TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-07-08 21:46:07
Hoắc Giác lấy hai thỏi bạc, đưa cho Bích Hồng, ôn tồn : “Hôm đó A Lê dự tiệc, đánh rơi một cây trâm ngọc trai ở hồ sen. Nếu , xin cô nương nhờ vớt giúp cây trâm . Hoắc mỗ xin đa tạ, ngày cô nương yêu cầu gì, Hoắc mỗ nhất định tận lực.”
Bích Hồng hé môi, kinh ngạc: “Cây trâm?”
Hoắc Giác lấy một tờ giấy vẽ, đó rõ ràng vẽ một cây trâm ngọc trai.
“Chính là cây trâm , Bích Hồng cô nương cứ tận lực là , nếu tìm thấy cũng .” Hoắc Giác thản nhiên , cùng lắm mua phủ Trương gia, đào ba thước đất cũng tìm cây trâm đó.
Hoắc Giác rời tửu lâu, Bích Hồng bên cửa sổ theo bóng lưng thiếu niên khuất dần, vai buông lỏng, xoa mạnh cánh tay, lẩm bẩm: “Nhìn tuổi còn nhỏ, mà khí thế bức ?”
Hôm nay còn đỡ, ít sắc mặt ôn hòa, khí thế cũng đáng sợ.
Hai ngày , mặt lạnh tanh tìm đến cửa, suýt chút nữa dọa nàng hồn phi phách tán, cứ tưởng chuyện gì tày trời, sắp mất mạng đến nơi.
Phải Bích Hồng tuy là nha , nhưng cũng kiến thức.
Lão phu nhân kết giao với ít quan quyền quý, với phận đại nha , nàng đều từng theo lão phu nhân gặp qua Huyện lệnh, Thái thú thành Đồng An, nhưng thật sự từng ai mang đến cho nàng cảm giác… mà dù đe dọa tính mạng cũng dám chống đối.
Bích Hồng tự giễu , lắc đầu.
Nàng đang nghĩ lung tung gì , chẳng qua chỉ là một Tú tài còn đang học ở thư viện, thể so với Huyện lệnh đại nhân, Thái thú đại nhân?
mà…
Bích Hồng nâng niu hai thỏi bạc trong tay, bỏ nhiều bạc như tìm cách nhờ gọi nàng , chỉ vì một cây trâm của A Lê.
Là cây trâm đó ý nghĩa sâu xa?
Hay là, vị Hoắc công tử chỉ đơn thuần dỗ A Lê vui vẻ?
Thôi , tuy chút phiền phức, nhưng tìm một cái cớ, hẳn là thể nhờ vớt cây trâm đó lên, nếu thể A Lê vui vẻ, mau chóng khỏi bệnh, cũng đáng giá.
***
Ngày mười lăm tháng tư, Khương Lê cuối cùng cũng thể xuống giường.
Những ngày nàng ngày nào cũng ép uống thuốc, uống đến nỗi đầu lưỡi đều đắng ngắt.
Trước đó lúc bệnh, cái gì nàng cũng ăn. Bây giờ thể khá hơn, khẩu vị cũng trở .
“Mẹ, con ăn thịt nướng của tiệm thịt nướng ở phía Tây thành, thịt bò, thịt dê, thịt gà con đều ăn. Còn nữa, tiệm chè bên cạnh tiệm thịt nướng sắp bán chè ? Con cũng một bát chè đậu đỏ sữa đặc.”
Dương Huệ Nương bưng cho Khương Lê một bát cháo thịt băm rau củ, tức giận : “Chờ con khỏi hẳn, con ăn gì đều cho con, bây giờ con cứ chịu khó ăn bát cháo nấu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-25.html.]
Khương Lê cầm muỗng khuấy cháo trong bát, chớp mắt Dương Huệ Nương.
Nàng bệnh một trận, gầy ít. Trước mặt còn chút thịt, giờ thịt mặt đều biến mất, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, cằm nhọn, đôi mắt càng thêm to. Khi khác, giống như một con thú nhỏ mới sinh, khiến mềm lòng.
Dương Huệ Nương: “…”
“Được , con cứ ăn cháo , lát nữa mang cho con chút thịt nướng, còn chè thì con đừng nghĩ đến nữa.”
Khương Lê mỉm , đang định nũng cảm ơn, thấy vốn nên đến thư viện, xách một gói giấy dầu trở về.
Mùi thịt nướng thơm lừng tỏa khắp nhà.
Khương Lê nuốt nước miếng, với Khương Lệnh: “A Lệnh, đây là thịt nướng mang về cho ? Quả nhiên sinh đôi thật khác biệt, ăn gì, ở cách xa như cũng thể cảm ứng .”
Khương Lệnh dở dở : “Tỷ bậy bạ gì ? Hôm qua tỷ với Hoắc Giác ca ăn thịt nướng ? Hoắc Giác ca xếp hàng mua sẵn, bảo mang về cho tỷ ăn.”
“À.” Khương Lê ngẩn , nhớ hôm qua nàng đúng là nhắc đến ăn thịt nướng, ngờ Hoắc Giác nhớ kỹ: “Huynh, tự mang đến?”
Mấy ngày qua, Hoắc Giác ngày nào cũng đến tửu lâu thăm nàng, bên ngoài rèm cửa trò chuyện với nàng, sợ nàng buồn chán, còn mang cho nàng mấy quyển tranh vẽ thú vị.
Hôm nay, đến? Khương Lê cảm thấy mất mát.
“Hoắc Giác ca hôm nay việc bận, chắc đến tối mới về.” Khương Lệnh mở gói giấy dầu, lấy từng xiên thịt nướng , chọn ba xiên nướng thơm nhất đưa cho Khương Lê: “Hoắc Giác ca tỷ chỉ ăn ba xiên, còn là của và .”
Khương Lê: “…”
Quả nhiên cả ngày hôm nay thấy bóng dáng Hoắc Giác, ngày nào cũng đến thăm nàng, đột nhiên đến, khiến Khương Lê chút quen, trong lòng trống rỗng.
Dương Huệ Nương đưa thuốc cho Khương Lê, thấy nàng ôm chăn ngẩn , nhịn đưa tay lắc lắc mặt nàng.
“Nghĩ gì A Lê?”
Khương Lê chống gối, cằm đặt chăn, ồm ồm : “Không gì.” Dương Huệ Nương nàng: “Đang nghĩ đến Hoắc Giác?”
Khương Lê nàng nghĩ gì cũng giấu , dứt khoát nữa.
Dương Huệ Nương thở dài, xuống bên giường nàng. Bà mù, đứa trẻ Hoắc Giác bà sáu năm, ngoại trừ đối với Tô đại phu sắc mặt hơn chút thì đối với ai cũng lạnh lùng.
ngày A Lê phát bệnh, còn lo lắng hơn cả bà là ruột. Mấy ngày nay ngày ngày đến đây dỗ dành Khương Lê, với tính cách lạnh lùng của , nếu động lòng với A Lê, khác thường như ?
Tâm tư của A Lê bà hiểu rõ, bây giờ Hoắc Giác đáp , lẽ , bà là nên vui mừng.
Ai mà mong con gái như ý nguyện, gả cho một rể chứ?