơn thôi sao?"
Nói đến mức này rồi, nếu tôi không cho công chúa lớn của giới Bắc Kinh một câu trả lời rõ ràng thì vở kịch phía sau thật sự không thể diễn được. Biết đâu vừa mở màn, cô ấy đã phá đám.
Vì vậy, tôi tiếp lời: "Chỉ là một nửa lý do thôi, nửa còn lại... dĩ nhiên là tôi cũng muốn... làm bạn trai của em."
Nụ cười của Lục Thư Uyển lập tức hiện rõ từ khóe mắt đến đuôi lông mày.
Cô quay lưng lại với mọi người, khẽ móc ngón tay vào tôi: "Anh đã để ý đến em từ lâu rồi phải không?"
Đây là một câu hỏi hóc búa.
Nếu tôi nói có, nghĩa là khi đang có bạn gái vẫn thèm thuồng sắc đẹp khác, bất trung.
Nếu nói không, lại là coi thường nhan sắc của tiểu thư nhà họ Lục, có mắt như mù.
Dù trả lời thế nào cô ấy cũng không vui nên tôi vội chuyển chủ đề: "Đoán xem tôi đã chuẩn bị quà gì cho nhà họ Lục?"
Lộng mày Lục Thư Uyển chau lại ngay lập tức: "Cả công ty của anh đem tặng nhà họ Lục, họ chưa chắc đã hài lòng. Ngoài ra, em không biết anh còn có thể tặng gì nữa?"
"Em coi thường anh đến vậy sao?"
Cô nắm hờ nắm đấm đập nhẹ vào ngực tôi: "Không phải em coi thường anh, mà anh tự giấu mình quá kỹ. Cô Liễu làm bạn gái anh bao năm trời chỉ biết anh là người giao đồ ăn thôi."
…
Rất tốt, cô ấy rất cách đâm chọt người khác thật.
Giờ tôi cũng chẳng cười nổi nữa.
May thay, một giọng nói giải cứu tôi.
"Tổng giám đốc Trình, thứ ngài cần đã tới rồi."
Sáu người, ôm sáu chiếc hộp gỗ nguyên khối, lần lượt bước vào, đứng trước mặt tôi.
Lục Thư Uyển kéo tay áo tôi không ngừng: "Trong đó là gì vậy? Thời gian ngắn thế này, sao anh chuẩn bị được nhiều thứ như vậy?"
"Thời gian không ngắn đâu, cả một buổi chiều đấy. Còn về món quà, để lúc khác anh sẽ nói em."
Tôi bước đến trước mặt lão gia nhà họ Lục trước: "Hộp số một đặt ở đây."
Họ đặt chiếc hộp xuống
Hộp số hai dành cho ba của Lục Thư Uyển.
Tiếp theo là những người thực sự nắm quyền trong nhà họ Lục.
Tất nhiên, cũng có một món dành cho Lục Thư Uyển, để ngay trong túi tôi.
Lục gia rất có giáo dục, không ai mở hộp kiểm tra trước mặt mọi người.
Họ chỉ nhìn tôi.
Tôi cũng phải giữ thái độ: "Trước khi đến nhà họ Lục hôm nay, bản thân tôi không quen biết mọi người, quà cáp cũng chuẩn bị hơi vội vàng. Vì vậy, tôi có một yêu cầu nhỏ, mong mọi người đừng mở tại đây, hãy mang về xem riêng sau."
Tôi nói xong rồi nhưng họ vẫn đứng im như tượng.
Tình huống này rõ ràng là họ không tin tôi sẽ tặng thứ gì khiến họ hài lòng.
Tôi cũng không sốt ruột.
Đồ đã giao ra rồi, còn bận tâm họ có mở hay không làm gì?
Dù có người mở ngay tại đây, tôi cũng sẵn lòng cùng họ xem.
Vài phút sau, vẫn là Lục lão gia lên tiếng trước.
Ông gọi một đứa cháu: "Lại đây, giúp ta bê cái hộp về xem."
