Trọn Đời Yêu Anh
Chương 4
9.
Hai giờ nửa đêm, cuối cùng Lục Hoài Thanh cũng truyền xong nước, tôi mơ màng hầu hạ anh rút kim rồi rửa tay, sau đó lại lung la lung lay đi theo anh đến cửa nhà vệ sinh.
“Sao, còn phải nhìn tôi đi vệ sinh nữa à?”
Lục Hoài Thanh đã hết sốt, dáng vẻ yếu ớt người thấy người thương cũng biến mất không còn dấu vết, lại lần nữa quay về dáng vẻ lạnh lùng tôi quen thuộc.
Tôi ngáp một cái: “Có gì phải ngại chứ, dù sao cũng không phải chưa thấy, có muốn em cởi quần giúp anh không?”
Lục Hoài Thanh nghiến răng: “Ra ngoài.”
Có tiến bộ, lần này không nói tôi cút nữa rồi, tôi hài lòng gật đầu, xoay người định rời đi.
“Ôn Thư Ý.”
Lục Hoài Thanh ở sau lưng đột nhiên gọi tôi lại, tôi quay đầu nhìn, đối mặt với ánh mắt ảm đạm khó hiểu của anh.
“Lúc tôi ngất vì ngạt nước, tôi có nghe loáng thoáng được cô nói sau này sẽ không tìm tôi đòi tiền nữa, chẳng lẽ mấy ngàn tiền tiêu vặt kia không phải nhiệm vụ của hệ thống mà là do cô?”
Đù! Lục Hoài Thanh anh đúng là không biết tốt xấu!
Tôi nhanh chóng nở nụ cười giả tạo.
“Sao có thể không phải nhiệm vụ của hệ thống được chứ, chắc chắn là anh mê sảng vì sốt rồi.”
Lục Hoài Thanh im lặng nhìn tôi, mấy giây sau ánh mắt đột nhiên xuất hiện ý cười.
“Vậy xem như tôi sảng vì sốt đi.”
Không ngờ anh lại có thể nhẹ nhàng bỏ qua như vậy, tôi ngẩn người, đỡ đầu quay về phòng.
“Thống Tử, cậu có cảm thấy Lục Hoài Thanh bắt đầu khác thường rồi không?”
Hệ thống lười biếng: [Bình thường, độ công lược càng lên cao anh ta càng bình tĩnh, đương nhiên sẽ không còn hở ra là đòi đồng quy vu tận với người khác nữa.]
Hóa ra là vậy, tôi đồng ý gật đầu, xem ra sau này vẫn nên đòi tiền tiếp.
Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, Lục Hoài Thanh bắt đầu đến công ty đi làm kiếm tiền.
Tôi và hệ thống vấn đáp lại lần nữa online, sau khi lại lần nữa nhận được năm trăm vạn tệ, tôi hoàn toàn yên tâm, tiếp tục làm người quyết định của anh.
Lúc nghỉ trưa, tôi bưng tách cà phê từ phòng trà đi ra thì gặp đứa em ngốc Lục Hoài Nghĩa.
“Ấy? Chị hết thọt rồi sao?”
Lục Hoài Nghĩa kinh ngạc nhìn tôi, hơn nữa còn có vẻ rất cảm động.
“Xem ra anh tôi thật sự yêu thương chị, tôi biết bệnh bại liệt rất khó để chữa, không ngờ anh ấy lại thật sự tìm được bác sĩ chữa khỏi cho chị!”
Tôi ha ha cười: “Đúng vậy đúng vậy, anh ấy siêu yêu tôi.”
Lục Hoài Nghĩa nghe vậy lại do dự một chút, nhỏ giọng hỏi tôi: “Vậy gần đây bên cạnh chị có xảy ra chuyện gì kì lạ không?”
Tôi nhíu mày: “Ý cậu là sao?”
Lục Hoài Nghĩa chép miệng một cái: “Nên nói thế nào đây nhỉ, chị biết trước chị anh tôi có hai người vợ khác, phải không?”
