Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-07-08 21:46:08

môn đăng hộ đối…

Hoắc Giác sớm muộn cũng rời khỏi thành Đồng An, Dương Huệ Nương nỡ lòng để A Lê gả xa.

Hơn nữa, nếu Hoắc Giác ngày công thành danh toại, liệu thể cả đời chỉ ở bên A Lê mà nạp ? Nghĩ cũng thể.

Vị quan nào mà chẳng tam thê tứ ?

Dương Huệ Nương trĩu nặng ưu tư trong lòng, nhưng miệng nỡ với A Lê.

Ít nhất… cũng đợi A Lê khỏi bệnh mới cho nàng hiểu.

“Thôi, con nữa. Con mau uống thuốc , nghỉ ngơi cho khỏe.”

Thuốc của Khương Lê thành phần an thần, uống xong lâu thì nàng chìm giấc ngủ.

Nửa đêm, trong cơn mê man, nàng dường như ai đó ôm lòng cả lẫn chăn.

Lại là mùi hương thanh nhã tựa trúc tựa xạ hương quen thuộc . “Hoắc Giác?” Khương Lê dụi mắt.

“Ừ, đây.”

Trong bóng tối, giọng thiếu niên vang lên bên tai.

Khương Lê mơ, nàng lầm bầm níu lấy vạt áo , oán trách: “Hôm nay đến thăm .”

Bên tai liền vang lên tiếng khe khẽ, giọng thiếu niên cưng chiều vô hạn: “Hôm nay bận trút giận cho A Lê, ngày mai sẽ đến với

.”

Khương Lê chỉ thấy ngày mai sẽ đến, mím môi , nỗi uất ức trong lòng tan biến, nàng “ừm” một tiếng.

“Đã nhé, ngày mai đến thì là cún con.” Hoắc Giác kìm nén đặt một nụ hôn lên tóc nàng, đáp: “Được.”

***

Đợi tiểu cô nương trong lòng ngủ say, Hoắc Giác mới buông tay, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, cẩn thận đắp chăn cho nàng.

Hắn mặc một hành y màu đen, khi che giấu khí tức, cả như hòa bóng đêm.

Hoắc Giác nhanh nhẹn vượt tường, trở về hiệu thuốc.

Cởi bỏ hành y, uống một cạn chén nguội lạnh, ánh mắt qua cửa sổ, hướng về phía cổng thành Đông Bắc.

Tiết Chân nên tỉnh

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-26.html.]

Chiều hôm , Khương Lê dùng xong bữa trưa, Trương Oanh Oanh và Lưu Yên dắt tay mà đến.

Hai đến vài , kể cho Khương Lê ít chuyện thú vị mới xảy ở phố Chu Phúc.

Hôm nay đến tự nhiên thêm nhiều chuyện , Trương Oanh Oanh nhanh miệng, đến đoạn , nghĩ đến điều gì, bỗng nhỏ giọng: “Lúc ngoài, quản sự với cha , vị thiên kim tiểu thư của Tiết Sơn trưởng hôm qua chùa Lan Nhược xin quẻ, lúc về gặp thổ phỉ, bắt cóc .”

Chiếc bánh đậu đỏ tay Khương Lê “bịch” một tiếng rơi xuống đĩa: “Cô là Tiết Chân?”

“Đương nhiên là nàng , Tiết Sơn trưởng chỉ một nữ nhi, nàng thì còn ai đây? Nghe bọn cướp đưa rừng sâu, hiện giờ tất cả đám du côn lêu lổng ở thành Đồng An đều đang đổ xô đến khu rừng gần chùa Lan Nhược.”

Lưu Yên mở to mắt, hít sâu một , kinh ngạc : “Bọn họ đến đó gì?”

Trương Oanh Oanh : “Nghe treo giải thưởng trong thành, ai cứu Tiết Đại cô nương khỏi tay thổ phỉ, đó sẽ thưởng ngàn lượng hoàng kim. Không là ai hào phóng như , đó

là ngàn lượng hoàng kim đấy! Đám du côn lêu lổng còn từng thấy trăm lượng bạc, nay cơ hội kiếm ngàn lượng hoàng kim, đương nhiên là như điên như dại chạy rừng sâu .”

Lưu Yên thở dài tiếc nuối: “Như thì danh tiếng của Tiết cô nương coi như hủy hoại . Một cô nương tài sắc vẹn , phẩm hạnh như thật đáng tiếc.”

Trương Oanh Oanh cũng thở dài: “Cha , trong tình huống , Tiết Chân thể sống sót trở về là may mắn . Những thứ như danh tiếng thì là chuyện của . Cùng lắm thì rời khỏi thành Đồng An, tìm một nơi hẻo lánh bắt đầu từ đầu.”

Khương Lê từ nãy đến giờ vẫn im lặng, đến đây, cuối cùng nhịn , hỏi: “Oanh Oanh, cha cô là ai treo giải thưởng ngàn lượng hoàng kim ?”

Trương Oanh Oanh lắc đầu: “Ta cha nhắc đến tên treo giải thưởng, nhưng mà cũng , treo giải thưởng rốt cuộc là ý ý đây? là hiện giờ Tiết cô nương bặt vô âm tín, thêm tìm nàng đương nhiên là . dùng cách treo giải thưởng, rõ ràng sẽ gây xôn xao dư luận như , chuyện Tiết cô nương bắt cóc và mất tích cả đêm chẳng sẽ đồn đến khắp nơi ?”

Chuyện Khương Lê rơi xuống nước từng kể với hai Trương Oanh Oanh, nàng vẫn luôn nhớ lời khuyên của Bích Hồng tỷ tỷ, khi còn hèn mọn chớ nên đòi công đạo, bởi vì đòi còn thể rước họa .

Trương Oanh Oanh và Lưu Yên là bằng hữu thiết của Khương Lê, ba tình cảm sâu đậm, nếu nàng rơi xuống nước là do Tiết Chân hãm hại, nhất định chung một mối thù với nàng.

Đặc biệt là Trương Oanh Oanh thẳng tính, cho dù đòi công đạo, cũng nhất định sẽ mắng chửi Tiết Chân vài câu mới hả giận.

, Khương Lê chuyện với họ, tránh cho hai chọc giận Tiết Chân mà rước họa .

Tiết Chân rõ ràng là đầy ác ý.

Chỉ là Khương Lê ngờ, bệnh một trận, công đạo tự tìm đến cửa.

Đây chính là “Thiên đạo luân hồi” ?

Vừa hãm hại khác xong, giờ đây chính bản gặp nguy hiểm, tính mạng và danh tiếng đang bờ vực.

Khương Lê cúi đầu chiếc bánh đậu đỏ vỡ thành mấy mảnh trong đĩa sứ, , trong tai vang lên câu của Hoắc Giác trong giấc mơ—

“Đi trút giận cho .”

Loading...