TRỌNG SINH 1982 - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:55:18
cầm giấy báo mà vẫn còn ngây ngô hề hề, Tam Cường chạy tới gọi ăn cơm.
"Dì, em gái, cùng sang ăn cơm ạ."
Nhà họ Vũ bày một bàn đầy ắp rượu thịt, chính là đang chờ ba nhà tới đó.
"Con trai ngày mai , bác gái chuẩn bộ quần áo , dáng vóc thằng bé với Tam Cường cũng xêm xêm , chắc mặc ." Mẹ Tam Cường nhiệt tình kéo xuống mép giường.
"Cảm ơn bác quá." Mắt đỏ hoe.
"Từ nay là một nhà cả, một nhà hai lời, mau ăn cơm thôi." Xưởng trưởng Vũ đích mời chúng bàn.
"Tiểu Tăng, tối hôm đó nghĩ đến chuyện nửa đêm mò sang nhà ?" Tam Cường tò mò hỏi.
"Tớ định tìm mượn ít tiền, để chữa bệnh cho em gái." Đây là lý do nghĩ sẵn từ , dịp dùng tới.
"Em gái thế?" Tam Cường thấy liền sốt sắng hỏi.
"Viêm cột sống dính khớp." khẽ .
"Ôi trời, thế thì chữa trị gấp thôi." Mẹ Tam Cường xong cũng lo lắng.
"Đừng sợ, chị hai con đang học trường y, để chị đưa về tìm giáo sư, cần lo ." Xưởng trưởng Vũ , cũng yên tâm phần nào.
"Ôi chao, ở đây cả , quá!" Cửa mở, Tú Lệ bước , tay còn xách theo một gói bánh ngọt.
Không khí trong nhà bỗng chốc đông cứng .
"Đằng đều ở đây cả, đây cũng vòng vo nữa, bàn chuyện của hai đứa trẻ thôi." Mẹ Tú Lệ vênh váo , định chen tìm chỗ .
Người nhà họ Vũ ai nhúc nhích.
Tam Cường hai chị gái, tính tình chẳng hiền lành gì. Chị cả phắt dậy, cầm gói bánh ngọt Tú Lệ đặt bàn lên, ném thẳng ngoài cửa.
"Đồ gì cũng vứt lên bàn, bẩn hả!"
"Ôi dào, con bé . Đều là một nhà cả, đừng khách sáo." Mẹ Tú Lệ mặt nhăn như khỉ.
"Bà là ai đấy, ngoài!" Chị hai cũng nổi nóng, từng thấy ai mặt dày đến thế.
"Nghe hết , mặc kệ đứa bé trong bụng Tú Lệ là con ai, chẳng thằng Tăng nhà cô ngủ với nó , trách nhiệm chứ?"
Lời của Tú Lệ thốt , xưởng trưởng Vũ cũng nhịn nữa, trực tiếp đập mạnh đôi đũa xuống bàn. Lực tay ông quá mạnh, bát đĩa bàn đều nảy lên.
"Hỗn láo! Nói năng vớ vẩn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-1982/chuong-5.html.]
Mẹ Tú Lệ giật run bắn, nhưng vẫn cố gồng lên.
" thật đấy chứ, nó cũng thể chiếm của . Với Tú Lệ nhà xinh thế , chỉ cần nó cưới thôi, cũng là phúc đức ba đời nhà nó ."
"Bà cút ngoài cho , cút ngoài!" Mẹ Tam Cường là một phụ nữ dịu dàng, giáo viên tiểu học, năng nhỏ nhẹ, đeo cặp kính gọng đen, , từng thấy bà kích động đến thế .
Chỉ thấy Tam Cường cầm chổi lên, chút nể nang mà quật túi bụi Tú Lệ.
Mẹ Tú Lệ đau đớn bỏ chạy ngoài, miệng vẫn ngừng chửi rủa.
"Vợ xưởng trưởng đánh ! Cả nhà họ ức h.i.ế.p chúng ! sống nữa!"
Bà ngã nhào sân, phịch xuống đất gào om sòm.
Lần chủ nhiệm Mạnh xung phong đầu, chạy lên đám đông hóng chuyện.
Nghe con trai lớn của chủ nhiệm Mạnh đang tìm hiểu chị cả nhà họ Vũ, chuyện nhà họ Vũ cũng như chuyện nhà bà .
"Chuyện gì thế? Lại chạy đến đây ầm ĩ nữa !"
"Có ai từng gặp loại ? Hãm hại thằng bé Tăng nhà , còn mặt dày bám lấy nó, bắt nó cha hờ cho con của Tú Lệ!"
Mẹ Tam Cường tức giận đến run cả , cũng .
"Chị đừng giận, giao cho em." Chủ nhiệm Mạnh chống nạnh xoay , đối diện với Tú Lệ bắt đầu nổi đóa.
"Thật là hết phép tắc , hãm hại khác, còn cắn chặt tha, hôm nay chuyện bà đừng hòng xong với chúng !"
Uy tín của chủ nhiệm Mạnh thì khỏi bàn, xúm một đám.
"Thằng bé Tăng nhà thế , thấy việc nghĩa hăng hái là một hùng!"
" đấy, cũng dám vu oan, thể tha cho bọn họ !"
"Còn cái gì mà ngủ chung một giường chiếm tiện nghi hả? Người ai mà sợ lây bệnh của cô chứ?"
Thế là náo nhiệt hẳn lên, đám vốn thích đánh , nhân cơ hội trút hết bất mãn ngày thường, mặt Tú Lệ cào cho trầy xước hết cả, cuối cùng tống đồn công an.
Mẹ Tú Lệ xem như là thực sự sợ , mới chịu buông tha cho .
cũng định dồn ép bọn họ đến đường cùng, hy vọng Tú Lệ sẽ sinh đứa bé , mối thù của thằng nhóc con còn trả, thể cho nó cơ hội chào đời chứ.
nắm tình hình đại khái .