Tôi gật đầu.
Lục Hoài Nghĩa tiếp tục nói: “Người đầu tiên là mối tình đầu của anh ấy, người thứ hai có ngoại hình rất giống mối tình đầu của anh ấy, nhưng hai người họ đều đã chết.”
Ánh mắt tôi trầm xuống: “Chẳng lẽ cái chết của họ có ẩn tình gì sao?”
Lục Hoài Nghĩa kéo tôi đến góc vắng, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe người giúp việc ở nhà chính nói, là mẹ anh tôi cho người xử lí hai người đó!”
Tôi khó hiểu nhíu mày: “Tại sao?”
Lục Hoài Nghĩa như tìm được đối tượng để buôn chuyện, lôi kéo tôi nói không ngừng.
“Vì mẹ anh ấy có bệnh tâm thần, thật đấy, mẹ anh ấy cảm thấy mình không được yêu thì con trai cũng đừng mong được hạnh phúc.”
Tôi nổi giận: “Cái loại logic chó má gì vậy?”
“Đúng không! Tôi cũng cảm thấy như vậy!”
Lục Hoài Nghĩa tiếp tục nói.
“Chị không biết anh tôi thảm đến mức nào đâu, khi còn nhỏ mẹ anh ấy rất hà khắc với anh ấy, cha chúng tôi lại vì nguyên nhân tinh thần bất ổn của bà ta mà không thích anh ấy.”
“Sau khi lớn lên, anh tôi vất vả lắm mới ra khỏi được nhà cũ, kết quả thích ai thì người đó qua đời, thời gian đó anh ấy đều thường xuyên ra biển một mình, tôi sợ anh ấy nghĩ quẩn nhảy xuống biển tuẫn tình!”
Nói đến đây Lục Hoài Nghĩa lại lần nữa nắm lấy tay tôi, ánh mắt tin tưởng.
“Tóm lại, chị dâu mới, chị nhất định phải bảo trọng!”
Anh trai lại ra biển là chuyện nhỏ, anh ấy phát điên mới là chuyện không ai chịu được!
10.
Trên đường quay về, tôi luôn hóng hớt với hệ thống: “Chuyện cũ của Lục Hoài Thanh cậu có biết không?”
Hệ thống mơ hồ lắc đầu.
[Trong kịch bản gốc không nhắc nhiều đến quá khứ của Lục Hoài Thanh, vợ cũ của anh ta còn chưa viết đến ba dòng, chỗ tôi không có tin tức gì hữu dụng.]
Tôi suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
Buổi tối lúc về nhà, Lục Hoài Thanh tăng ca ở phòng đọc như cũ, tôi suy nghĩ rồi cầm tách cà phê lên gõ cửa phòng.
“Lại hết tiền?”
Bây giờ Lục Hoài Thanh đã vô cùng bình tĩnh khi nhắc đến tiền tiêu vặt, cầm điện thoại lên chuyển khoản cho tôi.
Không duyên không cớ lại kiếm được một khoản, tôi vui vẻ, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành.
“Darling ~ Người ta cũng không phải vì đến đòi tiền! Người ta thấy anh vất vả nên đến an ủi anh mà ~”
Lục Hoài Thanh hơi nhếch môi: “Như vậy sao, vậy thì tốt, thanh toán chưa thành công.”
“Hả?”
Tôi lập tức lấy điện thoại ra, nhìn thấy thông báo của ngân hàng mới thả lỏng.
“Darling, anh xấu quá!”
Lục Hoài Thanh hừ cười một tiếng: “Chuyện gì?”
Tôi cười nói: “Em thấy đi du lịch bằng tàu không tệ, darling, chúng ta ra biển chơi đi?”
Vừa dứt lời, phòng sách lập tức chìm vào yên lặng.
Ý cười trong mắt Lục Hoài Thanh biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là ý lạnh như băng.
