Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Trọng Sinh Thái Tử Phi

Chương 4



10.
Sợ Liễu Thư Uyển liều mạng lao vào bụng ta, ta cố ý đẩy ả ta ra xa.

Kiếp trước, ả đã đối xử với con trai ta, Tuyên nhi như thế nào nhỉ?

À, đúng rồi, khiến nó ăn không ngon, mặc không đủ ấm, hoàn toàn không coi nó là con người.

Ta mỉm cười vuốt tóc mai, tùy ý chỉ vào vài thị vệ.

“Các ngươi, xếp thành hàng, Liễu nương tử nhà chúng ta muốn chui qua háng từng người.”
Liễu Thư Uyển như phát điên muốn xông lên, nhưng bị thị vệ đè chặt lại, chỉ đành trừng mắt nhìn ta với vẻ căm phẫn.

“Ngươi mơ tưởng! Ngươi dám làm vậy, Thái tử sẽ không tha cho ngươi!”

“Nếu như vậy mà Thái tử sẽ không tha cho ta, thì giết ngươi Thái tử cũng không tha cho ta, vậy chi bằng ta trực tiếp đưa ngươi đi chết có phải tốt hơn không?”

Có lẽ ánh mắt ta quá mức nghiêm nghị, chẳng giống như lời nói đùa.

Liễu Thư Uyển thân mình run lên, nước mắt chảy dài, chui qua háng từng tên nam nhân.

Ta cười lớn hài lòng, ngón tay khẽ điểm, lại thêm vài lời:

“Nếu các ngươi có thể hầu hạ Liễu nương tử mang thai, mỗi người sẽ được thưởng năm mươi lượng bạc.”

“Nhưng nếu nàng chết, các ngươi cũng chẳng sống được.”

Lời vừa dứt, ánh mắt đám người sáng rực lên vẻ hân hoan. Ta khẽ phất tay, Liễu Thư Uyển lập tức bị lũ thị vệ to lớn lôi vào tẩm cung.

Nàng càng chửi rủa cay độc, lòng ta càng hả hê.

Ta không muốn nàng chết một cách dễ dàng. Nàng phải chìm dần trong vũng bùn nhơ nhớp, mới thỏa mối hận trong lòng ta.

Kể từ ngày hôm đó, ta và Tống Đàn lại thân thiết như thuở thiếu niên.

Hắn sẽ thay ta vẽ mày, chải đầu, ta cũng ngày ngày nghiên cứu món mới để đích thân nấu cho hắn ăn.

Những món ăn này, ta đã dành không ít tâm huyết.

“Gần đây, ta luôn cảm thấy thân mình uể oải, uống canh của nàng quả nhiên liền giải được phần lớn.”

Ta mỉm cười, lại múc thêm cho hắn một chén canh:

“Điện hạ nếu thích, thiếp thân lần sau sẽ nấu nhiều hơn, chỉ sợ điện hạ uống no căng bụng, lại không muốn ăn những món khác.”

“Ăn, ăn, ăn, đều là Bảo Ý tự tay làm, sao có thể không ăn?”

Ta và Tống Đàn đối xử với nhau như khách, hắn ở triều đình cũng dần lấy lại phong độ như xưa, được trọng dụng.

Gần hai tháng sau biến cố đó, người từ viện của Liễu Thư Uyển đến truyền lời, nói rằng ả ta đã một tháng không có kinh nguyệt, rất có khả năng đã mang thai.

Thái y được cử đến cũng xác nhận điều này, đồng thời cho biết thân mình nàng vốn yếu ớt, e rằng sẽ gặp khó khăn khi sinh nở.

Yếu ớt thì không sao, cứ bồi bổ là được.

Nỗi nhục nhã năm xưa, ta nhất định phải khiến Liễu Thư Uyển nếm trải từng tí một.

Ta dẫn theo một đám người hùng dũng mang theo mấy rương đồ bổ dưỡng tiến vào viện của ả.

Lần nữa gặp lại Liễu Thư Uyển, ả ta tiều tụy hốc hác, tóc tai rối bời, thấy người đến, sợ hãi co ro trong góc giường.

“Liễu nương tử thân thể yếu ớt, cần phải bồi bổ cẩn thận. Mấy rương đồ bổ dưỡng trong viện đều là cho nàng, nhất định phải cho nàng dùng hết.”

“Kẻ nào dám trộm cắp, lãng phí, không dùng cho Liễu nương tử, nếu bản cung phát hiện ra, sẽ xử tử không tha.”

Trước khi rời đi, ta quay đầu nhìn lại người trên giường.

Thật đáng thương, nhưng nếu ta thương xót nàng, ai sẽ thương xót ta và Tuyên nhi?

11.
Đến tháng Đông, đứa bé trong bụng đã đủ tháng, chào đời bằng tiếng khóc vang dội, vẫn là một nam hài.

Ta vẫn đặt tên cho con là Tuyên nhi.

Thái tử vui mừng đến mức cười tít cả mắt, ban thưởng cho cả cung điện.

Ta nhìn nhi tử trong lòng, nước mắt rơi lã chã.

Kiếp này ta rốt cuộc cũng có mệnh được tham gia vào quá trình trưởng thành của con, che chở con lớn lên.

Tuyên nhi được ta dạy dỗ rất tốt, bản thân con cũng thông minh lanh lợi.

Tuyên nhi học gì cũng nắm chắc, thậm chí tiếp thu nhanh hơn người khác, Tống Đàn thẳng thắn khen ngợi nhi tử là đứa trẻ nổi bật nhất trong số những nam hài cùng trang lứa.

