Trọn Đời Yêu Anh
Chương 3
7.
Trên đường chạy đến công ty Lục Hoài Thanh, trong lòng tôi như có lửa đốt.
Từ nhỏ Lục Hoài Thanh đã cha không thương mẹ không yêu, người trong giới không ai che chở anh vì tính khí thất thường.
Điều này khiến Lục Hoài Thanh chưa từng được nhận sự quan tâm và yêu thương càng thêm lạnh lùng hung dữ, lấy câu thà phụ người chứ không để người phụ ta làm châm ngôn sống, lúc nào cũng muốn chết cùng với những người từng sỉ nhục và thương hại mình.
Người đẹp tổng giám đốc Vương đưa đến lần trước chính là người đã bắt nạt Lục Hoài Thanh ngày bé, người này còn không biết xấu hổ đến la liếm Lục Hoài Thanh sau khi biết anh trở nên giàu có.
Tôi phi nước đại đến công ty sau đó chạy thẳng đến phòng tổng giám đốc, vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Lục Hoài Thanh.
“Giành lại dự án từ nhà họ Vương không phải vấn đề, tôi muốn bên đó mất đi mắt xích tài chính, thu mua tập đoàn Vương thị, tôi muốn ông ta biến mất trong giới này!”
Tiếng cảnh báo trong đầu ngày càng to, tôi nghe mà hoa mắt chóng mặt, không để ý đến chuyện gì khác mà nói to.
“Chồng ơi! Không được!”
Trong phòng lập tức yên tĩnh, một giây sau, sắc mặt Lục Hoài Thanh rét lạnh.
“Sao? Cô không nỡ? Vậy mà tôi lại không biết cô và người nhà họ Vương từng gặp nhau đấy.”
“Không phải.” Tôi thở hổn hển.
“Vậy thì tại sao?” Lục Hoài Thanh hỏi.
Tôi có hơi do dự: “Nhưng trước đó anh đừng tức giận nữa.”
Mắt sắc của Lục Hoài Thanh lập tức lạnh đi, sát khí trên mặt gần như chuyển thành mày đen có thể nhìn thấy: “Nói!”
Tôi cắn răng, thấp giọng nói nhỏ.
“Anh không có tiền.”
Lục Hoài Thanh không nghe rõ.
“Nói nhỏ là vì chột dạ sao? Cô đã làm gì rồi mà không dám nhận?”
Hệ thống run lẩy bẩy.
[Kí chủ cô kiềm chế chút đi, Lục Hoài Thanh đến mép hắc hóa luôn rồi!]
Tôi hít sâu một hơi, vò đã mẻ không sợ vỡ.
“Em nói! Anh không còn tiền! Năm mươi tỷ cuối cùng trong thẻ anh đã bị em lấy mua bến cảng rồi!”
Trong bầu không khí yên tĩnh đến mức chết chóc, tôi nghe thấy tiếng hô bất ngờ nhưng vô cùng vui mừng của hệ thống.
[Chỉ số hắc hóa đã dừng, dừng rồi, dừng hẳn rồi! Độ công lược +20! Kí chủ cô đúng là mỗi ngày một cách, không ngày nào trùng ngày nào!]
Tôi không nói gì, căng thẳng nhìn Lục Hoài Thanh.
Một lúc lâu sau, Lục Hoài Thanh xua tay ra hiệu cấp dưới ra ngoài, sau đó rút một điếu thuốc ra, dựa vào ghế châm lửa.
Trong làn khói lượn lờ, giọng anh nhẹ đến mức không nghe rõ.
“Mua bến cảng cũng là nhiệm vụ của hệ thống?”
Tôi kiên trì nói đúng.
Lục Hoài Thanh nặng nề hít một hơi.
“Hệ thống này của cô đúng là thứ dởm.”
Hệ thống: [Ai dởm? Sao lại tự nhiên đi công kích hệ thống nhà người ta rồi?]
Tôi che giấu lương tâm an ủi Lục Hoài Thanh.
“Ai nói không phải chứ, em muốn khuyên nhưng khuyên không nổi, anh yên tâm, bến cảng này quy mô không nhỏ, chưa đến mấy năm là có thể hồi vốn.”
Lục Hoài Thanh chậm rãi nhả ra một làn khói, tự giễu cười một tiếng.
“Đúng là muốn báo thù cũng không được.”
Tôi nghe lời này có thấy hơi khó chịu, dựa vào đâu mà khi còn nhỏ Lục Hoài Thanh phải chịu đựng người khác sỉ nhục còn những người tổn thương anh lại vẫn có thể nhởn nhơ sống thoải mái như vậy chứ?
Hệ thống nói nhỏ với tôi.
[Bến cảng cô mua là nơi tốt, theo giá thị trường, chưa đến ba năm sẽ làm ăn được gấp mười lần, hơn nữa theo kịch bản gốc, mấy năm này tổng giám đốc Vương luôn trượt dốc, sẽ dùng bến cảng này để ngoi dậy, nhưng bây giờ không còn cơ hội xoay chuyển nữa.]
Nghe đến đây tôi thoáng yên tâm, đi đến sau lưng Lục Hoài Thanh bóp vai cho anh.
“Darling, đừng lo lắng, mặc dù hệ thống biết đã tiêu hết năm mươi tỷ cuối cùng của anh nhưng cũng là vì mang đến những thứ khác cho anh nha!”
Lục Hoài Thanh lạnh nhạt nhìn thoáng qua tôi: “Cái gì?”
Tôi cười tươi như hoa.
