Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Trúc mã khóc nhè nhà bên - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:18:36

1. Mẫu giáo

Cô giáo bên cạnh cuống cả lên, vội vàng vươn tay bế dậy. 

 

Vừa chạm cánh tay Trình Cảnh Nguyên, lập tức giãy giụa dữ dội, còn dữ hơn lúc nãy nữa. 

 

Trình Cảnh Nguyên lau nước mắt nắm lấy vạt váy của , trông cực kỳ đáng thương. 

 

thèm mắc lừa , ghét nhất là trẻ con , ba , những đứa trẻ đều dũng cảm. 

 

Cậu phiền ơi là phiền, gỡ tay định lớp chơi đồ chơi. 

 

Vừa ngẩng đầu lên vô tình chạm ánh mắt cầu khẩn của cô giáo. 

 

"..." 

 

Thôi , đều là vì cô giáo đấy. 

 

Ai bảo là một đứa trẻ ngoan, lời cô giáo nhất lớp chứ. 

 

xổm xuống, đối diện với Trình Cảnh Nguyên. Cậu thấy xuống thì dần dần ngừng

 

"Dao Dao…" 

 

Trình Cảnh Nguyên gọi khe khẽ. 

 

"Không đau lắm chứ? Cậu thể tự dậy ?" 

 

Cậu còn kịp trả lời thì tiếp lời luôn: 

 

"Ba tớ từng , ngã ở thì tự dậy ở đó, chúng đều là những đứa trẻ kiên cường, tớ thì cũng , đúng ?" 

 

Đôi mắt to thật, con ngươi đen lay láy, thấy bóng trong mắt Trình Cảnh Nguyên nghiêm túc khuyên nhủ. 

 

Chỉ thấy kiên định gật đầu, đó lăn một cái bật dậy. 

 

"Đấy, thế mới đúng chứ." 

 

nhéo nhéo má Trình Cảnh Nguyên, mềm mềm mịn mịn, đó dậy nở một nụ tiêu chuẩn với cô giáo. 

 

"Cô ơi, con thể về lớp chơi đồ chơi ạ?" 

 

Cô giáo gật đầu, vui vẻ chạy ào lớp. 

 

 

Trình Cảnh Nguyên nhất định đòi chơi xếp hình cùng

 

chơi với , vì cầm đồ chơi kéo Phi Phi sang bàn bên cạnh. 

 

"Nhã Nhã, tại chúng chơi cùng Nguyên Nguyên?" 

 

"Vì chơi xe đồ chơi." 

 

"Hả?" 

 

Còn thể vì cái gì nữa? Chẳng là vì Trình Cảnh Nguyên cứ đến gần là sáp ôm ôm hôn hôn ? cũng cần giữ thể diện chứ! 

 

là bé ngoan thể đánh , nhưng chẳng lẽ tránh

 

Đến giờ tan học, cô giáo dắt chúng xếp hàng cổng trường.

 

Nam sinh một hàng, nữ sinh một hàng, cô giáo dặn dò chúng nắm tay bạn bên cạnh. 

 

Ban đầu cạnh là Tiểu Béo, nhưng Trình Cảnh Nguyên gì mà vị trí bên cạnh đổi thành

 

Còn Tiểu Béo... 

 

đầu thì thấy cúi gằm mặt, ủ rũ cuối hàng, dám ngẩng đầu lên. 

 

"..." 

 

Chợt cằm ai đó nâng lên, liền đối diện với đôi mắt to tròn của Trình Cảnh Nguyên. 

 

"Nhã Nhã, bạn nam khác ." 

 

Thấy Trình Cảnh Nguyên đỏ mắt, sắp tới nơi, lắc đầu, nắm tay

 

"Trình Cảnh Nguyên, tớ ghét nhất con trai mít ướt." 

 

Cậu sững , giọt nước mắt lưng tròng còn kịp rơi xuống khiến đôi mắt long lanh như chú cún nhỏ nhà hàng xóm

 

Cũng khá đáng yêu đấy. 

 

nắm tay Trình Cảnh Nguyên theo hàng cổng trường, lập tức thấy bố đến đón.

 

"Bố ơi!" 

