Trong Lòng Bạn Có Một Người Để Nhớ Mãi Không?
Chương 4
10
Tôi tổ chức xong tang lễ cho Thẩm Hoài Anh, Lục Ngạn đồng ý hoả táng, tôi đã đổi cơ hội này bằng cái chết.
Anh ấy còn trẻ, tương lai tươi sáng, chỉ vì giành lấy tình yêu của tôi mà bị giết vô cớ, quá không công bằng.
Tang lễ hôm ấy, Lục Ngạn trước mặt linh hồn Thẩm Hoài Anh nâng mặt tôi dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, sau này có tôi yêu em là đủ rồi.”
Tôi gạt nước mắt, nhìn anh ta nhẹ tiếng nói:
“Nhưng tôi không muốn tình yêu của anh nữa.”
“Lục Ngạn, tôi không hối tiếc.”
Anh ta không tức giận, chỉ ôm tôi, rơi xuống một cái hôn.
“Bé ngoan, tôi yêu em một lần, thì tôi sẽ yêu em thêm lần thứ hai.”
Nhưng anh ta không biết, sau khi gặp được Thẩm Hoài Anh, tôi mới biết, trước đây tôi lấy lòng Lục Ngạn, dựa dẫm Lục Ngạn, kính nể Lục Ngạn, nhưng duy chỉ có không yêu anh ta.
11
Sau cái chết của Thẩm Hoài Anh, tôi ở lại bên cạnh Lục Ngạn, vừa mới bắt đầu còn khóc lóc, sau đó càng ngày càng im lặng.
Lục Ngạn tưởng tôi cam chịu số phận rồi.
Nhưng không biết, tôi sau lưng anh ta lén lút liên lạc cho cảnh sát.
Tôi đã gửi ba lá thư cho quầy lễ tân của khách sạn Vinh Thành, người gửi toàn bộ tin cho Thẩm Hoài Anh.
Tôi biết nơi này là địa điểm bọn họ liên lạc, trước khi dọn dẹp phòng nhìn thấy nhiều bức thư trống đến từ địa chỉ này, nhưng tôi không hề nói cho Lục Ngạn biết.
Rất nhanh, có người tự xưng là tiếp tân phục vụ khách sạn Vinh Thành gọi điện tới cho tôi đi làm dự án ưu đãi trực tiếp.
Người tiếp tôi là một thanh niên trẻ, cậu ta chủ động nửa tin nửa ngờ đối với tôi.
“Tôi muốn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của Thẩm Hoài Anh mà thôi, các người không làm thì tôi làm, sao cũng được.”
Tôi bước ra trước cửa cậu ta gọi tôi lại.
“Lâm Tiểu Ngọc, tham gia với chúng tôi, cô có điều kiện gì không?”
Tôi nghĩ xong, nhẹ tiếng nói: “Đợi tôi chết rồi, có thể chôn tôi cùng với Thẩm Hoài Anh không?”
Cảnh sát trẻ im lặng, không trả lời.
Tôi cười xong, nói không được thì thôi.
Dù sao tôi cũng là một cô gái hư hỏng, không nên chen cùng với Thẩm Hoài Anh, để tránh làm bẩn mộ của anh ấy.
Khi rời khỏi, tôi với hai mẹ con lướt ngang qua, ánh mắt tươi sáng của cậu con trai kia, rất giống với Thẩm Hoài Anh.
Ma xui quỷ khiến tôi dừng bước, hướng về phía hai người.
Nam cảnh sát vừa rồi tiếp đón tôi mặt đau buồn dẫn tôi đi đưa di vật cho họ.
Cậu ta nói: “Chị dâu, anh Thẩm sẽ không hy sinh vô ích đâu, đã có người thay anh ấy tiếp nhận rồi.
Thẩm Hoài Anh, thì ra anh đã kết hôn rồi.”
Tôi không tức giận, không buồn bã, bình tĩnh nhìn nhẫn cưới đeo trên tay.
Sớm nên nghĩ đến, nội gián sao dùng thân phận thật được chứ.
Đầu tôi loạn thành một cục, không biết thương xót một gia đình tan nát, hay là đi đào bới mộ hỏi Thẩm Hoài Anh đối tốt với tôi rốt cuộc là lợi dụng hay là có tình cảm thật, hoặc là thương xót tôi.
Bỏ đi, loại người như tôi, không đáng được thương xót.
Tôi lặng lẽ rời khỏi khách sạn, giấy kết hôn giả trong túi trông thật nực cười.
