Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Trọng Sinh Chi Lão Thái Quân Điên Cuồng - 9

Cập nhật lúc: 2025-07-23 21:43:53

19.

Sân nhà Đỗ Quyên lớn, phía đông hai gian phòng nhỏ, phía tây ba gian. Giờ con họ ở phía tây, còn thì ở phía đông.

Cẩm y vệ tới khám nhà từ sáng, giờ là buổi chiều, chúng cả bữa sáng lẫn bữa trưa đều ăn, còn bộ từ đông thành tới nam thành, ai nấy bụng đều réo vang từng hồi, lấy một xu.

Thẩm Trạch Minh bẹp giường, nhúc nhích. Ngược , Thẩm Trạch Văn gắng gượng dậy, lau mặt một cái, cố gắng cất tiếng:

“Con vài , để con vay ít bạc.”

Huynh ? Lúc ngươi vung tiền như nước, đừng , tranh nhận ngươi cha còn . Giờ thì bạc hết, tước vị cũng chẳng còn, ai còn thèm đếm xỉa đến ngươi?

Trước từng bảo nên tránh xa mấy đứa bạn rượu bạn bè , sống c.h.ế.t tin. Giờ thì cứ để tự va tường, đau mới ai là , ai là quỷ.

Quả nhiên, đến tối mịt Thẩm Trạch Văn mới trở về, lôi thôi lếch thếch, mặt còn vết thương.

“Vay bạc ?”

Mắt Thẩm Trạch Văn đỏ hoe:

“Tổ mẫu… Người… ráng nhịn thêm một đêm nữa, mai con sẽ nghĩ cách kiếm tiền…”

Hàn Khả Tâm, ban nãy còn bẹp giường, giờ như quỷ nhập bật dậy:

“Bà đói thì chứ? Tất cả là do bà gây ! Là bà dung túng các con, nuông chiều thành cái dạng !”

“Mẫu , nhảm gì đấy? Tổ mẫu là tin con nên mới cho con bạc, là hại con?”

Thẩm Trạch Văn phản bác, Hàn Khả Tâm lập tức nổi điên, lao đến tát hai cái bôm bốp:

“Ta đập c.h.ế.t cái đồ đầu đất nhà ngươi! Thẩm Trạch Văn, ngươi ngu tới mức phân nổi trắng đen ?”

“Giúp ngươi nạp , bắt ngươi học hành, cho ngươi xài tiền thoải mái, nếu đó gọi là ‘vì ngươi’, thì Hầu Phủ lâm bước đường hôm nay?”

“Nuông chiều ngươi chẳng khác gì g.i.ế.c ngươi! Bà chính là hại ngươi, hại cả tiền đồ, hại cả nhà !”

Hàn Khả Tâm túm lấy cổ Thẩm Trạch Văn mà gào rú như phát điên.

Thẩm Trạch Minh từ giường dậy, lạnh lùng một màn hỗn loạn mắt:

“Mẫu , mấy chuyện chẳng đều là ? Là học hành vô dụng, tìm cửa lớn mà bám lấy. Là tổ mẫu keo kiệt, nỡ tiêu tiền cho chúng .”

“Cũng là Giang tiểu thư xứng, hẹp hòi, mà nạp thì gì ghê gớm.”

“Tổ mẫu chỉ đúng theo ý mẫu đấy chứ. Hại chúng nông nỗi hôm nay, chẳng là do ?”

Hàn Khả Tâm như sét đánh, run rẩy buông tay , Thẩm Thao bên cạnh tức giận gào to:

“Câm miệng hết cho ! Câm miệng hết!”

“Cãi gì mà cãi! Cơm tối còn ăn, giữ sức mà sống !”

Nói , vật xuống giường, tiếp tục giả chết.

20.

“Thôi , đừng cãi nữa. Đổ cho chẳng bằng nghĩ xem bữa ăn ngày mai lấy .”

Ta thở dài, vịn tay Đỗ Quyên, run rẩy lê bước trở về phòng . Tấm lưng còng lặng lẽ ánh trăng, trông càng thêm già nua tàn tạ.

Đến khi cửa phòng khép , bò đến bên giường, thò tay lôi một cái bát sứ lớn từ gầm:

“Nào, Đỗ Quyên, mỗi một cái đùi gà.”

Ta và Đỗ Quyên xếp bằng giường, ăn chảy mỡ đầy miệng. Đỗ Quyên húp ngụm canh gà, cảm khái:

“Lão phu nhân, đúng là lợi hại thật. nô tỳ hiểu, nhất thiết đến nước ?”

“Không đập thì dựng . Con lúc thuận lợi sẽ chẳng bao giờ tự phản tỉnh, cứ thế mà trượt dài xuống vực thẳm, đến lúc giữ cái mạng cũng khó. Chỉ khi rơi cảnh như bây giờ, họ mới cơ hội để sửa đổi.”

“Lão phu nhân, nếu hai vị công tử vẫn chẳng đổi thì ? Nô tỳ thấy Đại công tử thì lười biếng, giống thể chịu khổ; Nhị công tử thì chút chí tiến thủ, hôm nay còn chịu vay tiền, nhưng quá ngây thơ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-chi-lao-thai-quan-dien-cuong/9.html.]

