Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Trúc mã khóc nhè nhà bên - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:18:40

4.Đại học

Sinh nhật 18 tuổi của Trình Cảnh Nguyên rơi kỳ nghỉ hè kỳ thi đại học. 

 

một tuần , lên đường thi đấu ở nơi khác, vẫn kịp về. 

 

Trình Cảnh Nguyên gọi điện cho , bảo rằng về kịp, dặn đừng đợi

 

quăng điện thoại lên sofa, úp mặt gối ôm gào thét. 

 

“Con bé gì mà ầm ĩ ? Lớn tướng mà còn lăn lộn sofa như con nít thế.” 

 

“Mẹ ơi, Trình Cảnh Nguyên, tối nay về .” 

 

trở , ngửa sofa. 

 

“Người còn bận thi đấu chứ rảnh như con? Con xem Trình Cảnh Nguyên , giống con suốt ngày ăn ? Con lỳ trong nhà mấy ngày ?” 

 

bĩu môi, phục. 

 

“Hứ, thì con cũng việc gì để ! Với , giỏi giang thì chứ, giỏi mấy cũng là của con!” 

 

“Con cái gì?” 

 

“Dạ gì, gì! Mẹ ơi, con nhớ để quên đồ bên nhà hàng xóm, con sang lấy một lát.” 

 

bật dậy, xỏ giày, mở cửa sang phòng bên cạnh. 

 

Vừa bật đèn lên, nhào ngay lên sofa vài giây, vươn tay với lấy điều khiển nhưng chạm một khung ảnh. 

 

Dưới ánh đèn, thấy bức ảnh bên trong. 

 

Đó là tấm hình chụp chung của chúng ngày thi đấu bóng rổ. 

 

Nhìn một hồi, trong đầu chợt tua những ký ức từ bé đến giờ. Sinh nhật 18 tuổi của , nhất định mặt bên cạnh mới

 

Nhất thời bốc đồng, một bộ đồ , đặt vé tàu thành phố S,  vội vã sắp xếp đồ đạc xách túi bắt taxi ga tàu. 

 

Khung cảnh bên ngoài lướt qua trong tầm mắt. 

 

Nhà cách thành phố S xa, hai tiếng tàu thôi. 

 

Lúc đến nơi, bầu trời lấp lánh ánh

 

Nhảy xuống tàu, bước khỏi ga, mới nhận một vấn đề. 

 

Trình Cảnh Nguyên đang ở

 

Cậu theo đội thi đấu đến đây, chỉ địa điểm là đại học S, còn khách sạn ở thì chẳng hề

 

Không còn cách nào khác, đành gọi điện thoại . Vốn định tạo bất ngờ cho cơ mà… 

 

“Alo, surprise! Trình Cảnh Nguyên, đoán xem tớ đang ở nào?” 

 

“…Là ?” 

 

Gió mùa hè nhẹ nhàng thổi tung váy . tìm một góc ít gió hơn, trầm giọng

 

“Đoán mà.” 

 

“…Hứa Giai Dao, nếu để tớ bây giờ đang ở ga tàu thì c.h.ế.t chắc!” 

 

“Ây da, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của , chuyện ch.ết chóc thế! Tớ đến đây là để tổ chức sinh nhật cho mà.” 

 

Trình Cảnh Nguyên ngay lập tức nắm bắt trọng điểm. 

 

“Cậu thật sự đang ở ga tàu?” 

 

“Cái quan trọng…” 

 

“Hứa Giai Dao! Cậu yên ngay đó cho tớ! Không hết! Cậu bây giờ tối thế nào ?!” 

 

lặng lẽ đưa điện thoại xa một chút. 

 

Nghe giọng thét lửa bên , rõ ràng đang tức giận. 

 

thậm chí còn thể tưởng tượng dáng vẻ nhảy dựng lên của lúc

 

Dạ , ngoan ngoãn chờ đợi. 

 

Lúc Trình Cảnh Nguyên đến nơi, đang xổm bên cạnh bồn hoa, lưng phía , loay hoay gì đó. 

 

“Cậu thể bớt bướng ? Cậu như thế nguy hiểm ?!” 

 

Nghe thấy giọng , xoay , giơ chiếc bánh kem lên. 

 

“Sinh nhật vui vẻ, Trình Cảnh Nguyên.” 

 

Cậu khựng , lời mắng đang định chặn ngay cổ họng. 

 

châm nến. 

 

Những ngọn đèn lác đác trong nhà ga đêm khuya còn sáng bằng ánh nến tay

 

Chúng một chiếc bánh nhỏ, là chiếc bánh chạy một tiệm gần đóng cửa năn nỉ mua

 

Dưới ánh nến, ánh mắt Trình Cảnh Nguyên khẽ d.a.o động. 