 

lập tức buông tay bên cạnh, chạy thẳng về phía bố. Bố bế bổng lên, ôm cổ bố, nũng hỏi bố sườn xào chua ngọt cho

 

"Làm , đồ mèo nhỏ tham ăn." 

 

híp mắt, hôn bố một cái. 

 

Bỗng nhiên, kéo váy

 

"?" 

 

Cả bố và đồng thời cúi đầu xuống, thấy Trình Cảnh Nguyên ngửa đầu lên . Lúc trong mắt còn nước mắt nữa, vẫn sáng rực như

 

"Nhã Nhã, tớ sẽ nữa, chúng thể chơi cùng ?" 

 

Bố đặt xuống đất, chạm đất, tay Trình Cảnh Nguyên kéo lấy, còn ghé hôn

 

"Ấy , nhóc con gì đấy!" 

 

Bố trông thấy thì giật , lập tức đưa tay che mặt , từ chối nụ hôn của Trình Cảnh Nguyên. 

 

"Trình Cảnh Nguyên, con gì thế hả!" 

 

Sau lưng cũng vang lên một giọng đầy ngỡ ngàng. 

 

Bố cùng ngẩng đầu. 

 

Một trai mặc áo khoác gió kéo Trình Cảnh Nguyên , gương mặt lộ rõ vẻ giận dữ. 

 

Có vẻ như sắp dạy dỗ một trận. 

 

bố lên tiếng

 

"Là ?"

 

“Yo, đây chẳng quen cũ .” 

 

Anh trai vuốt tóc hai , ánh mắt khinh thường bố

 

“Mấy năm gặp, hình xuống cấp đến mức ? Không sợ Hạng Hân thích nữa ?” 

 

Hạng Hân là

 

“Liên quan gì đến ? Con trai lớn thế , vẫn còn quan tâm chuyện nhà khác ?” 

 

Anh trai hừ lạnh một tiếng, liếc con trai

 

Trình Cảnh Nguyên đang chằm chằm , cố gắng vùng vẫy khỏi vòng tay của bố

 

“…” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truc-ma-khoc-nhe-nha-ben/chuong-1.html.]

Bố bế lên, trừng mắt với trai

 

“Hừ, vẫn nên dạy con trai cho . Còn nhỏ mà tùy tiện đòi hôn con gái , là cái thể thống gì hả?” 

 

Nói xong, bố bế

 

quên đầu vẫy tay chào họ. 

 

“Chào tạm biệt chú ạ.” 

 

Chú cũng vẫy tay chào , đó thấy chú túm lấy cổ áo Trình Cảnh Nguyên, kéo thẳng lên xe. 

 

“…” 

 

dám chắc rằng bố và chú trai thù với

 

Ngồi xe, chống cằm ngoài cửa sổ, chút trầm tư. 

 

Chú là bố của Trình Cảnh Nguyên, mà bố thù với chú . bố mua đồ chơi cho

 

Vậy nên… cũng thù với Trình Cảnh Nguyên. 

 

chu môi, mặc dù chơi với , nhưng Trình Cảnh Nguyên chủ động đến giảng hòa… 

 

“Dao Dao, bố , con ở trường mẫu giáo tránh xa cái thằng nhóc đó .” 

 

“Bé tí tuổi mà ôm hôn con gái .” 

 

nghiêm túc gật đầu với bố.

 

 

Ngày hôm học, chào tạm biệt , bước lớp học bỗng Trình Cảnh Nguyên dán sát

 

cảnh giác né , kéo giãn cách với

 

“Dao Dao…” 

 

Trình Cảnh Nguyên bám theo, định túm lấy váy . Tay vươn vỗ một cái “bốp” thật mạnh. 

 

Bàn tay mũm mĩm của nhanh chóng đỏ ửng cả lên. kìm lực, chút lo lắng Trình Cảnh Nguyên sẽ . chột ngẩng đầu

 

Kết quả, Trình Cảnh Nguyên chỉ ôm tay, mím chặt môi, tỏ vô cùng đáng thương mà . Đôi mắt đỏ hoe nhưng

 

“Dao Dao thích .” 

 

Trình Cảnh Nguyên tự dỗ bản , lẽ cũng nhận theo nữa. Thế nên tìm một chiếc ghế xuống, cũng bám theo nữa. 

