Trong Lòng Bạn Có Một Người Để Nhớ Mãi Không?
Chương 3
7
Tôi đi theo Thẩm Hoài Anh.
Đến nhà, tôi bắt đầu thu dọn hành lý, nói đi du lịch tuần trăng mật.
Nguyên nhân không phải anh ấy, Lục Ngạn nói con đường mới làm giàu quá nguy hiểm, nếu Thẩm Hoài Anh ở lại trong bóng tối giành được manh mối, có thể sẽ bị Lục Ngạn giết chết.
Hoàn cảnh bây giờ của tôi cũng không giúp được Thẩm Hoài Anh bất cứ việc gì, chỉ có thể ích kỷ hy vọng anh ấy sống an toàn.
Tôi làm xong rồi Thẩm Hoài Anh sẽ không đồng ý kế hoạch bây giờ tôi ra ngoài du lịch.
Không ngờ rằng anh ấy lại vui hơn tôi, hào hứng với kế hoạch điểm đến và tuyến đường đi của tôi, cuối cùng đặt xong chuyến hành trình phải đi qua 14 tỉnh, 32 thành phố.
Nghe nói Lục Ngạn rất vui mừng, chuẩn bị nhân thời gian này triệt để thay thế vị trí của Thẩm Hoài Anh.
Gần lúc đi, Lục Ngạn còn đặc biệt đưa tiễn chúng tôi, cách bàn rượu xa xa hướng tôi giơ cốc.
“Tiểu Ngọc, thuận buồm xuôi gió, chơi vui vẻ với Tiểu Thẩm.”
Tôi với Thẩm Hoài Anh đi đi dừng dừng, chơi bên ngoài trọn cả nửa năm mới về.
Chúng tôi đi núi tuyết, tiến đến sa mạc, lội qua nước, trèo qua đá, cuộc đời tôi hai mươi mấy năm chưa từng trải nghiệm qua sự vui vẻ.
Thẩm Hoài Anh thực sự chăm sóc tôi rất tốt, khi ở cùng anh ấy chúng tôi ít cãi cọ.
Có vài ý kiến không thống nhất anh ấy sẽ để cho tôi, sau việc đó anh ấy giải thích với tôi tại sao làm như thế.
Anh ấy nói cho tôi biết tình cảm là cùng nhau chờ đợi, hai người đều có quyền lợi đưa ra yêu cầu hợp lý.
Trên máy bay, tôi nhìn người đang nằm nghiêng ngủ say.
Mặt trời tự nhiên chiếu rọi mặt anh ấy, lông mi rậm rũ ra bóng hình mờ nhạt.
Tim tôi đột nhiên đập thình thịch, ý thức bản thân dường như thực sự thích anh ấy mất rồi.
Không phải cảm ơn anh ấy, cũng không phải báo thù Lục Ngạn, mà là tình cảm thật trong lòng tôi bộc lộ ra.
Chuyện về nhà chúng tôi hiểu ngầm không nói với ai, nhưng Lục Ngạn tự có cách của anh ta, ngày thứ hai gọi điện đến nhà, nói muốn mời chúng tôi ăn cơm.
Lục Ngạn giọng điệu nhẹ nhàng, không khó đoán ra, đầu tư mới của anh ta đã tiến hành rất thuận lợi.
Tám giờ tối, tôi kéo tay Thẩm Hoài Anh cùng anh ấy vào phòng riêng, tình cảm thân mật, như đôi vợ chồng hưởng tuần trăng mật về.
Thỉnh thoảng tôi cắn tai Thẩm Hoài Anh để anh ấy gắp thức ăn cho tôi, dưới gầm bàn lén lút nắm tay anh ấy, không chú ý đến bộ mặt xám xịt của Lục Ngạn.
Anh ta chậm rãi lắc rượu hướng tôi cười, nhưng dưới đáy mắt là bộ mặt nham hiểm, như biển lặng không nhìn thấy bờ.
Khi tôi đứng dậy rửa tay, anh ta theo tôi, cùng nhau ra ngoài.
8
Ở nơi không người, Lục Ngạn hung dữ kéo chặt tôi, đè tôi lên tường hôn lại.
Tôi nghiêng đầu tránh né, đưa tay đẩy ngực anh ta ra, không để anh ta tới gần.
Lục Ngạn cười, nhưng giọng anh ta lại run rẩy.
Anh ta nói: “Lâm Tiểu Ngọc, em nhìn ánh mắt Thẩm Hoài Anh có gì đó bất thường.”
Tôi im lặng không phản bác.
Lục Ngạn đột nhiên túm tóc tôi, ép tôi nhìn anh ta.
Trong ánh mắt anh ta toàn là khổ sở, cảm xúc hoảng loạn chưa từng có.