 

Cậu chiếc bánh, dừng ánh mắt gương mặt

 

Lần nữa, thấy bản trong đôi mắt sáng rực của

 

“Mau ước ! Sắp qua 12 giờ !” 

 

giục

 

Trình Cảnh Nguyên chắp tay ngực, nhắm mắt, khe khẽ

 

“Năm 8 tuổi, sinh nhật Hứa Giai Dao, mặt cả nhà, ước rằng thuộc về .” 

 

từng với rằng, từ lâu , điều cũng chỉ mà thôi.” 

 

“Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của , vượt cả quãng đường dài đến đây để tổ chức sinh nhật cho . Điều ước của là…” 

 

“Cả đời thể ở bên .” 

 

mở to mắt, ánh sáng phản chiếu mắt ngập nước. 

 

Trình Cảnh Nguyên thổi tắt nến, bóng tối lập tức bao trùm xung quanh. 

 

Cậu nhận lấy chiếc bánh từ tay , cúi xuống, đặt lên môi một nụ hôn. 

 

Lúc về khách sạn taxi, trách

 

“Người điều ước sinh nhật nên , nếu sẽ linh nghiệm .” 

 

Trình Cảnh Nguyên nhếch môi , ghé sát tai , thì thầm: 

 

“Nhất định chứ. Chỉ mới giúp tớ thực hiện .” 

 

giả vờ ngốc: “Tớ giúp bằng cách nào?” 

 

Cậu nhẹ: 

 

“Dễ mà. Cậu gả cho tớ, chẳng điều ước thành hiện thực ?”

"Câu chuyện của tớ và chỉ đơn giản, đẽ như thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truc-ma-khoc-nhe-nha-ben/chuong-4.html.]

kể đến khô cả cổ, liền cầm lấy lon bia bàn uống chút để dịu giọng. 

 

Ba cô bạn cùng phòng của ôm chặt lấy hét lên, khiến những xung quanh ngoái đầu về phía chúng

 

"Các gì thế, bình tĩnh ?" 

 

Bạn cùng phòng A điên cuồng lắc cánh tay của bạn cùng phòng B, mặt đầy vẻ mơ màng. 

 

"Mặc kệ tớ , ngọt quá mất, c.h.ế.t vì đường cũng đáng! Thanh mai trúc mã quả nhiên là quá ngọt mà!" 

 

"Không ngờ Hội trưởng lạnh lùng như Trình Cảnh Nguyên một tuổi thơ đáng thế ! Thật ngưỡng mộ hai , lớn lên cùng ." 

 

"Thật đấy! Tớ luôn mong một thanh mai trúc mã, nhưng tiếc là ước mơ chỉ là mơ ước mà thôi." 

 

cầm xiên thịt nướng lên ăn, bên ngoài ký túc xá đại học, quán ăn đêm chật kín , những âm thanh ồn ào cùng tiếng ríu rít của mấy cô bạn hoà . hồi tưởng quãng thời gian bên cạnh Trình Cảnh Nguyên, cảm thán thì nhiều năm như trôi qua

 

"Dao Dao, bố với bố là kẻ thù, thế ông chấp nhận chuyện hai bên ?" 

 

"Ông đồng ý . Tết năm ngoái, bọn tớ công khai mối quan hệ mặt lớn hai bên, bố tớ tức giận đến mức cầm chai rượu định đập đầu chú Trình, may mà chúng tớ ngăn kịp thời." 

 

"…" 

 

"Thế bây giờ ?" 

 

cắn một miếng thịt xiên, thờ ơ đáp: "Chú Trình với tớ thì ý kiến gì, thậm chí còn vui vẻ là đằng khác, chỉ bố tớ thôi, tớ vẫn đang thuyết phục ông , sắp ." 

 

Bạn cùng phòng C uống một ngụm bia, chợt nhớ điều gì đó liền đẩy gọng kính trí thức. 

 

"Cậu taxi lúc đó, Hội trưởng Trình bảo chỉ cần cưới thì nguyện vọng sinh nhật sẽ thành sự thật, mà chúng cũng sắp nghiệp , …" 

 

Bạn cùng phòng A và B một cái, phấn khích hét lên nữa. 

 

"…" 

 

"Tớ cũng . Nếu cầu hôn tớ, tớ mong nó đơn giản thôi, nhất chỉ hai chúng tớ." 

 

"Tớ đồng ý! Tớ đồng ý!" 

 

Bạn cùng phòng B nắm c.h.ặ.t t.a.y bạn C mà gật đầu liên tục. 

 

"Cậu đồng ý cái gì, tớ còn mà?" 

 

"Chỉ cần nghĩ đến cảnh Hội trưởng Trình mà hỏi 'Em bằng lòng lấy ?' là tớ đồng ý luôn !" 

