Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Trục Ngọc - Chương 6.2: Mời hắn ở rể

Cập nhật lúc: 2025-07-11 05:59:54

Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

Bản dịch đăng duy nhất tại Monkey D, chép hình thức khi cho phép.

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

Trường Ninh thói quen nghỉ trưa, mệt từ , khi ngủ thì Phàn Trường Ngọc bế về phòng.

Bản nàng cũng lên giường, y phục, mắt trần màn, đầu óc trống rỗng.

Tống Nghiễn, và  tự xưng là “Ngôn Chính” , hai bóng hình đan xen hiện lên trong đầu nàng.

Nói thật thì, tuy nàng và Tống Nghiên là thanh mai trúc mã, đính ước từ nhỏ, nhưng những kỷ niệm giữa hai ít đến đáng thương.

Tống Nghiên lúc nào cũng bận, khi đỗ huyện học thì mải ôn thi, hai nhà cùng một con hẻm nhưng vì sợ ảnh hưởng đến việc học, nàng ít khi tìm đến, nếu cũng là do phụ mẫu sai đem đồ sang, lúc thì ít thịt, lúc thì chút điểm tâm.

Thời Tống mẫu đối xử với nàng hòa nhã, còn bảo rằng Tống Nghiên cố gắng học hành là để đỗ đạt, cho nàng hưởng phúc.

Sau khi Tống Nghiên thi đỗ huyện học, học đường ăn ở, nên càng ít về nhà, nàng càng khó gặp mặt.

Một , nàng theo phụ  lên huyện thành họp chợ, Tống mẫu  cho Tống Nghiên một bộ y phục mới, nhờ phụ  nàng đem lên.

Đó là đầu tiên nàng đến huyện học, thấy nơi thật uy nghi, khi gác cổng truyền lời, Tống Nghiên gặp, nàng đưa y phục mới, thản nhiên cảm ơn.

Một bạn cùng lớp ngang, hỏi nàng là ai, đáp: “Muội tử của .”

Hôm trở về, lòng nàng mãi nặng trĩu, nàng cảm nhận rõ Tống Nghên nàng đến tìm .

Vị hôn thê là nữ nhi của đồ tể, chắc hẳn khiến mất mặt bạn học.

Kỳ thực từ lúc đó, nàng từng nghĩ, nếu Tống Nghiên thích , thì chi bằng hủy hôn. phụ mẫu nàng quý Tống Nghiên, cho rằng chí tiến thủ.

Tống mẫu khi cũng thích nàng, thường khoe khắp nơi, chờ Tống Nghiên đỗ đạt sẽ cưới nàng về, ai ai cũng khen nàng phúc.

Vì thế nàng chỉ âm thầm với Tống Nghiên chuyện hủy hôn, khi đó đang ôn bài, xong liền ngẩng đầu, ánh mắt bao giờ gợn sóng bỗng nàng hỏi: “Hôn nhân đại sự là do phụ mẫu định đoạt, trò đùa?”

Nàng cho rằng câu là từ chối hủy hôn, thấy rõ thái độ của , từ đó nhắc .

Sau , phụ mẫu nàng qua đời, Tống mẫu đến nhà dùng lý do bát tự hợp để hủy hôn.

Có lẽ là vì cái c.h.ế.t của phụ mẫu lấy hết nước mắt của nàng, hoặc vì vốn dĩ chẳng bao nhiêu tình cảm, nên khi giờ đây nghĩ đến Tống Nghiên, nàng thấy buồn chút nào.

Còn về tên Ngôn Chính , nàng càng ít hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truc-ngoc/chuong-6-2-moi-han-o-re.html.]

Đối phương cũng chẳng nhiều gì về nàng, giờ mà hỏi bằng lòng ở rể , chẳng là dùng ơn để ép , như lợi dụng cảnh khó khăn của ?

Năm xưa, hôn ước với Tống Nghiên cũng là vì phụ mẫu nàng giúp đỡ Tống gia, nên mới định .

Phàn Trường Ngọc lặp sai lầm , nhưng giờ còn cách nào khác.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy là cứ thương lượng với tên Ngôn Chính một phen, hỏi thể giả ở rể  ?

Chỉ cần giữ nhà cửa, ở đều tùy ý.

Nếu rời , nàng sẽ cản. Nàng cứu mạng , giả phu quân giúp nàng vượt qua cửa ải , là công bằng.

Còn nếu … Phàn Trường Ngọc nghĩ đến khuôn mặt , tựa ánh trăng soi tuyết mới, khi… cũng lỗ nhỉ?

...

Trên gác Triệu gia, Tạ Chinh tháo thư buộc ở chân con Hải Đông Thanh, bỗng hắt một cái.

Hắn cau mày, thầm nghĩ: Mình cũng cảm phong hàn ?

Hải Đông Thanh lông trắng như tuyết, hai chân móng vuốt như móc sắt bám chặt bệ cửa gỗ, nghiêng đầu, dùng đôi mắt tròn xoe thông minh chằm chằm chủ nhân.

Tạ Chinh mở tờ thư , khi rõ nội dung, sắc mặt lập tức trầm xuống, nơi khóe môi hiện lên nét lạnh lẽo.

Kẻ đó thấy xác thì yên lòng, sớm phái đến Huy Châu tiếp quản thế lực của , kẻ cử tới là “ đó”.

Lá thư ném bếp lò đốt than ở góc giường, nhanh chóng hóa thành tro tàn.

Tạ Chinh tựa đầu giường, gió lạnh từ cửa sổ thổi bay vài sợi tóc trán, nhưng xua nổi tầng u ám nơi đáy mắt .

Người tiếp quản binh quyền của ở Huy Châu, so với kẻ ở kinh thành càng mong c.h.ế.t càng sớm càng . Lúc thủ hạ cũ của cũng khó giữ , chẳng dám hành động liều lĩnh, sợ tên chó hoang đánh tìm đến.

Trước khi vết thương lành hẳn, chỉ thể ẩn nơi đây, từ từ tính toán lâu dài.

Tạ Chinh liếc vết m.á.u mới thấm áo, vẻ mặt càng thêm chán ghét và bất lực.

“Gù?” Không đợi mệnh lệnh, Hải Đông Thanh nghiêng đầu nữa, vẫn chằm chằm chủ nhân bằng đôi mắt sáng.

“Cút.”

Tạ Chinh nhắm mắt, khuôn mặt vốn đẽ vì quá tái nhợt mà lộ mấy phần yếu ớt hiếm thấy.

Hải Đông Thanh vẻ quen câu , xong lập tức thỏa mãn vỗ cánh bay .

Loading...