“Ai nói với cô?”
Tôi giả ngu: “Cái gì?”
“Ôn Thư Ý, có phải gần đây tôi dung túng cô quá rồi không?”
Lục Hoài Thanh đứng lên, bệnh nặng mới khỏi khiến sắc mặt tái nhợt của anh càng thêm không có tình người, anh nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo.
“Ra biển, sau đó thì sao? Lại muốn trình diễn trước mặt tôi cảnh “ngoài ý muốn qua đời”? Khiến tâm trạng tôi lại lần nữa sụp đổ, để mấy người khống chế đúng không?”
Hệ thống lắp bắp: [Cmn, kí chủ kí chủ! Tâm trạng Lục Hoài Thanh sắp bùng nổ rồi!]
Tôi giữ vững tỉnh táo: “Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, ngồi xuống!”
“Ôn Thư Ý…”
Lục Hoài Thanh yên lặng nhìn tôi, mắt dần đỏ lên.
“Cô đến bên cạnh tôi là vì muốn thấy tôi lại lần nữa sụp đổ sao?”
“Ôn Thư Ý, cô và bọn họ là cùng một phe sao?”
Bọn họ? Phe nào?
Hệ thống gấp đến mức muốn dựng ngược lên.
[Kí chủ! Trước tiên đừng quan tâm gì nữa! Nghĩ cách ngăn Lục Hoài Thanh hắc hóa đi!]
Não bộ nhanh chóng chuyển động, tôi hít sâu một hơi.
“Chồng! Anh nói gì vậy!”
Tôi đưa điện thoại ra trước mặt Lục Hoài Thanh, làm ra vẻ uất ức.
“Người ta vừa mua hải đảo, diện tích lớn, cảnh cũng đẹp, còn có cả nhà nữa!”
“Người ta muốn ngồi thuyền để ra đảo trải nghiệm mà, sao anh lại như vậy!”
Lục Hoài Thanh hơi nheo mắt lại, đôi mắt gần thành một đường thẳng: “Thật sao?”
“Đương nhiên!”
Tôi uất ức dựa vào vai anh nói nhỏ.
“Em lấy hai tỷ của anh mua hải đảo chơi, anh còn nhắc đến vợ cũ với người ta!”
Vẻ mặt lạnh lùng của Lục Hoài Thanh từ từ biến mất.
“Hai tỷ…? Tiền lãi của dự án mới?”
Tôi đảo mắt nhìn quanh hai giây, sau đó hoàn hồn, đoan chính nói.
“Hệ thống nói mua sẽ tốt!”
[Ting, cảm xúc đã bình thường trở lại, độ công lược +20!]
Hệ thống buồn bực rít một hơi.
[Kí chủ, cô có từng nghĩ cô lấy tôi ra làm đao rồi lại đội đủ các loại nồi cho tôi, tình nghĩa plastic dởm này của chúng ta rốt cuộc là gì?]
Tôi cẩn thận suy nghĩ, chân thành nói: “Do cậu đen mà thôi.”
11.
Mua đảo mới, tài khoản của Lục Hoài Thanh lại lần nữa về con số không.
Buổi tối tôi xuống tầng uống nước, thấy anh rầu rĩ ngồi hút thuốc trên sofa.
Nhìn vẻ mặt ưu sầu của anh, tôi có hơi đau lòng, đi qua an ủi.
“Không sao đâu chồng, đảo này chơi chán thì chúng ta bán, vẫn có thể hoàn vốn.”
Thấy anh không trả lời, tôi lấy điện thoại ra, nhiệt tình giới thiệu với anh.
“Anh thấy trang viên này thế nào, không tệ đúng không, quán rượu cũng rất đặc biệt, còn có…”
“Chờ một chút.”
Lục Hoài Thanh nheo mắt, một tay nắm lấy tay tôi, chỉ vào ghi chú trong khung chat, ánh mắt lạnh lẽo.
