TRỌNG SINH 1982 - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:55:17
5
Buổi chiều đưa em gái đến bệnh viện, kiểm tra, chứng minh ký ức của là đúng, em gái phát bệnh .
Lúc đưa con bé về, lòng chút nặng trĩu, trình độ y tế bây giờ còn thấp, nghĩ cách mới .
Em gái còn nhỏ, chẳng nghĩ nhiều đến thế, cả ngày học liền vui mừng khôn xiết.
"Tiểu Tăng, rảnh thì đến nhà chơi nhé."
Người gọi là bạn từ nhỏ, Vũ Tam Cường.
Cậu chắc là việc gấp, nhét một xâu kẹo hồ lô tay em gái , đạp xe vội vã bỏ .
Nhìn thấy , đột nhiên nhớ một chuyện cũ, hỏng ! Tối nay gặp chuyện!
Cha của Vũ Tam Cường là xưởng trưởng một nhà máy cơ khí gần nhà , thời đó lãnh đạo cũng ở chung với công nhân viên chức, từ nhỏ chúng ở sân cùng lớn lên.
Đêm đó, cả nhà Vũ Tam Cường ngộ độc khí than, Tam Cường ở phòng là nặng nhất, qua khỏi.
Dù thế nào cũng cứu Vũ Tam Cường về.
Ăn tối, cứ ngơ ngẩn cả , tính toán xem thế nào.
Bọn họ ngộ độc khí than chắc là chuyện nửa đêm về sáng, cũng thể mặt dày ở lỳ nhà về, nhắc nhở cũng hiệu quả . Hay là đợi đến nửa đêm qua xem ?
mặc nguyên quần áo lên giường đất, trằn trọc trở , ngừng đồng hồ.
Mười hai giờ đến , thể yên nữa, vùng dậy khỏi cửa.
đến cửa sổ nhà Vũ Tam Cường gõ nhẹ, đêm khuya tĩnh lặng, tiếng gõ cửa rõ mồn một. gõ nửa ngày, chút phản hồi nào.
Mùa đông ở vùng Đông Bắc ngủ sớm, những năm tám mươi chẳng mấy trò giải trí, nhiều nhà còn tivi, đài truyền hình cũng mười giờ là nghỉ phát sóng. Nếu là mười giờ ngủ, bây giờ qua hai tiếng ...
hoảng hốt, nhặt một viên gạch ném mạnh ô cửa kính.
Rầm! dùng sức quá mạnh, hai ô kính vỡ tan tành, một làn khói đen đặc xộc thẳng mặt, khiến sặc sụa ho khan mấy tiếng.
Bây giờ còn sức mà nghĩ ngợi gì nữa, nhanh chóng đập vỡ mấy ô kính còn , chạy về phía sân .
Chỉ mấy lỗ thủng để khói thoát vẫn còn xa mới đủ.
trèo tường nhảy sân nhà bọn họ, gõ cửa nhà mấy tiếng, thấy ai trả lời. Quay tay nhặt một cái cuốc trong sân, nhằm phía cửa sổ kính mà bổ tới tấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-1982/chuong-4.html.]
Cũng phụt khói , nhưng lôi trong nhà ngoài, giải quyết vấn đề căn bản.
Cửa nhà dân bình thường đều chỉ cài then, đập vỡ kính cửa, vươn dài cánh tay trong, nín thở mò mẫm lung tung, cuối cùng cũng mở cửa.
Lúc hàng xóm cũng ồn tỉnh giấc, phát hiện chuyện , chạy sang giúp một tay.
Cả năm trong nhà khiêng ngoài.
Xưởng trưởng Vũ trúng độc nhẹ nhất, vẫn còn chút ý thức, ông thấy tiếng đập cửa sổ, nhưng cử động , phản ứng .
kịp lo cho khác, cõng Vũ Tam Cường lên lưng chạy thẳng đến bệnh viện. là tuổi trẻ sức dài vai rộng, một mạch chạy đến nơi, tóc tai ướt đẫm như gội đầu, quần áo cũng ướt sũng, may mà kịp thời, cứu về.
"Cậu thanh niên , đây băng bó vết thương một chút."
Bác sĩ bận rộn xong xuôi, mới nhớ đến , gọi .
lúc mới phát hiện áo bông kính cứa rách toạc, mu bàn tay vẫn còn m.á.u ròng ròng chảy xuống.
Người nhà xưởng trưởng Vũ lượt đưa đến, thấy Tam Cường qua cơn nguy kịch, liền lặng lẽ về nhà.
Mẹ thấy tiếng ngoài thì cứ thao thức mãi ngủ, đó thấy phía nhà ồn ào, cũng chạy xem.
Giờ thấy về, vội hỏi han đủ chuyện.
kể sơ qua, đương nhiên thể là trọng sinh nên , chỉ là tìm Tam Cường chút việc, thấy mới đập cửa sổ.
Đêm đó giày vò mệt bã , ngả lưng xuống giường là ngủ say như chết.
Sáng hôm thấy bên ngoài tiếng trống chiêng rộn ràng, còn đang ngơ ngác thì và em gái kéo dậy, vội vàng khoác quần áo lên .
dụi mắt khỏi phòng trong, tay ai đó nắm chặt lắc mạnh, đau đến mức nhăn cả mặt mày, tay vẫn còn vết thương mà.
"Ôi chao! sơ ý quá, ôi cha cha cha, chảy m.á.u kìa!" Xưởng trưởng Vũ xót xa .
"Không ạ, chú Vũ, Tam Cường chứ ạ?" ân cần hỏi.
"Con trai! Từ nay con chính là con trai ruột của , con là con trai thứ tư nhà ! Con cứu cả nhà !" Xưởng trưởng Vũ rưng rưng nước mắt.
Chuyện đúng là ngờ tới, lúc đó chỉ nghĩ cứu mạng bạn , ai ngờ thêm một cha nuôi.
Những chuyện tiếp theo chút kỳ diệu, cái suất nhà máy vốn khác chiếm của bố , thần kỳ về chỗ , thông báo đến phòng bảo vệ nhà máy cơ khí nhận việc, một phát từ thuê bỗng chốc biến thành của xí nghiệp quốc doanh.