Trúc mã khóc nhè nhà bên - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:18:39
3.Cao trung
Thời gian chớp mắt trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chẳng mấy chốc chúng lên cấp ba.
Ngày đầu tiên nhập học, hí hửng mặc đồng phục mới, gương xoay vòng vòng, quên khen ngợi tên đáng ghét bên cạnh.
“Chậc chậc, nam sinh cấp ba đúng là trai nha.”
Cậu khẽ , túm lấy cổ áo kéo .
“Ê ê ê, gì đấy? Tớ còn buộc tóc xong.”
“Đừng chải nữa, tớ ngày đầu tiên học trễ .”
“Vậy mà.”
“…Cậu cũng trễ.”
Trình Cảnh Nguyên thực sự trưởng thành , chỉ chiều cao, mà cả suy nghĩ của cũng đổi.
Lũ trẻ trong tuổi dậy thì vốn lớn nhanh, rõ ràng lúc thi chuyển cấp chỉ cao hơn nửa cái đầu, bây giờ chắc cũng … ít nhất mét tám lăm.
Lý Phi , bây giờ ngày càng giống với nam thần học bá lạnh lùng trong tiểu thuyết. cũng nhận , càng lúc càng ít , kể cả với bạn bè, lời cũng vô cùng ít.
Cũng còn thích nũng với nữa, suốt ngày cứ chê trẻ con.
Hơn nữa, càng ngày càng thích quản .
Haizz, nhớ nhóc mít ướt dễ thương hồi nhỏ quá .
Đang mải hoài niệm, đột nhiên bên cạnh chọc hai cái. sang , hiệu hỏi chuyện gì.
“Chào , tớ là Phương Tư Điềm, còn ?”
“Tớ là Hứa Giai Dao.”
Phương Tư Điềm mở to mắt, hưng phấn reo lên: “Cậu là Hứa Giai Dao hả? Tớ về !”
nổi tiếng ? Haizz, trách , sắc của đúng là nghiêng thùng đổ nước, nổi tiếng cũng là điều dễ hiểu thôi.
“Cậu là bạn gái của Trình Cảnh Nguyên!”
“…”
Ồ, thì do nên nổi tiếng.
“Này, tớ phỏng vấn chút ? Cảm giác bạn gái của nam thần thế nào?”
chống cằm, bắt từ khóa quan trọng.
“Hôm nay mới là ngày đầu tiên khai giảng, thành nam thần của trường á?”
“Cậu hả? Trên trang confession của trường lan truyền dữ lắm luôn.”
Phương Tư Điềm lén lút lấy điện thoại từ hộc bàn , đưa cho xem. tùy ý lướt qua, mười bài thì tám bài về Trình Cảnh Nguyên, còn hai bài là… tin nhặt đồ.
“…”
lặng lẽ trả điện thoại cho .
“Tớ với yêu sớm, chỉ là thanh mai trúc mã thôi.”
“Wow, chẳng từ bé thuộc về ? Hai hôn ước ?”
“À… bố với bố tớ đây là tình địch, giờ là kẻ thù, tụi tớ cưới cũng khó, gì đến hôn ước.”
“Đậu xanh rau má, kích thích dzạy , kiểu yêu con trai của kẻ thù tớ thích nha!”
ôm trán, thực sự còn gì để .
đầu ngoài cửa sổ, lớp của Trình Cảnh Nguyên ở tòa đối diện, tầng năm. Qua ô cửa, dễ dàng tìm thấy .
Nhớ hồi nhỏ, ngày sinh nhật, xung quanh là bố cùng cả nhà Trình Cảnh Nguyên.
Lúc đó, nhắm mắt ước rằng "Tớ thích Trình Cảnh Nguyên là của tớ."
vô tình lỡ thành tiếng, thế là khi mở mắt, thấy bố sững sờ, còn chú trai thì đầy ẩn ý.
lúc đó, trong đầu chỉ một suy nghĩ: "Lỡ thì ước nguyện linh nữa thì ?"
Lý Phi luôn , Trình Cảnh Nguyên là của , đều nghĩ . nếu chính thì ?
Cậu càng ngày càng xuất sắc, thích cũng ngày càng nhiều, xếp một vòng quanh sân vận động luôn .
Khoảng cách giữa và dường như cũng xa hơn, giống như bây giờ , ở tòa nhà bên , là một thiên tài học giỏi lớp chuyên, còn chỉ là một học sinh bình thường mà thôi.
thở dài. vốn nghĩ nhiều, bây giờ thì đúng là overthingking .
Thế nên, khi Trình Cảnh Nguyên đến tìm giờ học, nghiêm túc với :
“Từ hôm nay trở , chúng đừng chung nữa.”
“?”
“Tại ? Hứa Giai Dao, phát .ên gì ?”
“Tớ nghiêm túc đấy… Chúng … đừng thiết quá, khác sẽ hiểu lầm.”
Cậu bật . “Hiểu lầm gì? Cậu đừng loạn nữa, nhanh lên, tớ buồn ngủ về nhà ngủ đây.”
nổi giận, đeo cặp lên chạy .
“Tớ nghiêm túc đấy!”
Chạy hai bước, Trình Cảnh Nguyên nắm cổ áo kéo .
“Được , Hứa Giai Dao, nghiêm túc một chút. Cậu sợ hiểu lầm cái gì?”
“Cậu… Cậu confession của trường ? Mọi đều chúng là… kiểu đó đó.”
lấy hết dũng khí để , vì nghĩ Trình Cảnh Nguyên sẽ .
…
“Chẳng lẽ… chúng ?”
“?”
“Khi nào thì chúng ?”
Trình Cảnh Nguyên cúi xuống, ánh mắt đối diện với .