Lợi dụng thì lợi dụng đi, ai bảo Lâm Tiểu Ngọc chỗ nào cũng tốt, vậy mà vẫn yêu mù quáng.
12
Hai năm tôi ẩn nấp bên cạnh Lục Ngạn, cung cấp những thông tin cho cảnh sát thông qua những phương thức đặc biệt.
Lục Ngạn đối với tôi không tệ bạc, đưa tiền tặng nhà, bù đắp sinh nhật của tôi, dẫn tôi đi các nơi trên thế giới, thậm chí xử lý Khương Na từng ra tay với tôi.
Nếu như ngay lúc vừa mới quen biết, tôi nhất định sẽ cảm kích đến rơi nước mắt rồi.
Đáng tiếc, muộn rồi.
Tôi với Thôi cảnh sát bên kia bàn định sau đó, thống nhất quyết định lại kéo dài đường dây, cho đến lúc bắt được chứng cứ buôn bán ma túy của anh ta.
Lục Ngạn, lần này tôi muốn mạng anh.
Tôi theo xe của anh ta, đường lắc lư đến vùng núi xa xôi hẻo lánh. Xe quanh co tiến vào thôn, người ở cổng thôn mắt nhìn sau biển xe của Lục Ngạn trực tiếp bỏ hàng vào.
Tôi nhìn xung quanh nhà một tầng thấp bé, sông ngòi phẳng lặng hiện ra màu xanh không bình thường, hóa ra nơi đây chính là xưởng sản xuất ma túy, anh ta đến đây là vì một giao dịch lớn.
Tất cả các dự án của Lục Ngạn đều không trốn tránh được tôi. Ngay một năm trước, anh ta vì đề phòng tôi chạy trốn đã tiêm cho tôi hàng cấm.
Khi tôi đang lên cơn anh ta giam tôi một ngày một đêm, sau đó nhìn tôi, cầu xin anh tha cho tôi một ít bột màu trắng.
Sau đó, tôi trở nên nghe lời giống như trước đây, anh ta tưởng rằng, tôi là một con châu chấu trên sợi dây thừng.
Cái mạng này của tôi sống đã đủ khổ rồi, anh ta còn rắc muối lên vết thương của tôi.
Lục Ngạn ôm tôi tham quan kho báu của anh ta, tôi dính kẹo cao su lên làm định vị vứt vào trong bụi cỏ.
Cỏ mọc tràn lan đường này lên núi đi rất vất vả, Lục Ngạn đỡ tôi đi đến lưng chừng núi, cuối cùng cũng đến kho hàng của anh ta.
Nửa ngọn núi bị anh ta san phẳng, dựng một phòng tích trữ an toàn giấu kín, toàn bộ tràn ngập hàng cấm.
“Bảo bối, vui không? Những thứ này đều là đồ trang điểm, túi hàng hiệu của em.”
Lục Ngạn thấy tôi không tập trung, vuốt ve lại gần nghiêng người hôn tôi.
“Sao thế, muốn thở rồi?”
Tôi mở môi vừa muốn trả lời, có anh em vô cùng lo lắng chạy đến chuyển lời.
“Anh Lục, cảnh sát, cảnh sát đến rồi!”
“Đến thì đến, giết chết cũng được, bị dọa đến mức như vậy sao?”
Anh em rõ ràng chưa từng thấy qua sự đời quá lớn, hai chân mềm nhũn quỳ trước mặt Lục Ngạn.
“Anh, người đến nhiều quá, đều bao vây rồi. Ông chủ giao dịch với chúng ta vừa vào núi thì bị bắt rồi.”
Sắc mặt của Lục Ngạn cuối cùng thay đổi, mắng một câu, dẫn theo tôi chạy trong con đường nhỏ.
Thật cảm động, đã như vậy rồi còn không quên kéo theo tôi. Anh ta cũng muốn xem thử những người kia sao có thể tìm tới chỗ hoang vu hẻo lánh này.
Lục Ngạn dẫn tôi trốn đông núp tây vào căn nhà gỗ, bên trong uống nước, ứng phó vật dụng, thức ăn đầy đủ cả xem ra sớm đã chuẩn bị rồi.
Anh ta đứng lên lấy nước cho tôi, vừa quay người thì bị tôi dùng súng dí vào trán.
“…….Tiểu Ngọc?”
Tôi nhíu mày, đối diện ánh mắt không thể tin được của Lục Ngạn. “Sao vậy, rất khó đoán sao?”
Lục Ngạn kinh ngạc trong nháy mắt, đột nhiên bắt đầu cười lớn,
“Cmn vì cái tên họ Thẩm kia mà nhịn lâu rồi hả, muốn giết anh như vậy sao?”