“Đương nhiên là phiếu giảm giá một ngàn khi mua một trăm triệu ở bến cảng rồi!”
8.
Lục Hoài Thanh dùng ánh mắt nhìn người điên để nhìn tôi.
Ngày hôm sau anh không đi làm cũng không xuống tầng mà chỉ ở trong phòng mình.
“Tôi đi xem thử nhé?”
Tôi hỏi hệ thống.
“Nếu không tôi sợ hai người nữa anh ấy sẽ không ổn mất.”
Hệ thống cười lạnh: [Không ổn không được, sáng nay tôi còn nghe thấy tiếng anh ta đi tắm đấy.]
Tôi lập tức nhìn nó bằng ánh mắt không đồng ý.
“Biến thái! Lại còn lén nghe người khác tắm rửa! Lần sau thử xem có chức năng nghe cùng không, tôi cũng muốn nghe!”
Vừa dứt lời hệ thống đã ồ lên một tiếng.
[Kí chủ, hình như Lục Hoài Thanh thật sự không ổn rồi.]
Tôi: “Sao vậy?”
Giọng nó trở nên vội vàng: [Tôi thấy chỉ số sinh mệnh của anh ta có dấu hiệu suy giảm, cô mau đến xem đi!]
Tôi nghe vậy vội vàng chạy đến phòng Lục Hoài Thanh, gõ mãi không có người ra mở, tôi không nghĩ thêm gì, trực tiếp đẩy cửa đi vào: “Lục Hoài Thanh?”
Không thấy người đâu, tôi lại đi vào thêm chút nữa, đến phòng tắm tìm thì thấy Lục Hoài Thanh nghiêng đầu dựa trong bồn tắm, mặt nước gần như đã qua mũi anh.
“Cmn! Lục Hoài Thanh anh đừng có tự tử!”
Tôi bị dọa đến mức tay chân lạnh cóng, nhào đến dùng hết sức mình kéo anh ra khỏi bồn tắm, sau đó lại dùng miệng hô hấp nhân tạo, vừa làm vừa gào thét:
“Sau này em sẽ không tìm anh đòi tiền nữa được không? Em sẽ bán bến cảng luôn được không? Sau này hỏi hệ thống em thu của anh năm tệ thôi có được không? Anh đừng có chết!”
“Khụ khụ.”
Cũng may Lục Hoài Thanh uống không nhiều nước, nhanh chóng ho hết nước ra, hồi phục hô hấp.
“Cô đang làm gì vậy?” Anh miễn cưỡng chống người dậy.
Tay tôi đặt sau lưng anh: “Cứu thiếu nam trượt chân.”
Lục Hoài Thanh cười nhưng lại lập tức cười không nổi, vì toàn thân anh không có lấy một mảnh vải.
“Ôn Thư Ý…”
Môi Lục Hoài Thanh giật giật.
“Cô không thể mặc cho tôi bộ quần áo à?”
Tôi rất thành thật trả lời.
“Không kịp, cứu người quan trọng hơn, hơn nữa em căn bản không thấy cơ ngực đầy đặn, cơ bụng tám múi và… Ưm.”
Miệng tôi bị anh bịt chặt, khuôn mặt Lục Hoài Thanh hết trắng lại đỏ.
“Ngậm miệng, đưa áo choàng tắm đây cho tôi.”
Tôi ậm ừ một tiếng, giúp anh khoác áo choàng vào rồi lại đỡ anh lên giường nằm.
Bác sĩ tư nhân nhanh chóng đến nơi, sau khi đo nhiệt độ cho Lục Hoài Thanh xong, tôi tò mò nhìn một cái, vừa nhìn đã cảm thấy nể phục.
“39 độ 8, darling, chẳng lẽ anh không cảm thấy mình còn nóng hơn cả lửa rồi sao?”
Lục Hoài Thanh truyền nước không để ý đến tôi, sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt.
Tôi hiểu ý ngậm miệng, nhớ lời bác sĩ tư nhân dặn, xoay người đi lấy khăn mặt lau trán cho Lục Hoài Thanh.
“Này.”
Lục Hoài Thanh bị khăn lạnh làm cho giật mình, mở mắt ra.
“Khăn mặt này chuyển từ Bắc Cực đến đấy à?”
Tôi hà hơi xoa bàn tay lạnh đến mức đỏ ửng của mình, lại đặt lên trán anh: “Được rồi, làm nóng cho anh đấy.”
Lục Hoài Thanh nhìn bàn tay đỏ ửng của tôi, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ nhắm mắt lại chấp nhận hành động của tôi. Lông mi cong dài hơi run lên không may lướt qua ngón tay tôi giống như cánh bướm yếu ớt vỗ cánh.
Hệ thống lặng lẽ ngoi lên.
[Kí chủ, độ công lược lại +10, không ngờ cô lại chuyển sang hình tượng dịu dàng, đây cũng là một cách để chinh phục nhân vật phản diện của cô sao?]
Tôi lắc đầu: “Không phải, đây là thể hiện chân tình.”
Hệ thống ngây người, không dám tin: [Hả? Lương tâm cô trỗi dậy rồi à, cô bắt đầu làm người rồi hả?]
“Cũng không phải.”
Tôi cẩn thận nhìn Lục Hoài Thanh một cái, nhỏ giọng nói.
“Vừa rồi gấp quá nên không cẩn thận giảm giá hơi nhiều, bây giờ phải chơi bài dịu dàng để cứu vớt chút tình cảm plastic của chúng tôi, hi vọng Lục Hoài Thanh đừng có không biết tốt xấu.”