Trục Ngọc - Chương 6.1: Mời hắn ở rể
Cập nhật lúc: 2025-07-11 05:59:53
Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch đăng duy nhất tại Monkey D, chép hình thức khi cho phép.
Sau khi Vương bộ đầu rời , Phàn Trường Ngọc ôm em gái ruột cùng phu thê Triệu thợ mộc giữa căn nhà tan hoang, một lúc lâu lời nào.
Mãi một lúc , Triệu đại nương mới ấp úng cất lời: “Kén rể… chuyện dễ dàng? Ta sống đến từng tuổi , cũng chỉ nữ nhi duy nhất của Tiền viên ngoại kén rể, còn nghèo rớt mồng tơi như nhà chúng thế , ai bằng lòng ở rể?”
Phàn Trường Ngọc trầm mặc đáp.
Kế sách mà Vương bộ đầu đưa , chính là nàng nhanh chóng tìm một nam nhân ở rể, như , xem như phụ nhi tử, gia sản sẽ giữ .
từ khi hủy hôn với Tống gia, mang danh “thiên sát cô tinh”, ngay cả gả khó, huống chi là tìm ở rể.
Những trạng sư nàng từng nhờ hỏi đó, lẽ cũng rõ tình cảnh nhà nàng, nên mới chẳng ai nghĩ tới cách ở rể là giải pháp thể dùng .
Dù thì đời vẫn coi chuyện ở rể là nỗi nhục, nam tử một khi ở rể, nghĩa là từ bỏ cả họ tổ tông, cũng ngẩng đầu nổi. Đừng là đàng hoàng, ngay cả bọn du côn lêu lổng cũng dễ gì chấp nhận chuyện đó.
Bàn tay đầy vết chai sạn của Triệu thợ mộc đặt lên đầu gối, khuôn mặt nhăn nheo càng thêm già nua, ông thở dài: “Việc thành là chuyện cả đời, thể bạ ai cũng cưới, nếu chịu khổ vẫn là nha đầu Trường Ngọc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truc-ngoc/chuong-6-1-moi-han-o-re.html.]
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Triệu đại nương thế càng xót xa cho Phàn Trường Ngọc, nữ nhi nhà khác lấy chồng, ai chẳng là phụ mẫu tuyển chọn kỹ càng, xem xét cả nhân phẩm lẫn gia cảnh đối phương, mới gả trong vinh quang?
Còn Trường Ngọc thì phụ mẫu đều mất, giờ vội tìm ở rể, đừng gì đến nhân phẩm, chỉ cần vẻ ngoài quá là may mắn lắm .
Bà đang lau nước mắt, bỗng nhớ gì đó, ánh mắt khựng , ngẩng đầu Phàn Trường Ngọc: “Thanh niên mà cháu cứu ... Hắn thê nhi ?"
Vừa dứt lời, bà tự phủ định: “Chắc là , cháu từ phương Bắc chạy nạn tới, trong nhà chỉ còn một mà.”
Phàn Trường Ngọc tất nhiên hiểu ẩn ý trong lời Triệu đại nương, song nàng ngẩn một lúc lâu.
Triệu đại nương thấy nàng phản ứng gì, đành thẳng: “Hắn thương nặng thế, nơi nương tựa… Hay là… để giúp cháu hỏi thử?”
Có lẽ trong lòng sớm ý tác hợp, Triệu đại nương càng càng thấy Phàn Trường Ngọc và xứng đôi, Trường Ngọc bản lĩnh, dù thực sự thành phế nhân, một nàng cũng thể gánh vác cả nhà.
Hơn nữa hôm nay đến Tống gia cầu cứu mà từ chối, Triệu đại nương giận Tống Nghiên vong ân phụ nghĩa đến nghiến răng, nay nghĩ đến việc Ngôn Chính còn tuấn tú hơn Tống Nghiên, lòng bà càng thêm hài lòng.
Lúc đầu óc Phàn Trường Ngọc rối như tơ vò, chỉ : “Đại nương, đừng hỏi vội, để cháu suy nghĩ kỹ , nếu quyết định , cháu sẽ tự hỏi.”
Triệu đại nương Phàn Trường Ngọc xưa nay là chủ kiến, thế cũng gì thêm, cùng ông lão nhà giúp Trường Ngọc dọn dẹp nhà cửa mới trở về.