Tôi kéo chốt xuống an toàn, ép anh ta lùi một bước.
“Cho dù không có anh ấy, anh cũng đáng chết giống thế.”
Thôi cảnh sát lo lắng tôi bị kích động, sớm đã hành động trước dặn đi dặn lại tôi giữ lại nhân chứng.
Điện thoại của tôi sắp bị Thôi cảnh sát gọi cháy máy, ngón tay ấn lên lẫy súng bóp cò xuống, đột nhiên nhớ tới gương mặt Thẩm Hoài Anh.
Tôi có hơi nản lòng.
Thẩm Hoài Anh, anh từng nói, phải lấy đại cục làm trọng tâm phải không?
13
Tôi và Lục Ngạn bị cảnh sát xông vào dẫn về.
Trong phòng thẩm vấn, Thôi cảnh sát nhìn tôi, trong con mắt không hợp hoàn cảnh.
“Tôi còn tưởng rằng cô sẽ giết anh ta, vội chết tôi mà.”
Đúng vậy, tôi cũng tưởng tôi sẽ giết anh ta.
“Hành động lần này không thể chối bỏ công lao của cô, tôi sẽ giúp cô được khoan hồng.”
Khóe miệng tôi cười cười, ý cười không đến đáy mắt.
“Vất vả cậu, giúp tôi đấu tranh với án tử hình”
Thôi cảnh sát không đồng ý với tôi, nhưng không gạt tôi, sau mấy năm bị giam cai nghiện, tôi được thả rồi.
Ra ngoài hôm ấy, tôi ôm một bó hoa đi thăm Thẩm Hoài Anh.
Mộ bia của anh ấy đã được di chuyển vào nghĩa trang, tấm ảnh đen trắng phía trên cũng đổi thành sĩ quan.
Tôi cười sờ lên.
“Vẫn đẹp như vậy, trang điểm trước kia xấu quá.”
Tôi lại nói mấy câu với anh ấy, khi quay người rời đi thấy được vợ và con trai của Thẩm Hoài Anh.
Cậu bé đó không sợ người lạ, ngẩng đầu nhìn tôi.
“Cô ơi, cô là bạn của bố cháu sao, sao cháu chưa từng nhìn thấy cô?”
Tôi muốn sờ mặt của cậu bé, đưa tay ra đi, lại dừng trong không trung.
Tôi bẩn quá, tôi bẩn quá, thôi bỏ đi.
Vợ Thẩm Hoài Anh nhìn ánh mắt tôi có chút xúc động, trước khi tôi rời khỏi, cô ấy gọi tôi lại.
“Chị Ngọc, đúng chứ?”
Như một vết sẹo cũ xé toạc không kịp đề phòng, tôi không có cách nào giữ được sự vô tội và bình tĩnh.
Là tôi hại chết chồng của cô ấy, còn ăn cắp ba năm hạnh phúc nhất của cô ấy.
Tôi đứng trước mặt cô ấy vô cùng xấu hổ.
“Xin lỗi….”
Ở trước mặt người ta hít mũi, thở dài lau đi giọt nước mắt.
“Đừng tự trách nữa, ngay từ ngày nhận chức anh ấy đã chuẩn bị sẵn sàng, từ lúc gả cho anh ấy cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Hôm đó tôi và cô ấy nói chuyện trước mộ của Thẩm Hoài Anh đến tối mới về nhà. Vẫn là con phố trung tâm quen thuộc, hình như chẳng có gì thay đổi, nhưng tất cả đều thay đổi rồi.
Trên đời này có đèn đuốc sáng trưng, đáng tiếc chẳng có ngọn đèn nào sáng vì tôi.
Tôi mang một chai rượu và một lọ thuốc về nhà, nhà từng thuộc về tôi và Thẩm Hoài Anh.
Tôi trộn hai thứ cùng nhau, chậm rãi nuốt xuống, ôm hai chiếc gối trên giường, nặng trĩu đi ngủ.
“Ngủ ngon rồi, Thẩm Hoài Anh.”
Ngủ ngon.
_HOÀN_
Hoàn Tiền Shopee
Từ 3/4/2024, Metruyen.net.vn chính thức HOÀN TIỀN cho 100% đơn hàng mua sắm tại Shopee.
🛒 Khi mua hàng trên Shopee thông qua liên kết giới thiệu từ Metruyen, bạn có thể nhận lại từ 10,000 đến 500,000 đồng cho mỗi đơn hàng.