Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Trúc mã khóc nhè nhà bên - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:18:37

2. Sơ trung

“Hứa Giai Dao, em ngoài một chút.” 

 

Trong lớp học ồn ào, đang gục xuống bàn bài tập thì giáo viên chủ nhiệm xuất hiện từ cửa , cả lớp lập tức im bặt. 

 

“Dạ.” 

 

đậy nắp bút, lên chỉnh quần áo, bước ngoài. 

 

Cổ tay bỗng nhiên ai đó nắm lấy, đầu Trình Cảnh Nguyên đầy khó hiểu. 

 

“Gì ?” 

 

“Dây buộc tóc rơi.” 

 

Cậu nhặt dây buộc tóc đất lên, nhẹ nhàng đeo cổ tay , đó bày vẻ mặt ngoan ngoãn. 

 

nhéo má . “Đừng đắc ý quá.” 

 

“Cô tìm em ạ?” 

 

bên bàn giáo viên chủ nhiệm. Cô là một phụ nữ lớn tuổi, đeo một cặp kính gọng đen, nghiêm nghị

 

“Hứa Giai Dao, dạo cô thấy em và Trình Cảnh Nguyên thiết.” 

 

“Nam nữ ở độ tuổi dễ nảy sinh tình cảm với . Cô nhắc nhở em rằng bây giờ là giai đoạn quan trọng, hai em nên tập trung việc học.” 

 

“Cô ơi, em và Trình Cảnh Nguyênkhông gì cả. Chúng em lớn lên cùng , chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ.” 

 

nghiêm túc giải thích, nhưng cô chủ nhiệm rõ ràng tin. 

 

“Được , đừng lấy những lý do nữa.” 

 

mà…” 

 

“Bây giờ hai em đang cùng bàn đúng ? Về lớp đổi chỗ , em với Lộ Nhân Nghĩa.” 

 

“Quay về lớp , sắp tiết .” 

 

mím môi, gật đầu đáp

 

Về lớp, gục xuống bàn, chẳng buồn nhúc nhích. 

 

“Sao ? Triệu Phượng gọi chuyện gì ?” 

 

Trình Cảnh Nguyên kéo tay áo , ghé sát hỏi. 

 

đầu , giọng buồn rầu. 

 

“Cô chúng đang yêu .” 

 

“…” 

 

“Cậu đừng để ý đến cô , cũng nghĩ lung tung mà.” 

 

Nhìn khuôn mặt trai của , thở dài. 

 

“Cậu cũng đúng, nhưng mà…” 

 

“Đừng nhưng nhị gì nữa, tiết là toán, trả sách toán cho .” 

 

rút từ trong đống sách của một đống sách của , trả hết cho

 

“?” 

 

“Cậu ?” 

 

Sau khi sắp xếp xong sách vở của , đeo cặp lên lưng, cầm lấy bình nước, trịnh trọng thông báo với

 

“Trình Cảnh Nguyên, vì cô chủ nhiệm của chúng cho rằng chúng yêu , nên cô tách chúng . Bây giờ sẽ ở chỗ .” 

 

chỉ chỗ bên cạnh Tu Chính Minh, cúi đầu khuôn mặt sững sờ của , hài lòng gật đầu. 

 

“Mình đây, tạm biệt.” 

 

Cổ tay nắm chặt. đầu sang, thấy bày vẻ mặt đáng thương. 

 

mà… chuyện quyết định

 

chỉ thể xoa đầu , đó nhẫn tâm bước .

 

Tu Chính Minh là học sinh giỏi nhất lớp , trong mắt chỉ việc học. đổi chỗ sang bên cạnh , nhưng hề ngẩng đầu lên lấy một

 

Chẳng bao lâu , chuông lớp vang lên. Giáo viên toán bước bắt đầu tiết học. đến mức buồn ngủ, đầu cứ gật gù. 

 

Một nữa sắp gục đầu xuống bàn, cảm thấy trán đập một thứ gì đó mềm mại, giật vội vàng ngẩng đầu lên. 

 

Tu Chính Minh một tay vẫn ghi chép bài, cánh tay còn thì duỗi đặt lên bàn , cả quá trình hề liếc lấy một cái. 

 

“Nghe giảng , thầy toán đang kìa.” 

 

vội vàng gật đầu, ghé xem đang học trang nào, mở sách toán theo. 

 

Một tiết học nhanh chóng trôi qua. Có một phần kiến thức vẫn hiểu, liền vỗ nhẹ lên bàn của Tu Chính Minh, đẩy cuốn sổ ghi chép qua. 

