Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Trời Ban Lương Duyên - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-07-14 21:42:50

Nói gở thì linh. Lại một vòng tấn công nữa, và Vương Dực Xuyên dồn đến bờ vực. Lại là vách núi, thôi chứ!

Không còn đường lui, chân Vương Dực Xuyên trượt một cái, cùng ngã xuống. May mà vách núi quá dốc, còn dây leo và cành cây. Ta và Vương Dực Xuyên ôm lấy , rơi xuống một tảng đá nhô , may mắn giữ mạng. Tình trạng của Vương Dực Xuyên .

Tin là trong túi đeo bên gạc và thuốc, thậm chí còn một chai rượu thuốc nhỏ.

Tin là túi treo cành cây phía đầu chúng , nếu lấy, thể sẽ rơi xuống chết. Lựa chọn lúc là, c.h.ế.t chết.

Ta cố gắng dậy để với lấy chiếc túi, núi sâu thấy đáy, chân sắp mềm nhũn. Vương Dực Xuyên ho máu, kéo lấy vạt váy : “Đừng, .”

Ta cởi áo khoác ngoài, bên trong là một lớp áo màu trơn và một lớp trung y.

Ta trực tiếp cởi áo ngoài, sức xé thành dải vải, băng bó cho Vương Dực Xuyên. Việc cấp bách bây giờ là cầm máu.

Hành động cởi áo của khiến Vương Dực Xuyên kinh ngạc.

Hắn nhanh chóng dời ánh mắt: “Phong tục của triều tuy thoáng, nhưng nếu nàng chỉ mặc trung y xuất hiện mặt , sẽ dị nghị nhỏ.”

“Tính mạng quan trọng, chút trong sạch cỏn con đáng gì.” Ta xong, tăng tốc độ băng bó cho những vết thương nguy hiểm.

Lúc mới , môi khẽ động: “Xin .”

Thôi bỏ , cũng là ai liên lụy ai. Lúc cao lờ mờ truyền đến tiếng gọi. “Chúng ở đây! Ở đây!”

Không đó thấy . Mà cho dù thấy, cách cao mấy trượng cũng thể cứu ngay .

Sắc mặt Vương Dực Xuyên trắng bệch như giấy. Phải rằng, sống c.h.ế.t chỉ trong gang tấc. Nếu lúc uống thuốc cầm máu, tám chín phần mười thể cứu sống.

Nghĩ đến đây, dậy để với lấy chiếc túi đó. Vương Dực Xuyên động đậy , thấp giọng quát: “Nàng cần mạng nữa !”

“Đừng nữa, giữ sức , thể trơ mắt ngài c.h.ế.t .” Ta màng Vương Dực Xuyên lo lắng thế nào, nhón chân lên, trọng lượng cả gần như đều đè lên một cành cây mỏng manh.

Sắp tới , còn thiếu một chút nữa. Cố gắng gần, xuống chân, cuối cùng cũng sờ chiếc túi.

cành cây đột nhiên gãy, cả thuận thế rơi xuống. Giữa ranh giới sống chết, luống cuống tay chân nắm một sợi dây leo mới lăn xuống. Tay trái vì lực kéo quá lớn mà trật khớp, vội vàng tự nắn xương.

Máu của Vương Dực Xuyên sớm ướt đẫm dải vải. Ta cho uống thuốc cầm máu, đưa tay sờ tứ chi của . Tay trái gãy xương, ngón cái tay gãy xương. Xương sườn dường như gãy. Thương thế nghiêm trọng.

Ta nhanh chóng bẻ những cành cây xung quanh, cố định băng bó cho Vương Dực Xuyên. Giảm thiểu những tổn thương thứ cấp do di chuyển . Trong túi kim, khi dùng rượu thuốc khử trùng, khâu những vết thương sâu hơn cho .

Làm xong những việc , mới cảm thấy vết d.a.o cánh tay đau kinh khủng. Vừa một loạt thao tác, miệng vết thương kéo, vết thương rách toạc . Máu tươi ròng ròng, nửa đều đỏ. Ta vội uống thuốc cầm máu, tự băng bó.

