Trọng Sinh Thái Tử Phi
Chương 3
7.
“Thái tử đừng nhanh quá, Uyển Nhi chịu không nổi…”
“Thái tử… Rốt cuộc khi nào thái tử sẽ đón Uyển Nhi vào Đông Cung? Uyển Nhi thật sự không muốn sống cuộc sống lén lút này nữa!”
Thái tử thở dốc, lời lẽ bẩn thỉu tuôn ra như thác đổ, cuối cùng còn liên lụy đến ta:
“Ngay lập tức, đợi ta giải quyết xong Lâm Bảo Ý, sẽ lập tức rước nàng vào Đông Cung làm thái tử phi.”
Ta giả vờ kinh ngạc, nước mắt tuôn rơi, lảo đảo sắp ngã.
Hoàng thượng nén giận, trầm giọng hỏi: “Sao không nói trước cho trẫm biết, ngươi định đối phó Thái tử phi như thế nào?!”
Thị vệ ào ào tiến lên, bắt quả tang hai người đang nhếch nhác, y phục không chỉnh tề.
Liễu Thư Uyển và Tống Đàn nhanh chóng kéo lại y phục, vội vàng quỳ xuống.
Hoàng thượng chỉ vào mũi Tống Đàn mà mắng: “Lộng hành như vậy, dám làm chuyện dâm loạn ngay trước mặt mọi người, ngươi có còn coi ta là phụ hoàng hay không? Ngươi đặt tôn nghiêm hoàng tộc vào đâu?”
“Bảo Ý còn cố gắng khen ngợi ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, ta xem ngươi là lòng lang dạ sói!”
Sự việc này vô cùng nghiêm trọng, ta và hoàng hậu nhìn nhau, nhưng không ai dám khuyên can thêm lời nào.
Thái tử chỉ biết ôm lấy vạt áo long bào, quỳ rạp xuống đất cầu xin.
“Nhi thần say rượu hồ đồ, xin phụ hoàng tha tội!”
Tống Đàn dập đầu đến mức trán rách máu chảy, ta vén vạt áo quỳ xuống, cùng hắn tạ tội:
“Phụ hoàng, Thái tử tuy có làm sai, nhưng việc cấp bách lúc này là che giấu sai lầm này, ngăn chặn dư luận xôn xao.”
“Nhi thần liều mình thỉnh cầu bệ hạ… gả biểu tỷ cho Thái tử.”
Nước mắt lăn dài trên má ta, vẽ nên một bức tranh ủy khuất tột cùng. Nhìn sang Liễu Thư Uyển, ả cũng đang khóc, nhưng lại khiến thánh thượng không vui, chỉ thẳng mặt quát: “Thái tử phi đã hy sinh bản thân để bảo vệ các ngươi, ngươi có tư cách gì mà khóc!”
Ngày hôm ấy, Liễu Thư Uyển sợ hãi đến hồn bay phách lạc.
Bị Hoàng hậu ban cho một trận đòn, chịu đủ lời trách mắng, nhưng cuối cùng ả vẫn toại nguyện gả vào Đông cung.
Chỉ là, thân phận chỉ là một thị thiếp thấp hèn.
Hôn lễ diễn ra vô cùng vội vã, đến cả hỷ phục cũng phải may gấp rút, đường kim mũi chỉ thô kệch. Khi dâng trà, Liễu Thư Uyển còn đánh rơi một viên trân châu.
Ta không vội vàng làm khó ả, hiện tại Hoàng thượng và Hoàng hậu đều là chỗ dựa vững chắc của ta.
Sự việc này khiến Thái tử mất đi vị thế trong triều đình, tuy không đến mức bị phế truất, nhưng cũng không được Hoàng thượng trọng dụng.
Hắn muốn lấy lại vị thế, chỉ đành cố gắng lấy lòng ta, khiến Hoàng Thượng thấy được thành ý.
Hiện giờ, thiên thời địa lợi đều nằm trong tay ta, ta cũng rốt cuộc có thể đóng cửa đánh chó.
8.
Liễu Thư Uyển không đợi được sự sủng ái mà ả tưởng tượng, chỉ nhận lại sự lạnh nhạt ngày càng tăng của Thái tử.
Ta tốt bụng đến thăm ả, nhưng ả lại ném đồ đuổi ta ra ngoài, bộ mặt hoàn toàn khác biệt, hoàn toàn không còn dáng dấp tiểu thư khuê các ngày trước.