“Không sửa thì là chuyện của họ, liên quan gì đến việc chúng ăn thịt. Nào, thêm cái cánh gà nữa .”

Vài hôm , thấy sống kham khổ quá cũng nổi nữa, liền viện cớ: tim nguội lạnh, thấy bọn họ thêm đau lòng.

Ta bảo sẽ ngoài sống một . Đỗ Quyên lập tức :

“Mọi yên tâm, nô tỳ thêu thùa, nuôi sống lão phu nhân thành vấn đề. Nô tỳ còn ăn thì lão phu nhân sẽ đói.”

Ta và Đỗ Quyên chuẩn rời . Hàn Khả Tâm chẳng lấy một lời, nàng chỉ mong bớt một miệng ăn. Ngược , Thẩm Thao bên rơi nước mắt:

“Mẫu , nông nỗi đều do con bất tài.”

Hai đứa cháu trai cũng theo. Hai năm qua, chiều chuộng chúng tiếc tay, , đòi bao nhiêu bạc đều cho. Giờ đây chúng thật lòng với hơn :

“Tổ mẫu, đợi chúng kiếm tiền, nhất định sẽ đón trở về.”

Ta yếu ớt vẫy tay:

“Thôi… thôi, khỏi tiễn.”

Khỏi tiễn nữa, kẹo tuyết hoa trong tay áo sắp bốc mùi thơm .

Ta dắt theo Đỗ Quyên, thuê một căn nhà nhỏ tầm thường trong thành. Tuy bề ngoài bình thường, nhưng bên trong phòng ngủ bài trí cực kỳ sang trọng.

Ta đương nhiên thật sự phá sạch gia sản. Cuối cùng vẫn giữ một trăm vạn lượng bạc cùng vài cửa hàng sinh lời nhiều nhất. Tất cả đều sớm âm thầm chuyển sang tên mấy hầu trung thành, còn đưa sẵn khế ước bán , để họ rời phủ từ lâu.

21.

Bây giờ sống một , ngày ngày ăn ngon mặc , rảnh rỗi thì trồng rau ngoài sân, chọc chim chơi, con cháu chướng mắt, cuộc sống thể nào sung sướng hơn.

Khoảng ba tháng , Thẩm Trạch Văn đến tìm một , thì trốn trong nhà, nhất quyết chịu gặp.

“Ôi chao, lão phu nhân từ nhỏ đến lớn từng chịu khổ, cả nhà đều là vinh hoa phú quý, cuối cùng các liên lụy, mới rơi bước đường . Nhị công tử, ngài , lão phu nhân gặp .”

Đùa gì chứ, đang gặm móng giò, đầy miệng mỡ, thì mặc tơ tằm Hàng Châu, gặp giải thích cho xuôi?

Thẩm Trạch Văn mắt đỏ hoe, quỳ gối cửa dập đầu một cái:

“Tổ mẫu, là con bất hiếu, cháu nhất định sẽ chăm chỉ kiếm tiền.”

Hắn để cho Đỗ Quyên năm mươi văn tiền.

Đỗ Quyên kể rằng, hiện tại đang bốc vác ở bến tàu, cả nhà cầm cự qua ngày nửa no nửa đói. Hàn Khả Tâm thì suốt ngày oán trời trách đất, chịu nổi cú sốc nên đầu óc trở nên điên điên dại dại, chẳng ai đếm xỉa đến nữa.

“Thẩm Vị Vũ thì ?”

“Tiểu thư …”

Đỗ Quyên ấp úng, thở dài:

“Nàng vẫn chịu từ bỏ, đến phủ Tam hoàng tử gây chuyện mấy , gác cổng đánh cho một trận, ném ngoài. Sau đó là Đại công tử đưa về, bây giờ suốt ngày lì trong nhà, bước chân cửa.”

“Ừ, đường là do chọn, cứ để nó thôi.”

Bản tính con vốn đầy mâu thuẫn, nếu sinh trong gia đình , cha yêu thương, thì con cái thiếu va vấp, ngây thơ đời là gì, dễ lừa gạt.

Còn nếu gia đình , thì dễ nuôi tính cách cực đoan, nhạy cảm, đường đời cũng gập ghềnh chẳng suôn sẻ.

Trên kiếp chẳng cái gì gọi là hảo. Nếu cứ mãi che chở cho chúng, gánh hết sóng gió chúng, thì phía ắt còn hố sâu lớn hơn chờ đón.

Kiếp sống một là quá may mắn. Những khúc quanh chúng , thì dù tránh cũng sẽ mà bước qua. Đó là mệnh.

Hạt Dẻ Rang Đường

Trời bắt đầu mưa rả rích. Ta ôm lò sưởi, hiên, cây khô giữa sân, cành bắt đầu đ.â.m chồi xanh non.

Ta bật , :

“Đỗ Quyên, ngươi xem, cái cây héo bao lâu , mà giờ cũng nảy mầm kìa.”

Chỉ cần còn sống, thì sự sống vẫn còn vô hạn hy vọng và khả năng.

___Hết___

Loading...