Trời Ban Lương Duyên - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-07-14 21:42:30
Trước đây, đôi khi Tạ Thính Trúc sẽ kể cho về các thế lực trong triều, hoặc chuyện về những nhân vật trong triều. Mặc dù chỉ là một hai câu, nhưng cũng khái quát xong về đó.
Về Vương Minh, Tạ Thính Trúc nhận xét là sắc lệ nội nhẫn, coi trọng thể diện, nhưng nghĩa khí.
Giờ thấy, Vương Minh mềm nắn rắn buông, cho một chút lợi lộc, sẽ coi là bạn.
Đối với mà , thêm một bạn, dù cũng hơn thêm một kẻ thù.
Trận mã cầu ồn ào một phen, nổi danh.
Vừa rời sân, liền mấy nữ học sinh chủ động đến chào .
Còn mời , là nhà sắp tổ chức một buổi hội mã cầu.
Ta cũng lượt nhận lời.
cảm thấy một ánh mắt luôn dõi theo , ngẩng đầu lên, đối diện với một nam tử mặc cẩm y ở phía đối diện.
Nam tử mày mắt tinh xảo, khí chất cũng ôn hòa, giống bình thường.
Khóe môi cong lên với , lộ nụ cực nhạt.
Ta vội vàng cụp mi mắt, khẽ gật đầu với , cùng mấy nữ lang mới quen xa.
Buổi tối, Triệu Hành Giản cố ý tìm ăn cơm cùng.
Hắn cũng chuyện và Vương Minh thi đấu đánh bóng, tò mò học cưỡi ngựa và đánh bóng từ khi nào.
"Ơ, bí mật." Ta vội vàng nhét bánh bao miệng , "Huynh học , dạy nhé." Triệu Hành Giản là nghẹn , liếc một cái: "Ta thèm."
Ăn hai miếng bánh hoa quế mẫu , bỗng thấy trong lòng buồn bực.
Không phụ mẫu ở nhà thế nào.
Không ... Tạ Thính Trúc xử lý xong chuyện cướp .
Vô cớ nhớ đến , giật nhận , thật sự vô tình dạy nhiều điều.
Có lẽ, mặc dù từng coi là thê tử, nhưng vẫn hy vọng thể bản lĩnh tự lập.
Hắn cái gì cũng , chỉ là yêu .
Ta cuối cùng còn là thứ nữ Phương gia cả ngày rụt rè, là Tạ phu nhân an phận trong hậu trạch...
Ta sẽ sống cuộc đời của Lý Tư, thật , thật .
Suy nghĩ xuất thần, một chén đưa đến bên miệng .
"Ăn cơm cũng chuyên tâm, cẩn thận nghẹn đấy." Triệu Hành Giản thiếu chút nữa là đút nước cho , "Nhớ nhà ?"
Ta gật đầu.
"Bận rộn thì sẽ nhớ nhà, ví dụ như lát nữa dạy cưỡi ngựa."
"Ừm, lý." Ta gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/troi-ban-luong-duyen/chuong-12.html.]
Ngay lập tức phản ứng , "Huynh học cưỡi ngựa với ?"
Thấy đối phương gật đầu, bụng nổi lên ý đồ : "Gọi một tiếng sư phụ thử."
Triệu Hành Giản mỉm tiến gần, cũng ghé tai , ai ngờ đưa tay , véo tai : "Gan lớn , dám chuyện với sư như !"
Hắn bộ dùng sức, vội vàng xin tha, ôm lấy cánh tay và bàn tay : "Ta sai , sư , sư bụng!"
Lòng bàn tay Triệu Hành Giản dần trở nên nóng bỏng, ngẩng đầu chớp chớp mắt, đáng thương , nhưng thấy mặt ngày càng đỏ.
Cuối cùng hắng giọng, ghét bỏ đẩy : "Giả dối quá."
Buổi tối, Thái Học khóa học.
Thong thả bước , thể thấy các học tử hoặc đang sách, hoặc đang ngâm thơ, cũng những tụ tập ba năm thành nhóm chuyện phiếm.
Đến bãi ngựa, kéo dây cương, bảo Triệu Hành Giản lên ngựa.
Động tác của thành thạo, chẳng giống cưỡi chút nào.
khi lên ngựa, căng thẳng nên đặt tay chân .
Ta tiên kéo dây thừng, dẫn một vòng quanh sân.
Hắn học nhanh, chỉ một lát thể thúc ngựa chậm rãi bộ.
Ta mỏi chân, đưa dây thừng cho , để tự từ từ .
Bản thì dựa hàng rào, vô thức ngân nga ca khúc.
Thiên Thanh
Chợt thấy vật gì đó kéo váy , cúi đầu xuống, một thứ đen sì đang cặm cụi cắn váy .
"Chó hư!"
Chính là con ch.ó đen lông mượt đó.
Ta xổm xuống, đưa tay vỗ đầu nó: "Ngươi tên là Vương Phú Quý? Ta thấy chi bằng gọi là Hắc Tâm Cẩu Đản!"
Cảm giác , xoa thêm hai cái.
Trên đỉnh đầu bỗng truyền đến tiếng khẽ, tiếp theo là giọng nam trong như ngọc:
"Nó tự chọn tên đó, gọi tên khác, nó sẽ đáp ."
Không đề phòng giật , đột nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy vị công tử mặc áo tím ban ngày đang mỉm .
Hoàng hôn dần buông, ánh sáng chút mờ ảo.
Nam tử dung mạo tuấn tú, tựa như mỹ nhân biến hóa từ ngọn núi linh thiêng mà , chân thực.
Ta vội vàng dậy.
Vì phận đối phương, đành theo kiểu bạn học gặp mặt mà chắp tay chào.
Vương Phú Quý bỏ , chạy đến bên công tử, vẫy đuôi điên cuồng.
"Ta học sinh Thái Học, là đến thăm thầy." Nam tử giọng điệu ôn hòa, "Vừa nàng sợ ?"