Rất chắc chắn nói: “Lâm Tiểu Ngọc, cô yêu hắn mất rồi.”
Tôi biết một khi thừa nhận, nhất định sẽ mang thêm phiền phức cho Thẩm Hoài Anh, chỉ lắc đầu phủ nhận.
“Không có.”
Lục Ngạn lớn giọng quát tôi: “Không có? Em coi mắt tôi mù sao? Em trước kia nhìn tôi như thế nào, thì em nhìn hắn như thế đấy.”
Anh ta mắng một tiếng, thả lỏng tóc tôi, hơi lo lắng nâng mặt tôi lên, nhẹ tiếng nói: “Lâm Tiểu Ngọc, chuyện bây giờ tiến hành đủ rồi, Em rời khỏi Thẩm Hoài Anh, tôi muốn em quay về.”
Tôi tức cười, lần đầu tiên không sợ ánh mắt của Lục Ngạn.
“Lục Ngạn, anh coi tôi là gì? Kết hôn là anh sắp đặt, bây giờ lại muốn tôi chuyển đi, tôi giống như bọn họ nói, ở bên anh trước giờ là một con chó.”
“Thời gian ba năm, anh không thèm nhìn tôi lấy một cái, tính chiếm hữu bộc phát lại tới giả vờ nặng tình.”
Đợi nói xong, nhìn trên mặt Lục Ngạn hung tợn u ám, tôi mới sợ.
Sợ anh ta kích động làm hại Thẩm Hoài Anh.
Chỉ có thể mềm giọng xuống, cầu xin anh ta: “Lục Ngạn, nể tình ba năm tôi theo anh, có thể tha cho Thẩm Hoài Anh, tha cho chúng tôi đi?”
“Tôi sẽ dẫn anh ấy đi càng xa càng tốt, anh ấy sẽ không phá hỏng kế hoạch của anh, tôi bảo đảm với anh, được không?”
Lục Ngạn bỗng nhiên cười, anh ta nhìn tôi cười với vẻ hồn nhiên.
“Tiểu Ngọc, Thẩm Hoài Anh là một cảnh sát, hắn thật sự sẽ đồng ý biến mất và sống những ngày tháng tốt đẹp cùng với em sao?”
“Mặc kệ hắn nói những lời ngon ngọt với em, đều là hắn lừa em.”
“Tôi lợi dụng em ở bên hắn nghe ngóng tình báo, hắn cũng là lợi dụng em đến tìm hiểu nhất cử nhất động của tôi?”
“Em theo tôi ba năm, em là người phụ nữ lâu nhất bên tôi, em biết tất cả điểm yếu của tôi.”
“Nếu không phải như vậy, em tưởng Thẩm Hoài Anh sẽ giả vờ thích em sao?”
“Chỉ có em, ngốc nghếch yêu một người không nên yêu. Em nên ở lại bên tôi, Thẩm Hoài Anh không xứng với em.”
“Nhìn em van xin vì hắn, trong lòng tôi cũng khó chịu.”
“Tốt hơn là thế này, em về bên tôi, tôi tha cho hắn một mạng.”
“Tất nhiên, tôi là một người dân chủ, không ép buộc, nếu em khăng khăng muốn đi, thì bây giờ có thể tìm hắn.”
“Nhưng, hậu quả tự chịu.”
Dưới ánh đèn, Lục Ngạn khuôn mặt cười nửa sáng nửa tối.
Thủ đoạn của anh ta tôi quá rõ, tôi biết anh ta uy hiếp tôi là thật, nhưng tôi vừa mới chạm vào hạnh phúc…
Tôi gắng sức nuốt nước mắt lại, nhỏ tiếng nói, tôi biết rồi, sau đó chạy ra khỏi hộp đêm.
Tôi giống như lần đầu tiên chạy ra từ chỗ đó, không mục đích dạo lung tung trên đường.
Nơi Thẩm Hoài Anh nắm tay tôi đi dạo.
Tôi ngớ ngẩn đứng bên phố, nhìn xe cộ người đi đường qua lại, bước đi không giống nhau, nhưng hình như đều nơi để nơi.
Cửa hàng quán trà sữa có cặp đôi trẻ đang cãi nhau, trong quán cơm đang chúc mừng thọ cho người già, ngay cả gấu bông búp bê bị hỏng, cũng được chó hoang quý trọng bỏ vào trong miệng.
Tất cả mọi người đều đang hướng mặt trời mà sống, chỉ có tôi mục nát từ trong ra ngoài.
Lấy điện thoại ra, lại là mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Tôi nghe điện thoại, nhẹ giọng nói: “Hoài Anh, em lạc đường rồi, anh đến đón em về nhà được không?”
Một lần cuối cùng, đón em về nhà.