 

Cậu chỉ liếc mắt một cái, nhanh chóng vài dòng. 

 

“Lại đây, xa như thì dạy ?” 

 

“Ồ ồ, tới đây.” 

 

kéo ghế gần hơn một chút. 

 

Cậu giảng bài chi tiết, hiểu ngay. 

 

“Hóa , hiểu , cảm ơn nhé.” 

 

“Không gì.” 

 

lấy cuốn sổ, còn thì tiếp tục vùi đầu bài tập. 

 

 

“Trình Cảnh Nguyên, thù với cái bút ?” 

 

Lộ Nhân Nghĩa cây bút bi bẻ gãy trong tay Trình Cảnh Nguyên, rùng một cái. 

 

Trình Cảnh Nguyên chẳng thèm để ý đến , chỉ siết chặt nắm tay, ánh mắt như xuyên thủng bóng lưng của Tu Chính Minh và Hứa Giai Dao phía

 

“Dao Dao, lát nữa chúng cùng căng tin nhé?” 

 

“Ừ, thôi.” 

 

và Lý Phi dựa lan can bên cạnh sân thể dục trò chuyện. 

 

Tiết là tiết thể dục, thầy giáo bảo chạy một vòng tự do hoạt động. 

 

Các bạn nữ thì tụm thành từng nhóm chơi đùa, còn các bạn nam thì tập trung đánh bóng rổ. 

 

“Dao Dao, , trong đám con trai đó, vẫn là Trình Cảnh Nguyên trai nhất.” 

 

“Đáng tiếc, là của .” 

 

“Cậu đừng bậy, tớ giáo viên chủ nhiệm gọi lên đó.” 

 

Nghe Lý Phi , về phía sân bóng rổ, liếc mắt một cái liền thấy Trình Cảnh Nguyên mặc áo bóng rổ màu đỏ. 

 

Cậu ngửa đầu uống nước, ánh nắng phủ lên , gương mặt trắng trẻo, một thiếu niên tràn đầy sức sống. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truc-ma-khoc-nhe-nha-ben/chuong-2.html.]

“Ê, Tu Chính Minh, tiết thể dục , đừng học nữa, đánh bóng !” 

 

sang, thấy Tu Chính Minh đang một băng ghế dài, đùi vẫn đặt quyển bài tập xong từ tiết

 

“Sao trả lời… Ê, định ?” 

 

Trình Cảnh Nguyên bước đến mặt Tu Chính Minh, bất ngờ giật lấy cuốn bài tập của

 

Lúc Tu Chính Minh mới ngẩng đầu lên,

 

“Cậu ?” 

 

Trình Cảnh Nguyên lạnh: “Tu Chính Minh, dám chơi một trận bóng với tớ ?” 

 

“Tớ thích bóng rổ.” 

 

Cậu cau mày, dậy định lấy bài tập. 

 

Trình Cảnh Nguyên giấu lưng, định buông lời châm chọc thêm vài câu. 

 

“Trình Cảnh Nguyên! Cậu đang ?” 

 

Nhìn thấy Trình Cảnh Nguyên giật bài tập của Tu Chính Minh, vội vàng chạy về phía sân bóng. 

 

lấy bài tập từ tay Trình Cảnh Nguyên, trả cho Tu Chính Minh. 

 

“Cậu bắt nạt bạn học.” 

 

nhíu mày, hài lòng Trình Cảnh Nguyên. 

 

Lần còn bày vẻ mặt đáng thương nữa, mà cắn chặt môi, khuôn mặt đầy giận dữ. 

 

“Cậu về phía đúng , Hứa Giai Dao? Mới cạnh bao lâu mà bênh ?” 

 

“Chẳng chỉ là dạy hai bài toán thôi ? Tớ cũng thể dạy mà.” 

 

Nói đến đây, mắt đỏ hoe. 

 

Thấy đôi mắt to của sắp giữ nước mắt nữa, vội

 

“Cậu tự suy nghĩ .” 

 

Rồi kéo Lý Phi rời khỏi đó. 

 

Cậu chắc chắn rơi nước mắt mặt nhiều bạn học như

 

, sẽ nữa. 

 

nếu , sẽ thấy tủi .

 

 

“Dao Dao, tớ về nhà đây, mai gặp nhé.”  

 

“Bye bye.” 

 

thu dọn xong cặp sách, đầu liếc Trình Cảnh Nguyên đang dựa cửa

 

Cậu cúi đầu nghịch điện thoại chơi game, nghẹn lời thèm để ý đến

 

đành đeo cặp lên, bước qua mặt

 

“Đi thôi.” 