 

Không bám theo nữa, nhưng thể cảm nhận ánh mắt của Trình Cảnh Nguyên luôn dõi theo

 

Hoặc là… từ xa mà dõi theo

 

thì Trình Cảnh Nguyên mặt , cũng lười quản. 

 

Trình Cảnh Nguyên theo cả ngày. 

 

Lúc ăn sáng, xa nhất, bát mà chỉ dán mắt

 

Lúc lên lớp, hàng đầu, cuối lớp. đầu liền thấy ánh mắt tội nghiệp của

 

Lúc hoạt động ngoài trời, cùng Phi Phi chơi đùa, Trình Cảnh Nguyên dám tham gia, chỉ xa xa chúng

 

“…” 

 

chút bất lực, đây là chuyện gì chứ? 

 

 

Sau bữa trưa, đến giờ ngủ trưa. Giường của Trình Cảnh Nguyên ngay cạnh

 

Cô giáo dỗ chúng ngủ tắt đèn rời , phòng học lớn trở nên yên tĩnh, một chút âm thanh nào. 

 

ngủ, ôm lấy búp bê của , thất thần trần nhà. Trình Cảnh Nguyên cũng ngủ, vì thấy chăn của run run. 

 

Trình Cảnh Nguyên trốn trong chăn, chắc là đang , nhưng dám thành tiếng. Cậu chỉ lặng lẽ lấy gối lau nước mắt. 

 

thở dài, thật gì với Trình Cảnh Nguyên nữa. 

 

dậy, kéo khỏi chăn. 

 

Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, đến nấc lên từng hồi, đôi mắt to đỏ hoe. 

 

Thấy , Trình Cảnh Nguyên sững sờ. Một giọt nước mắt to tròn rơi khỏi mắt, rơi xuống mu bàn tay

 

Trên mặt lộ vẻ hoảng loạn, căng thẳng giải thích. 

 

đưa tay bịt miệng Trình Cảnh Nguyên, hiệu đừng gì cả. 

 

Sau đó, leo xuống giường, chân trần chạy bộp bộp đến tủ đựng cặp của các bạn nhỏ. 

 

kiễng chân, từ hàng cốc lấy bình nước của , chạy về giường. 

 

nhét bình nước tay Trình Cảnh Nguyên. 

 

“Uống .” 

 

Trình Cảnh Nguyênngơ ngác cầm lấy, uống vài ngụm. 

 

Haizz, thấy đứa trẻ nào giỏi như , lâu như chắc khát lắm, uống nước lỡ ngất mất thì

 

Đợi uống xong, đậy nắp bình nước , để sang một bên. 

 

“Nằm xuống.” 

 

Trình Cảnh Nguyên ngoan ngoãn xuống gối. kéo chăn đắp lên , đưa tay lau khô nước mắt còn vương mặt Trình Cảnh Nguyên. 

 

“Được , ngủ .” 

 

nhẹ nhàng vỗ Trình Cảnh Nguyên qua lớp chăn. Cậu lâu , vốn mệt, dỗ một lát là ngủ say. 

 

Nhìn khuôn mặt mũm mĩm của Trình Cảnh Nguyên, khẽ mỉm

 

Cảm giác… còn thú vị hơn cả búp bê. 

 

Sau , cũng từ chối Trình Cảnh Nguyên nữa. Cậu luôn lặng lẽ theo lưng

 

Chỉ là mỗi ngày tan học, bố luôn dùng ánh mắt như gi.ết chằm chằm bàn tay đang nắm chặt của và Trình Cảnh Nguyên. 

 

Hôm đó, trong giờ chơi, chơi mệt , bậc thềm cửa lớp học thất thần, Trình Cảnh Nguyênngồi bên cạnh. 

 

Cậu rụt rè ghé sát , cẩn thận dựa đầu vai

 

cúi đầu

 

“Cậu ?” 

 

hỏi. 

 

“Dao Dao, sẽ luôn chơi với chứ?” 

 

Cậu ngẩng đầu lên, trong mắt phản chiếu bóng dáng của

 

gì, chỉ đôi mắt , cảm giác như cuốn trong đó. 

 

khẽ gật đầu. 

 

Trình Cảnh Nguyên mở to mắt, đó nở một nụ rực rỡ như ánh mặt trời. 

 

Loading...