“Ghi chú ATM này… là tôi sao?”
Tôi thâm tình nhìn anh: “Viết tắt của siêu nhân điện quang! Lục Hoài Thanh, anh! Là ánh sáng của em!”
Hệ thống vỗ tay cho tôi: [Hay hay hay, máy rút tiền mà cô cũng có thể giải thích hoa mỹ như vậy.]
Vẻ mặt tôi không thay đổi: “Bớt nghi ngờ tình cảm của tôi với darling lại, máy rút tiền là tkj.”
Lục Hoài Thanh nặng nề thở ra một hơi: “Được rồi, lên đi ngủ đi.”
Tôi từ ái xoa đầu anh: “Anh cũng ngủ đi, hai ngày nay mệt đến mức tóc sắp rụng hết rồi.”
Lục Hoài Thanh nắm lấy tay tôi: “Cô không thể nói một câu tử tế được sao?”
“Sao lại không chứ?”
Tôi nghịch ngợm lòng bàn tay anh.
“Ra biển là chuyện tốt, chồng đừng sợ.”
Lục Hoài Thanh nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh hiện lên sự âm u: “Thật sao?”
“Thật.”
Tôi nhìn quầng mắt của anh, giọng càng dịu dàng hơn.
“Em biết những chuyện trong quá khứ có đả kích rất lớn với anh, em cũng rất đau lòng khi biết anh phải chịu đựng nhiều như vậy.”
“Vậy đi, em đưa số thẻ mới làm cho anh, anh chuyển cho em 100 vạn, mặc dù không nhiều nhưng cũng là chút tâm ý, hi vọng anh có thể sớm ngày hết lo lắng về quá khứ!”
Vẻ mặt Lục Hoài Thanh không chút thay đổi, chỉ dùng sức rút tay lại, sau đó giữ lấy vai tôi, xoay tôi về phía trước.
“Giữ lấy sự đau lòng của cô rồi đi ngủ đi.”
“Được nha darling ~”
Ba ngày sau, tôi mang theo mười tám chiếc va li và Lục Hoài Thanh, vô cùng vui vẻ lên du thuyền.
Em trai ngốc Lục Hoài Nghĩa cũng đến, lo lắng nhìn tôi.
“Đã nói chị phải cẩn thận rồi mà chị còn đi biển?”
Tôi đeo kính râm, ngạo nghễ cười một tiếng.
“Cách đơn giản nhất để chiến thắng nỗi sợ chính là đối mặt với nó, chỉ ra biển du lịch thôi mà, tôi còn có thể chết được sao?”
Vừa dứt lời, dưới thuyền đột nhiên vang lên một tiếng bịch, tôi tháo kính râm cúi đầu nhìn, thân du thuyền bị một chiếc thuyền nhỏ đâm thủng một lỗ to bằng nửa người!
“Cmn! Trong thời điểm này có thể đừng có linh nghiệm như vậy được không?”
Cùng lúc đó, tiếng báo động của hệ thống vang lên.
[Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm! Kí chủ, nguy hiểm lớn!]
Tôi bình tĩnh xua tay.
“Hắc hóa hay nổi điên? Đều thành người lão làng của thế giới này cả rồi, cậu có chút phong thái của người trưởng thành hộ tôi đi được không?”
Hệ thống dừng một chút, tiếng cảnh báo yếu hơn: [Kí chủ, có nguy hiểm lớn!]
Tôi chậm rãi đeo kính râm: “Nói.”
Hệ thống cũng chậm theo: [Kí chủ, cô, gặp nguy hiểm.]
Tôi giật mình, đột nhiên có người nào đó bịt miệng từ phía sau, người như nhũn ra, trước mắt tối đen, một giây trước khi ngất xỉu, tôi không nhịn được mà chửi hệ thống ầm ĩ.
“Nhãi ranh nhà cậu, sau này đi ngủ tốt nhất nên mở to hai mắt để canh chừng cho tôi!!!”