 

trợn trắng mắt, đúng lúc đó điện thoại vang lên, rảnh tay nên nhấc máy ngay. 

 

"Alo?" 

 

"Về ký túc ?" 

 

Giọng Trình Cảnh Nguyên truyền qua điện thoại, trong gian ồn ào dường như chỉ còn giọng của

 

"Chưa, sắp ." 

 

"Ra đây một lát." 

 

"Hả? Ra cơ?" 

 

Trình Cảnh Nguyên điều chỉnh

 

"Tớ đang ở cổng đông phố ẩm thực, đây ." 

 

"Cậu đến ? Được thôi." 

 

cúp máy, với bạn cùng phòng một tiếng ánh mắt hóng hớt của

 

Đối diện phố ẩm thực là một con đường nhỏ yên tĩnh, nhiều xe cộ, cũng nhiều qua , chỉ vài chiếc đèn đường hắt ánh sáng mờ ảo. 

 

Dưới một cột đèn đường, tìm thấy Trình Cảnh Nguyên. 

 

Cậu dường như uống chút rượu, hai má đỏ ửng, đôi mắt to tròn mở lớn, thấy chăm chú chớp mắt. 

 

"Sao đến đây?" 

 

bước đến, véo nhẹ má , đó nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Trình Cảnh Nguyên. 

 

"Sao tay lạnh thế ? Ngồi đây bao lâu ?" 

 

"Không lâu, chỉ là…" 

 

Cậu cúi đầu, giơ tay đếm ngón tay một lúc. 

 

Nhìn bộ dạng , bật , dậy định kéo Trình Cảnh Nguyên về trường. 

 

Không ngờ nắm cổ tay kéo ngược trở

 

mắt , hiểu thế nào. 

 

"Rốt cuộc là thế?" 

 

"Dao Dao, tớ… tớ một câu hỏi hỏi ." 

 

"Câu gì? Cậu hỏi ." 

 

Trình Cảnh Nguyên dường như căng thẳng, do dự một lát lấy hết can đảm mở  lời. 

 

"Cậu… còn nhớ Tu Chính Minh ?" 

 

nghĩ một lúc. "À, là bạn cấp hai của chúng đúng ? Cậu ?" 

 

"Hôm qua tớ thi đấu ở bảo tàng khoa học, tình cờ gặp . Cậu là tuyển thủ của Đại học S, trận đấu bọn tớ ăn tối cùng . Cậu , năm 18 tuổi ước một điều trong ngày sinh nhật, chính là đỗ Đại học S, bây giờ đạt ." 

 

"Bạn cùng phòng của tớ, tớ cũng hỏi bọn họ . Điều ước sinh nhật 18 tuổi của họ, ai cũng… cũng thực hiện cả." 

 

"Thế tớ chợt nhớ … năm tớ 18 tuổi, cũng đến Đại học S thi đấu, cũng một chiếc bánh sinh nhật mà ước nguyện, nhưng điều ước của tớ vẫn thành hiện thực." 

 

bỗng hiểu Trình Cảnh Nguyên gì, kinh ngạc đến mức đưa tay che miệng. 

 

"Tớ , nguyện vọng sinh nhật của tớ chỉ mới thực hiện , chỉ cần chúng kết hôn là nó sẽ thành hiện thực." 

 

"Vậy nên, sẵn lòng giúp tớ biến điều ước sinh nhật 18 tuổi thành hiện thực ?" 

 

"Cậu đồng ý lấy tớ ?" 

 

Trình Cảnh Nguyên lấy từ trong túi một chiếc hộp nhỏ, lóng ngóng mở , để lộ chiếc nhẫn lấp lánh mặt

 

Khoảnh khắc , quên cả phản ứng, lý trí đều tan biến khi chiếc nhẫn là một viên kim cương hình ngôi , giống hệt món quà Trình Cảnh Nguyên tặng ngày thi đấu bóng rổ năm . bật

 

Cậu vội vàng đưa tay giúp lau nước mắt, dịu dàng dỗ dành đừng

 

chìa tay , để đeo nhẫn cho

 

"Cậu vẫn trả lời là đồng ý đấy." 

 

bật , ôm lấy cổ Trình Cảnh Nguyên, vùi mặt lồng n.g.ự.c

 

"Tớ đồng ý." 

 

Sau đó, giọng nghẹn ngào cất lên. 

 

Khi Trình Cảnh Nguyên đeo nhẫn tay , bàn tay vẫn còn run rẩy. 

 

 

Thời gian như ngừng trôi, cuộc gặp gỡ ngọt ngào , cuối cùng cũng một cái kết trọn vẹn.

 

Loading...