“Cút đi! Nếu không phải vì ngươi, ta sao có thể trở thành một thị thiếp? Nếu không phải vì ngươi ngày đêm quyến rũ Tống Đàn, hắn sao có thể không đến nhìn ta?”
Ta mỉm cười trở về tẩm cung, vừa về đến nơi liền kêu đau bụng dữ dội, khiến Tống Đàn vừa tan triều liền vội vàng chạy đến cung của ta.
“Đang yên đang lành, sao lại khiến Thái tử phi động thai khí?”
Liễu Thư Uyển lại mang bộ dạng u sầu, gật đầu nức nở.
“Thiếp thân nhớ thương Thái tử nên vô tình cao giọng, không ngờ lại có thể động đến Thái tử phi, mong Thái tử giáng tội.”
Lại là chiêu trò cũ rích, đảo ngược trắng đen, lời nói bóng gió chỉ trích ta chuyện bé xé to.
Chỉ tiếc, ả không còn là viên ngọc quý trong lòng Tống Đàn như xưa.
“Ngươi đã biết Bảo Ý mang thai, sao không né tránh, còn cố chấp tranh cãi với nàng?”
Liễu Thư Uyển sững sờ, ta đứng dậy xoa dịu bầu không khí căng thẳng, cố ý nắm tay hắn, để lộ ra phần cánh tay dưới tay áo bị mảnh sành cắt rách:
“Điện hạ đừng tức giận, tỷ tỷ có oán hận, nóng nảy một chút cũng không sao, đừng vì ta mà làm mất hòa khí.”
Thái tử vốn đã vì chuyện bị thánh thượng xem nhẹ mà sinh lòng oán hận với Liễu Thư Uyển.
Giờ đây nhìn thấy vết thương của ta, hắn càng biết rõ ả đang cãi chày cãi cối, nói dối trắng trợn, tức giận bừng bừng:
“Suốt ngàygây chuyện, miệng lưỡi dối trá, nếu không phải vì Bảo Ý, ngươi có tư cách gì để bước vào phủ Thái tử?”
“Bảo Ý bị ngươi làm bị thương, vậy mà còn xin tội cho ngươi!”
Tống Đàn đang ra sức bảo vệ ta, nhưng ta lại chẳng hề vui vẻ.
Bởi vì những lời nói này quá quen thuộc, kiếp trước hắn cũng từng dùng những lời này để sỉ nhục ta.
Trước mặt người khác, hắn luôn đối xử tốt với ta, nhưng sau lưng ta, hắn lại không chút do dự đứng ra bảo vệ Liễu Thư Uyển, liệt kê từng tội danh vô lý mà ta không hề mắc phải.
Hắn dung túng cho Liễu Thư Uyển giày vò ta, coi đó như món quà đền bù cho việc ả không được làm Thái tử phi.
Dù Liễu Thư Uyển đáng chết, nhưng Tống Đàn há có thể vô tội?
Thái tử phạt Liễu Thư Uyển cấm túc, đuổi đi tất cả mọi người, đối diện với lư hương không tiếng động thở dài.
Ta biết hắn ít nhiều vẫn còn thương xót Liễu Thư Uyển, bèn chủ động đưa ra bậc thang:
“Điện hạ nếu lo lắng, vậy thì đi dỗ dành tỷ ấy đi, chuyện với Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, thiếp sẽ tự mình giải thích.”
Tống Đàn thở dài, nắm lấy tay ta.
“Trước đây ta luôn nghĩ nàng ấy là người dịu dàng, đoan trang. Nhưng không hiểu sao gần đây nàng ấy lại trở nên khó hiểu đến vậy. So với nàng ấy, ta vẫn cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh nàng hơn.”
Nhìn đi, đây chính là Tống Đàn.
Tình yêu đích thực nào có tồn tại, chỉ là sự ích kỷ tột cùng mà thôi.
9.
Bụng ta ngày càng to lên, nhưng vẫn giống như kiếp trước, ngoài việc chán ăn hơn một chút, cũng không có phản ứng gì quá mức.
Con trai của ta, Tuyên nhi, từ trong bụng mẹ đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Sống lại một đời, ta đã toan tính cẩn thận từng bước, chỉ mong có thể tranh cho con một cuộc đời bình an suôn sẻ?
Nhưng một khi Liễu thị kia còn sống, lòng ta mãi không yên.