Thời gian trôi đi nhanh chóng, đến ngày Liễu Thư Uyển lâm bồn.

Ta ngồi trong cung của nàng, nghe tiếng rên rỉ đau đớn của nàng, tự hỏi ngày ấy ta có kêu thảm thiết như vậy hay không?

Có lẽ cũng không hơn kém gì nhau.

Đám cung nữ kia rất ngoan ngoãn, những thứ ta đưa đến đều được cho nàng uống hết.

Ta đến thăm vài lần, thấy bụng Liễu Thư Uyển quả thực to một cách kỳ lạ, người cũng béo lên trông thấy.

Liễu Thư Uyển sinh con càng ngày càng khó khăn, bà đỡ vội vàng chạy đến hỏi:

“Thái tử phi, đứa bé này khó sinh, nếu chỉ có thể giữ lại một đứa, ý của người là…”

“Cả hai đều không cần giữ lại.” Ta tùy ý xoay vòng ngọc trên cổ tay rồi nói ,”Để nàng sinh cho vui, ngươi không cần quá gắng sức.”

Không tự mình trải qua một lần sinh nở, làm sao có thể thấu hiểu nỗi đau thấu xương của ta?

Bà đỡ vâng lời lui xuống, trong phòng tiếng kêu của Liễu Thư Uyển càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng trực tiếp ngất đi.

Vị trí thai nhi không đúng, đầu bị kẹt bên trong không ra được, cũng ngạt thở mà chết.

Đứa bé vô tội, nếu kiếp trước hắn đối xử tốt với nhi tử của ta, ta sẽ không tàn nhẫn như vậy.

Nhưng đã làm rồi, chẳng phải nên chịu quả báo sao?

“Ném xác ả vào bất kỳ bãi tha ma nào cũng được. Đảm bảo đã chết hẳn rồi mới ném.”

Ta phủi sạch máu me trên người, không ngoảnh đầu lại mà bước ra khỏi tẩm điện.

12.
Sau thời gian ở cữ, ta vẫn theo lệ thường ngày ngày chuẩn bị thức ăn cho Thái tử. Hắn thường dặn ta không nên quá lao lực, coi trọng thân thể.

Mỗi lần ta đều cười nói rằng, việc ăn uống của hắn nếu không do ta đích thân chăm lo, ta không yên tâm.

Quả thực ta đã hạ thứ gì đó vào thức ăn của hắn, nhưng không phải là loại độc dược chí mạng.

Cuối cùng, trong một buổi thiết triều, khi đang giải thích về vụ tham nhũng trong việc cứu trợ thiên tai, Tống Đàn bỗng nhiên nói năng lảm nhảm, khiến mọi người hoang mang, không ai hiểu được ý tứ của hắn.

Hắn vẫn tỉnh táo, nhưng lời nói đầu voi đuôi chuột, lộn xộn, mơ hồ.

Thái y chẩn đoán không ra nguyên nhân, chỉ biết rằng do thứ độc dược này tích tụ trong cơ thể hắn lâu ngày mới dẫn đến tình trạng như vậy.

Thật không uổng phí công sức ta ngày ngày cẩn thận, tỉ mỉ, tay cũng bị cắt rách mấy chỗ.

Tống Đàn được đưa về, mặt đầy nước mắt, có lẽ là khóc vì biết rằng kiếp sống thái tử của hắn đã chấm dứt.

Ta cũng không cần phải giả vờ trước mặt hắn nữa, chỉ mải mê trêu chọc nhi tử của ta, thậm chí không thèm nhìn hắn lấy một lần.

Hắn tưởng rằng ta không nghe hiểu, bèn đặc biệt lấy giấy bút viết từng chữ một:
“Ngôi vị thái tử của ta e rằng không giữ được nữa, phải làm sao đây?”

Ta rốt cuộc cũng chịu nhìn hắn, trao hài tử cho vú nuôi bế đi.
“Làm sao đây ư? Tống Đàn, ngươi đáng đời như vậy.”

Ánh mắt Tống Đàn dần chuyển từ hoang mang sang bừng tỉnh, hắn chỉ vào ta lảm nhảm một hồi.
“Là ta bỏ thứ gì đó vào thức ăn của ngươi, thì sao nào? Khi trước ngươi giẫm đạp trái tim ta xuống đất, ngươi có từng nghĩ đến ta hay không?”

Ngay cả kiếp trước, khi nói “bỏ mẹ giữ con” cũng dứt khoát như vậy, rốt cuộc là hận ta đến mức nào.

Hắn gào thét lao về phía ta, nhưng những viên thuốc kia đã sớm bào mòn cơ thể hắn.

Tống Đàn giờ đây chỉ là một kẻ ngoài mạnh trong yếu, chỉ cần ta tốn chút sức lực là có thể đánh bại.

Hắn bị ta đá ngã, giẫm lên ngực mà ngã ngửa ra đất, không còn chút dáng vẻ như xưa.

Nhìn khuôn mặt của Tống Đàn, lúc khóc lóc mơ hồ còn có thể nhận ra vài phần dáng vẻ của ngày xưa.

Giống như chàng thiếu niên năm xưa mà ta đã từng yêu.

“Ta còn chừa cho người một con đường sống, là vì nể tình cảm ngày xưa, nếu ngươi tiếp tục khiêu khích gây chuyện, thì đi theo Liễu Thư Uyển của ngươi ra bãi tha ma.”

Hắn nhắm mắt, tuyệt vọng gật đầu, kể từ đó hắn cả ngày nhốt mình trong phòng.

Ta vui vẻ thanh nhàn, chỉ lo đồng hành cùng Tuyên nhi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...