Đứa cháu vội vàng chạy tới, dùng hết sức bê chiếc hộp lên, suýt nữa thì ngã ngửa ra đất.
"Nhẹ thế này, trong này chẳng lẽ chẳng có gì sao?"
Chẳng mấy chốc, những người khác cũng bày tỏ nghi vấn tương tự.
Nhưng tôi không trả lời bất cứ ai.
Sau khi mấy người nắm quyền lực thực sự rời đi, trong phòng tiệc chỉ còn lại mấy kẻ ba hoa hoặc lớp hậu bối.
Tính ra, Lục Thư Uyển trở thành người nổi bật nhất trong số đó.
Cô ấy kéo tôi đến một chiếc bàn: "Anh chưa ăn tối phải không?"
"Chưa đâu, bụng đã kêu gào từ lâu rồi."
Cô ấy che miệng cười.
Rồi đặt những món chưa động đũa trên bàn trước mặt tôi: "Anh ăn trước đi, em sẽ bảo bếp nấu thêm canh nóng cho anh."
Bữa trưa tôi đã ăn không ngon, giờ đã hơn 9 giờ tối, quả thực đói không chịu nổi.
Vì vậy tôi cũng không khách sáo, cúi đầu ăn ngay.
Hậu duệ nhà họ Lục có mấy đứa muốn đến dò la tin tức, ngồi lắc lư trên ghế quanh bàn, thấy tôi chẳng thèm ngẩng mặt lên, đành đứng dậy bỏ đi.
Gia đình có gia phong quả là tốt, ít nhất vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu, không mắng chửi hay động thủ giữa chốn đông người.
Tôi ăn no được năm phần, Lục Thư Uyển bưng canh nóng tới.
Tiếng ồn trong phòng tiệc cũng ngày càng lớn.
"Rốt cuộc là thứ gì vậy, sao ông và mọi người mãi không ra?"
"Có nên vào xem không, đừng có bị đầu độc rồi chứ?"
"Mày xem phim nhiều quá rồi, đầu độc cái gì, tao thấy mày mới có độc."
"Vậy thì là gì chứ, tôi tò mò chec đi được, cái hộp cũng không nặng, chắc chắn không phải vàng bạc châu báu, trong đó là gì nhỉ?"
"Giấy tờ nhà đất? Hợp đồng? Còn gì nữa? Mọi người nghĩ nhanh đi."
"Nghĩ để làm gì, hơn nữa mấy thứ này nhà mình có thiếu đâu? Nếu hắn thực sự tặng mấy thứ này, chuyện của hắn với chị Thư Uyển coi như xong."
"Không được, tôi chịu không nổi nữa rồi, tôi phải đi liếc trộm một chút."
"...... "
Trong lúc nói chuyện, một người từ trong bóng đèn bước ra.
Bước chân lại có chút không vững, rõ ràng đang đi trên mặt đất bằng phẳng nhưng lại có cảm giác như bước sâu bước cạn.
"Tiểu Trình phải không, cháu lại đây một chút."
Đó là bác của Lục Thư Uyển.
Giọng nói so với lúc chất vấn tôi trước đó, dịu dàng hơn cả nghìn lần.
15
Lục Thư Uyển đầy mặt nghi hoặc: "Bác sao vậy ạ?"
Tôi vỗ nhẹ tay cô ấy: "Món canh này thơm quá, em đi hâm nóng giúp anh, lát nữa anh uống."
"Vâng ạ."
Cô ấy đột nhiên ngoan ngoãn, bưng bát canh đi về phía bếp.
Còn tôi thì đi theo bác họ Lục về phía sân viện của ông.
Dinh thự họ Lục theo kiểu cũ, có sân chính, sân phụ, mỗi phòng mỗi nhà đều có sân viện riêng.
Nhưng kiến trúc lại rất hiện đại, cửa sổ sáng bóng, bố cục hài hòa.
Sân viện của bác họ Lục không xa, sau khi vào, chúng tôi đi thẳng đến thư phòng.