 

Cậu lẳng lặng theo , giữ cách một mét. 

 

Trước khi tiểu học, nhà Trình Cảnh Nguyên chuyển đến sát vách nhà . Ngày chuyển nhà, bố còn cố tình b.ắ.n pháo chúc mừng ngay cửa nhà

 

Bố thấy mặt tức nhẹ, huống chi còn hàng xóm. Ông lắp hẳn một khung bóng rổ bức tường giữa hai nhà, ngày nào cũng tập ném bóng. 

 

Kết quả là nhà bên chẳng phản ứng gì, nhưng hàng xóm tầng thì lên tiếng phàn nàn

 

Còn và Trình Cảnh Nguyên ngày càng thiết hơn. 

 

Bố thường xuyên nhà, ở nhà một chán quá liền sang gõ cửa. Phát hiện nhà nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi, thế là từ đó mê sang nhà chơi. 

 

Quan trọng nhất là, Trình Cảnh Nguyên sẽ tranh điều khiển TV với như bố

 

Vì là hàng xóm, nên khi tiểu học, chúng luôn cùng học về. Cậu giúp xách cặp, thì mua hai cây kẹo mút ở tiệm tạp hóa đối diện trường, nhét một cây miệng

 

bao giờ như bây giờ, cách hẳn một mét cả. 

 

Trường học cách nhà xa, còn nghĩ nên mở lời thế nào thì đến nơi. Ban đầu định nhà để cất cặp mới dỗ , nhưng mở cửa, thấy tiếng cửa bên cạnh “rầm” một cái đóng

 

thở dài, chạy phòng lấy chìa khóa dự phòng nhà , mở cửa. 

 

Vừa bước thấy Trình Cảnh Nguyên co ro sofa, bất động, chằm chằm TV ngẩn ngơ. 

 

bước tới, xuống cạnh

 

Trình Cảnh Nguyên im lặng, chôn mặt con ngỗng bông tặng, chịu lộ mặt

 

kéo dậy, mạnh tay xoay mặt qua, dùng hai tay vò má thật mạnh. 

 

Làn da trắng nõn của nhanh chóng vò đến đỏ bừng, càng chạm , càng tỏ ấm ức. Chẳng bao lâu, đôi mắt đỏ hoe, bĩu môi

 

“Đồ mít ướt.” 

 

đưa tay che mắt , cảm nhận ấm từ những giọt nước mắt lăn qua kẽ tay. 

 

Mặc dù hồi nhỏ từng rằng thích con trai , cũng sửa, nhưng , mặt , Trình Cảnh Nguyên luôn dễ tủi mà rơi nước mắt. 

 

cũng dần dần chấp nhận điều đó. 

 

Có lẽ vì vùi lòng quá nhiều

 

Giống như bây giờ, ôm lấy , vùi mặt hõm cổ , giọng ậm ừ đầy uất ức. 

 

“Là đúng, tại bênh vực ?” 

 

“Vì giật tập bài tập của mà.” 

 

“Tớ chỉ… chỉ là kéo chơi bóng rổ cùng thôi.” 

 

“Cậu bớt giả vờ , tâm tư của tớ chắc? Nói , tại bắt nạt ?” 

 

“Chẳng vì hôm nay gần quá .” 

 

“Làm gì , chỉ là bạn cùng bàn trao đổi với thôi mà.” 

 

“Tớ cũng thể dạy những bài đó, thể hỏi tớ mà.” 

 

đẩy , nghiêm túc nhắc nhở. 

 

chúng còn là bạn cùng bàn nữa, bất tiện lắm.” 

 

Cậu thuận thế tựa đầu vai , dùng ngón tay nghịch lọn tóc của

 

“Cậu đừng tìm , chậm nhất là ngày , tớ nhất định sẽ đổi về chỗ cũ.” 

 

đả kích , ánh chiều tà hắt qua cửa sổ, ngáp một cái, gối đầu lên , dần dần chìm giấc ngủ. 

 

Cảm giác bế lên đặt xuống giường, còn sức mở mắt, cũng đủ sức đẩy cái đầu đang hôn lên mặt

 

Thôi kệ , dù cũng khác.

 

Cũng Trình Cảnh Nguyên dùng cách gì, mà cô chủ nhiệm thực sự đổi về chỗ cũ. 

 

Từ đó, chúng bạn cùng bàn đến tận khi nghiệp. 

Loading...