Trọng Sinh Chi Lão Thái Quân Điên Cuồng - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-23 21:43:52
17.
Trong phủ mỗi ngày chẳng khác nào một vở kịch lớn, diễn xong, bước sân khấu, càng lúc càng náo nhiệt.
Hàn Khả Tâm thất vọng với hai đứa con trai, bắt đầu đặt kỳ vọng lên con gái:
“Vị Vũ , Tam hoàng tử liên lạc với con ?”
Thẩm Vị Vũ bật :
“Mẫu , con chẳng lấy nổi đồng nào, Tam hoàng tử nửa tháng chịu gặp con !”
“Không tiền, chúng còn giúp gì cho nữa? Hai ca ca của con về còn tiền đồ gì? Tổ mẫu thì suốt ngày thương con nhất, nhưng rộng rãi với hai ca ca như ? Đừng xa, ngay cả tiểu của đại ca còn mặc Nguyệt Hoa Cẩm, mà con chẳng xin nổi một xu! Con mụ già c.h.ế.t tiệt!”
“Có con gì khiến tổ mẫu giận ? Con mau dỗ tổ mẫu , xin tổ mẫu thêm tiền!”
“Giờ thì con sáng mắt , một tay là năm, mười vạn lượng. Con mụ già đó chắc chắn giấu cả núi vàng gối!”
Hai con thì thầm bàn bạc, Thẩm Vị Vũ đến nịnh nọt , nhưng dù nàng gì, cũng một đồng đưa.
Hai đứa cháu trai thì đầu óc u tối, tuy Tam hoàng tử sai phái việc, nhưng hỏng bét, Tam hoàng tử sớm chán ghét bọn , chỉ giao cho những việc lặt vặt quan trọng.
Thẩm Vị Vũ thì khác, mỗi một đồng bạc đưa cho nàng , về đều thể trở thành bằng chứng g.i.ế.c c.h.ế.t cả Hầu Phủ chúng .
Không moi bạc từ , Hàn Khả Tâm ép hai đứa con trai, con ba cãi kịch liệt, ngày nào cũng như lên sàn diễn. Hai thằng cháu ép đến phát điên, đành móc chút bạc lẻ cho Thẩm Vị Vũ, cố mà đuổi cho êm chuyện.
Cả Hầu Phủ, sự điều khiển của , tuy “phá gia”, nhưng cũng là kiểu tiêu từ từ, kiểm soát từng đồng.
Còn giờ thì khác, đích tay, tiêu tiền như nước:
Hai đứa cháu trai, mỗi đứa nạp bốn tiểu , còn thì nuôi hai nam sủng.
Tiệc tùng, ăn chơi, hưởng lạc, bạc cứ thế chảy như lũ cuốn.
Thẩm Trạch Văn mở một sòng bạc, ngày nào cũng vùi trong đó, chẳng thèm quản lý, kịp “khởi nghiệp” xong phá sản, bạc cũng nướng sạch.
Không cả, tiếp tục đưa tiền.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cả nhà dốc lực mà đốt tiền, chỉ trong đầy hai năm, bộ của hồi môn chắt chiu suốt đời bòn rút sạch sành sanh.
Đến khi hết sạch bạc, Tam hoàng tử lập tức trở mặt, đá thẳng Thẩm Vị Vũ khỏi cửa.
Thẩm Vị Vũ lóc om sòm, nhưng Tam hoàng tử xuống tay nể tình, ngấm ngầm sai buộc tội Thẩm Thao, kiếm một cái cớ triệu hồi về kinh, cách chức tịch biên bộ Hầu Phủ.
Ngày tin sắp tịch thu tài sản, mắt lập tức sáng lên:
Ồ? Giờ mà tịch thu là , sẽ xử trảm nữa nhé!
Đến lúc triều đình truy xét, nhà là Tam hoàng tử đàn áp, tuyệt đối đồng đảng của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-chi-lao-thai-quan-dien-cuong/8.html.]
Ta vui mừng khôn xiết, lập tức trao trả giấy bán cho Dung Quang và Dung Ngọc, thu dọn đồ đạc, lên ghế thái sư, bình thản chờ thánh chỉ đến.
18.
Chỉ huy Cẩm y vệ – Giang Hoài – với vẻ mặt phức tạp:
“Lão Thái Quân, phụ của bà khi còn sống là Bình Nam Hầu lừng lẫy, mẫu của bà biệt danh là ‘nửa thành Giang Nam’. Bao nhiêu bạc như thế, giờ chỉ còn ba ngàn lượng?”
“Chuyện để ai cũng thông !”
“Người ! Lục soát! Đào ba thước đất cũng moi sạch cho !”
Đám Cẩm y vệ như lang như hổ xông , lục tung khắp trong ngoài ba lượt.
“Bẩm đại nhân, thật sự .”
“Bao nhiêu bạc như , đừng ăn uống, đến cả mấy đời tiêu cũng hết. Cái nhà là dạng phá gia chi tử gì chứ?”
Trời xám xịt đổ mưa, vài đứa cháu phệt đất, miệng lẩm bẩm như hóa điên:
“Hết , hết sạch … tiêu đời … tiêu …”
Tất cả trang sức, phụ kiện của chúng đều lột sạch, áo khoác ngoài cũng gỡ bỏ, cả nhà chỉ mặc mỗi áo lót, đuổi khỏi Hầu Phủ.
Cánh cửa son đỏ rực dán niêm phong, Thẩm Thao ôm mặt gục xuống mà rống, tan nát cả thể diện.
Xung quanh, dân chúng chen chúc chỉ trỏ:
“Nhìn kìa, Thẩm gia tịch biên ! Một Hầu Phủ to như thế mà chỉ tịch thu ba ngàn lượng bạc, buồn c.h.ế.t mất!”
“Ha ha ha! Giờ chắc họ là trò lớn nhất kinh thành đấy! Lão thái quân nuôi nam sủng, cháu trai thì nuôi tiểu , một nhà đám hoang tàn lụn bại!”
Cả nhà lấy tay che mặt, lê lết phố lớn. May , nha Đỗ Quyên của , khi bán phủ, ông ngoại nàng để cho một căn nhà nhỏ, giờ thì chúng đến quê nàng nương nhờ sống qua ngày.
Mưa thu rả rích rơi mặt đá xanh, kéo dài, dai dẳng như nỗi sầu dứt.
Mọi đều , chỉ là đang .
Cây mọc cong, cố cũng chẳng uốn thẳng nữa, thì chi bằng đập nát nó, đốt trụi nó, đợi mưa xuân tới tưới mát, một ngày nào đó, cây khô trỗi dậy, hoa sẽ nở trong bùn lầy.
Chúng chuyển sống trong căn nhà nhỏ rách nát, Hàn Khả Tâm liệt giường, ôm mặt rống:
“Đỗ Quyên, rót cho chén …”
“Đỗ Quyên nha của ngươi. Ta sớm trả giấy bán cho nàng . Các ngươi tay chân, gì thì tự mà !” trừng mắt hai đứa cháu “Còn các ngươi nữa! Miệng thì , nào là ăn buôn bán, kết cục chỉ là lừa bà già lấy sạch mấy trăm vạn bạc!”
“Giờ đừng đó mà giả chết, mau ngoài mà kiếm tiền! Ta mặc kệ các ngươi dùng cách gì, miễn là đừng để bà già c.h.ế.t đói!”
Ta xả giận một trận, mắng cho cả nhà ngóc đầu lên nổi, đó hầm hầm đẩy cửa mất.