Ta gọi nha hoàn thân cận Thành Lan đến dặn dò vài câu, không lâu sau nàng ta quay lại gật đầu bẩm báo với ta:
“Thái tử phi, mọi việc đã xong xuôi, nô tỳ theo lời người sắp xếp hai nha hoàn quét dọn, những gì cần nói cũng đã dặn dò cẩn thận.”
Ta gật đầu đáp lời:
“Tốt lắm, chọn thêm vài người có nhan sắc và vóc dáng nổi bật, bí mật đưa đến viện của ả ta. Nhớ cho người theo dõi cẩn thận.”
Ta không làm gì khác, chỉ dặn dò những người đó thường xuyên trò chuyện dưới chân cửa sổ tẩm cung của ả.
Nói đi cũng chỉ là những trò vặt vãnh trong mấy quyển thoại bản rẻ tiền, đại loại như nữ nhân thất sủng, làm chuyện khiến nam nhân ghen tuông để níu kéo tình cảm.
Ban đầu ta chỉ nói đùa cho vui, không ngờ Liễu Thư Uyển lại cuống quýt tin thật.
Chỉ vài ngày sau, Thành Lan nhân lúc Thái tử cùng ta dùng bữa thì thầm báo với ta.
Tống Đàn nghi hoặc hỏi:
“Chủ tớ hai người các nàng có chuyện gì mà ta không thể biết?”
Sắc mặt ta nghiêm nghị,, ánh mắt né tránh, không dám nhìn Tống Đàn.
Hắn hiển nhiên nhận ra có điều không ổn, sau nhiều lần tra hỏi, ta mới ôm bụng bầu nhận lỗi:
“Vừa rồi Thành Lan đến báo… nói, nói rằng tỷ tỷ ở trong viện, dường như có cử chỉ thân mật quá mức với một thị vệ.”
“Có lẽ giữa hai người có chút hiểu lầm, chi bằng chờ thiếp thân đi xác thực rồi nói tiếp cũng không muộn.”
Tống Đàn mặt mày tối sầm, ném đũa đứng dậy:
“Ta cùng nàng đi xem là biết.”
Vừa bước vào sân viện của Liễu Thư Uyển, tiếng cười the thé của nữ nhân đã lọt vào tai, Liễu Thư Uyển đang nửa dựa nửa nằm trong lòng một thị vệ thả diều.
Ả ta thấy chúng ta đến, tự cho rằng kế hoạch đã thành công, hoàn toàn không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Dù sao, trước đây Tống Đàn cũng chẳng ít lần bày trò ghen tuông, chỉ cần Liễu Thư Uyển nói chuyện với người nam nhân khác là hắn đã phát hỏa.
Sau mỗi lần như vậy, hắn lại dùng bảo vật trân quý đến dỗ dành, hoặc dùng quyền lực ép buộc ả không được nhìn người khác.
“Thái tử điện…”
“Chát!” – âm thanh sắc lạnh vang lên rõ ràng, một cái tát giáng mạnh vào mặt Liễu Thư Uyển, khiến khuôn mặt trắng nõn của ả lập tức sưng đỏ lên.
Thật hiếm hoi, đây là lần đầu tiên Tống Đàn nổi giận dữ dội như vậy, hôm nay quả là một ngày đẹp trời.
“Tống Đàn…… Ngươi đánh ta?”
“Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên húy của Cô? Huống chi, Cô muốn đánh thì đánh, cần gì phải bàn bạc với ngươi?!”
Liễu Thư Uyển quỳ trên mặt đất, nước mắt lăn dài trên má, quả thật khiến người ta nhìn mà thương xót.
Đáng tiếc, Tống Đàn không còn là vị thái tử bình thường hay dỗ dành người khác như xưa.
Hắn là Thái tử uy nghi, vị vua tương lai của thiên hạ, há có thể dung thứ cho kẻ khác thách thức uy quyền của mình?
“Ngươi thích chơi đùa trong vòng tay nam nhân đúng không? Bảo Ý, chọn cho nàng ta thêm vài người nữa.”
“Thôi, nàng tự giải quyết đi, ta có chút mệt mỏi, quay về nghỉ ngơi trước.”
Dưới tiếng khóc thê lương của Liễu Thư Uyển, mọi người cung tiễn Thái tử.
Hắn nghe thấy tiếng khóc, nhưng không hề quay đầu lại.