9
Lục Ngạn cho tôi thời gian ngày với một chiếc chìa khóa, muốn tôi thu dọn xong trực tiếp tới biệt thự của anh ta.
Đêm đó trước khi đi, tôi đích thân xuống bếp nấu một bàn ăn cho Thẩm Hoài Anh.
Tôi cười nhìn anh ấy ăn xong, đưa tay lau hạt cơm dính bên miệng anh ấy, nói với anh ấy chuyện đi làm, kể cho anh ấy lại mua đồ gì rồi, thể hiện ra bất kì không đúng.
Tôi nhân lúc anh ấy ngủ say, dùng ánh mắt tỉ mỉ miêu tả mặt mày của anh ấy, tôi thật sự nhớ kỹ anh ấy rồi.
Ngày thứ hai tôi rời nhà, ngoài đồ quan trọng, không mang bất cứ đồ gì theo.
Khi đẩy cửa biệt thự, Lục Ngạn “bùm” một tiếng kéo mở pháo hoa, những mảnh ruy băng khoa trương rơi khắp vai tôi, lần đầu tiên anh ta chủ động ôm chặt tôi vào trong lòng.
“Bé ngoan, hoanh nghênh trở về nhà.”
Mặt tôi cảm xúc bị anh ta kéo lên tầng, đến lúc anh ta dẫn tôi vào căn phòng thẩm vấn trống rỗng, tôi mới phát hiện không đúng.
Trong căn phòng là một tấm kính lớn, cuộc sống bên tấm kính này đầy đủ tiện nghi, còn mặt khác hoàn toàn trống.
Lục Ngạn nhàn nhã tìm chỗ ngồi, nghiêng người vỗ vỗ.
“Ngồi đây, lát nữa khách sẽ đến.”
Vừa dứt lời, mấy người anh em của Vạn Hác khiêng một người từ cửa khác của phòng thẩm vấn vào.
Người trên mặt bị thương, tôi vừa nhìn thì nhận ra là Thẩm Hoài Anh.
Lục Ngạn rất có hứng thú nhìn bên kia, tôi dựng đứng tóc gáy, một tay túm chặt cà vạt của anh ta.
“Lục Ngạn, anh từng nói nếu tôi trở về thì sẽ bỏ qua cho anh ấy.”
Anh ta nhẹ nhàng gạt tay tôi ra, đáy mắt cười như không cười.
“Bé ngoan, Thẩm Hoài Anh là cảnh sát, đây là một chuyện, tôi bỏ qua hắn.”
“Nhưng còn một chuyện, hắn khiến em yêu hắn, tôi không nỡ động vào em, chỉ có thể vào hắn.”
Tôi loạng choạng đi mở cửa, nhưng cửa sớm đã bị khóa, mặt kính khác, tiếng gào thét đau đớn của Thẩm Hoài Anh liên tục không ngừng.
Tôi mở mắt nhìn, anh ấy bị người ta đập vỡ xương đùi, đánh vỡ đầu.
Tư thế anh ấy vô cùng vặn vẹo, cuộn tròn trên đất. Một người không sợ đau như thế, lúc này thần sắc không rõ mà nghẹn ngào.
Tôi quỳ xuống chân Lục Ngạn liều mạng dập đầu, đầu trán rách một mảng, máu chảy ra cùng với nước mắt.
Nhìn đáng thương lại đáng cười.
Tôi xin đi xin lại Lục Ngạn: “Cầu xin anh, Lục Ngạn, anh tha cho anh ấy đi!”
“Nửa đời sau của anh ấy đã phế rồi, anh ấy không uy hiếp được anh nữa, tôi cầu xin anh được không…”
Lục Ngạn nghe vậy, kéo tóc tôi kéo lên, hung tợn hướng mặt tôi ném trên kính.”
Anh ta cưỡng bức tôi nghe tiếng Thẩm Hoài Anh khóc, nhìn thấy anh gần hôn mê nhưng vẫn có gậy trên người anh.
“Em tưởng tôi sợ một thằng cảnh sát vô danh sao? Em nghe đây, tôi không cho phép em trong lòng có người khác. Hiểu không?”
Tôi vật lộn hét lên, Lục Ngạn dặn dò hai người tóm lấy tôi, tự mình đi tới một phòng thẩm vấn khác.
Lục Ngạn tự nhiên nhanh nhẹn bóp cò, một phát súng kết thúc mạng của Thẩm Hoài Anh ở trước mặt tôi.
Tôi một bên khóc, một bên dùng một ngón cách thủy tinh, một lần lại một lần miêu tả hình dáng của Thẩm Hoài Anh, còn mặt kia bị nhuốm máu đỏ, mặt mày không còn thấy rõ.
Tôi thật sự, nhớ rõ anh ấy rồi.