Xong , e là sẽ để sẹo. Ta để sẹo

Môi Vương Dực Xuyên trắng bệch, dường như một câu “xin ”.

“Đừng ngủ, sắp đến .” Ta hét lên , cuối cùng cũng hồi âm.

Sau một nén nhang, mới treo dây thừng lơ lửng thả xuống.

“Lý tiểu thư, nàng…” Người đến là thị vệ Yến Song của Tạ Thính Trúc, “Đại nhân mới rời khỏi núi Lam Sơn.”

Hắn lập tức cởi áo khoác ngoài cho .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/troi-ban-luong-duyen/chuong-27.html.]

Ta căn bản tâm trí để ý đến y phục gì, chỉ vội : “Thương thế của vương gia nghiêm trọng, bây giờ kéo lên thì tính mạng khó giữ.”

Yến Song gật đầu: “Ta xuống xem tình hình sẽ lên, tiểu thư cùng lên nhé?”

Vương Dực Xuyên lơ mơ cũng bảo . Ta lắc đầu. “Không, trông chừng , nếu vẫn cầm   máu, châm cứu.”

Yến Song rời , đó định cử thái y xuống. thái y ở đây cao tuổi, căn bản chịu nổi giày vò.

Lại cho đưa thuốc xuống. Thấy Vương Dực Xuyên thở nhiều hơn hít , đành run rẩy tay châm cứu cho .

Ta học kém nhất là thuật châm cứu. Lúc châm kim, nước mắt ngừng rơi. Rơi mặt Vương Dực Xuyên, tỉnh một lúc, còn nhếch mép an ủi .

“Không , chiến trường thương còn nặng hơn thế , vẫn sống sót.”

Ta bảo ít thôi, nhét đủ loại thuốc bảo vệ tính mệnh miệng . Cuối cùng, thang dây cứu hộ cũng xong.

Một thị vệ hình đặc biệt khỏe mạnh xuống cõng Vương Dực Xuyên lên. Trên sân nữ tử nào hình như để cứu .

Thiên Thanh

Ngay lúc chuẩn tự trèo lên, Tạ Thính Trúc theo sát thị vệ đó xuống. “Ta đưa nàng lên.”

Hắn như , thuận tay lấy áo choàng bọc . Xuống vách núi, còn mặc áo choàng? Ta lưng , nghi ngờ c.h.ế.t , nên mới giấc mơ kỳ quái như .

“Thị vệ , đại nhân ngài ở núi Lam Sơn.”

“Ừm.”

“Tại ?”

“Nàng là học trò của .”

Đầu tựa lưng . Ta đột nhiên nhớ , kiếp lúc nhảy xuống vách núi, dường như níu vạt áo của . Đó rốt cuộc là ảo giác của , là sự thật?

“Thân thể đại nhân , hà tất gì mạo hiểm.”

“Chỉ là xác thịt mà thôi, sống thì dùng, c.h.ế.t thì thôi.” Giọng điệu vẫn bình thản.

“Sau , cũng điều trị cho đại nhân.”

“Không cần, nàng tự việc .”

Sau đó còn lời nào nữa. Sau khi An lên mặt đất, và Vương Dực Xuyên đều đưa chữa trị.

Phụ ôm nức nở, cầu xin Bệ hạ nhất định bắt kẻ . Hoàng đế nhân tiện triệu kiến , may mà chữa trị đúng cách, Tề Vương giữ một mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng là thể hồi phục. Còn chuyện thích khách thì hề tiết lộ chút nào.

Về nhà dưỡng thương, đem tình hình khi đó cường điệu hóa lên mười kể cho Triệu Hành Giản .

Chỉ thiếu điều thích khách thể bay ngang trời, độn thổ đất. Triệu Hành Giản thông minh nhưng hề nghi ngờ, chỉ đỏ mắt lắng , hề phản bác chút nào.

Ta nhân tiện sai khiến , bảo thuốc cho , bưng rót nước. Hắn theo một lời oán thán, ngay cả việc bảo sách cho , cũng theo.

Xem thương cũng là chuyện .

Vốn định đến cảm ơn Tạ Thính Trúc, phụ , theo Thái tử xuống phía nam .

Loading...