Nhiều năm trôi qua, đôi mắt vẫn sáng ngời như . thấy chính phản chiếu trong mắt , kịp phản ứng .
“Hứa Giai Dao, hôn tớ bao nhiêu , cũng chạm tớ ít, xem, chúng kiểu quan hệ đó ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truc-ma-khoc-nhe-nha-ben/chuong-3.html.]
“Cậu đừng linh tinh! Hôn đều là chủ động! Chạm á? Tớ chạm khi nào?”
“Thật ? Vậy tay đang gì đấy?”
Tay? cúi đầu, thấy tay đang nắm lấy tay Trình Cảnh Nguyên, còn nhẹ nhàng xoa.
“…”
Không thể trách , mỗi khi căng thẳng đều nắm tay Trình Cảnh Nguyên. Mà cứ để nắm, lâu dần thành thói quen.
Trình Cảnh Nguyên cong môi, véo má .
“Cậu chịu trách nhiệm với tớ đấy nhé.”
Từ khi tỏ tình xong, Trình Cảnh Nguyên càng táo bạo hơn .
Chỉ cần trong nhà chỉ hai đứa, liền chui lòng , thỉnh thoảng hôn một cái.
đang xem TV, Trình Cảnh Nguyên cứ chồm qua hôn hoài, phiền ch.ết .
Lúc định sáp nữa, nhanh tay giữ lấy mặt .
Sau đó, với tốc độ nhanh như chớp, hôn chụt lên môi .
Thành công đơ .
ôm lấy đầu lòng, hả hê, lâu lắm mới thấy biểu cảm ngơ ngác .
Lần thì ngoan hẳn, còn hôn lén nữa, chỉ sofa ngẩn .
vô cùng hài lòng.
“AAAAA Dao Dao, mau kìa, lớp 1 sân !”
giơ quyển bài tập lên che nắng, theo hướng ánh mắt của Phương Tư Điềm.
Chỉ một cái liếc mắt, thấy Trình Cảnh Nguyên giữa đám đông.
Cậu mặc chiếc áo đỏ đồng phục của đội bóng, các đồng đội vây quanh tiến sân.
Trường tổ chức giải bóng rổ giữa các khối lớp, lớp thì loại ngay từ vòng đầu bởi lớp bên cạnh, nhưng lớp của Trình Cảnh Nguyên thì đánh bại hết đối thủ, tiến thẳng trận chung kết.
Sân đấu chật kín , trường còn đặc biệt cho nghỉ tiết cuối để cổ vũ cho trận đấu.
giữa đám đông, lấy máy ảnh chụp ảnh Trình Cảnh Nguyên.
Từ nhỏ đến lớn, luôn tham gia nhiều cuộc thi, còn thì thích cầm máy ảnh theo chụp từng khoảnh khắc của .
Sau đó, rửa ảnh , dán lên tường phòng .
Nhìn qua ống kính, thực sự giống một thiếu niên rực rỡ.
Trình Cảnh Nguyên vốn dĩ trai từ bé, chụp thế nào cũng như đang chụp ảnh tạp chí .
“Này, Dao Dao nước của tớ ?”
Lúc nghỉ giữa hiệp, Trình Cảnh Nguyên từ đám đông chen , mặt .
lấy khăn lau mồ hôi mặt , tựa lan can, ngẩng đầu .
“Nước của .”
đưa chai nước cho , định rút tay thì kéo một cái.
Bị lôi về phía , ngẩn hai giây.
“Bảo bối, đợi tớ thắng trận , tớ tặng quà nhé.”
“Tại thắng mà tặng tớ quà?”
Trình Cảnh Nguyên nhếch môi, kiêu ngạo : “Vì tớ đấy.”
như dự đoán , lớp của Trình Cảnh Nguyên vô địch, còn bầu là cầu thủ xuất sắc nhất.
Trên bục trao giải, giữa biển , ngước lên .
Cậu lập tức thấy , ngoắc tay gọi qua.
“Gì đấy?”
đến gần, ngẩng đầu đối diện ánh mắt .
“Nhắm mắt .”
ngoan ngoãn nhắm mắt, chợt cảm thấy cổ gì đó mát lạnh.
“Xong .”
Cậu thẳng dậy, .
cúi xuống, thấy cổ thêm một sợi dây chuyền bạc, mặt dây là một ngôi lấp lánh.
Trình Cảnh Nguyên chỉ tấm huy chương cổ , nghiêm túc :
“Đây là huy chương cho . Cậu đồng hành cùng tớ giành bao nhiêu chiếc cúp . Bây giờ, là nhà vô địch của tớ.”
sững sờ, đó mới nhận chút xúc động, đột nhiên ôm .
“Này , chụp ảnh tập thể nào!”
Bạn cùng lớp của Trình Cảnh Nguyên kéo chụp hình chung.
Cậu nhảy khỏi bục trao giải, bên cạnh , bỗng như nghĩ điều gì đó.
“Cậu mang máy ảnh ?”
gật đầu, đưa máy ảnh cho Trình Cảnh Nguyên.
Cậu cầm máy, gì đó với bạn cùng lớp gọi .
“Cậu gì thế?”
“Tớ bảo, chụp hình tớ, lâu chúng tấm nào chụp chung cả.”
Cậu cho kịp phản ứng, liền vòng tay ôm lấy vai , chỉ về phía máy ảnh.
“Nào, ba, hai, một… .”
Tách.
Bức ảnh mãi mãi giữ khoảnh khắc thanh xuân .
Bây giờ, tấm ảnh đó Trình Cảnh Nguyên đặt cẩn thận ngay giữa phòng khách.
tấm ảnh, nâng mặt lên, hôn một cái.