Trường Gia
Chương 2
4.
“Làm loạn!”
Ta quỳ sấp bên ngoài từ đường.
Áo ngoài trên lưng đã thấm máu, từng giọt rơi xuống mặt đất.
Phụ thân còn chê đánh như vậy là nhẹ, ông giành lấy chiếc roi kia, dùng hết sức bình sinh quật thêm vài chục cái nữa.
Gia giáo Từ gia trước nay đều rất nghiêm khắc, ông giận dữ:
“Làm càn, ý chỉ của bệ hạ, Thái hậu cũng đã khâm điểm mà con và đường tỷ con lại làm bậy như vậy sao. Một người giả điên một người giả ngốc, tự mình từ chối. Phụ mẫu và người trong gia tộc này chết hết rồi hay sao? Chuyện hôn nhân đại sự là chuyện con có thể làm loạn được à?”
“Thường ngày ta chiều con thành hư rồi, giờ ta mới thấy một chữ ở nữ huấn con cũng không đọc, phu tử dạy gì quên nấy.”
Lại thêm vài roi nữa.
Mấy cái gai trên roi khiến ta chảy m.áu, lưng áo ướt đẫm, có thể thấy lưng ta giờ đây chắc không còn chỗ nào lành lặn.
Mẫu thân ta đỏ mắt đứng bên cạnh, bà không kìm được mà khóc thành tiếng.
Ta đột nhiên rất muốn nói những lời đã giấu trong lòng từ lâu.
“Nữ huấn, nữ giới, liệt nữ truyện… những thứ này con đọc không ít, mà là đọc quá nhiều thì đúng hơn.”
“Vậy nên con cảm thấy rất kì lạ. Từ đầu trong sách của nữ tử cũng chỉ có một số ít nữ nhân tài giỏi như Ban Chiêu, Văn Cơ, Mộc Lan và Tô Huệ lại có một cuộc sống muôn màu muôn vẻ khác. Chỉ là tiền triều mới đổi hướng gió, nữ nhân được kính trọng vì lấy sự trong trắng làm đầu, cái gì mà nam nhân thấy cơ thể là treo cổ, công công bệnh nặng thì tức phụ phải đập đầu, dùng óc làm thuốc chữa bệnh, triều đình nghe những chuyện này không những không phản đối mà còn khen ngợi là có hiếu…”
“Con còn dám đọc trộm sách cấm?”
Phụ thân lau vết m.áu dính trên mặt, tức đến mức run người: “Con cái đứa nghiệp chướng này…”
“Con không dám con không dám.”
Thấy gia pháp chuẩn bị thăng cấp, ta rất biết điều mà lăn sang một bên bảo vệ cổ mình, vừa giãy dụa vừa bò về phía phụ thân:
“Phụ thân, ngài biết tính con mà, đọc sách con toàn ngủ gật, sao có thể đọc trộm sách cấm được? Hơn nữa từ khi cố đô di chuyển xuống phía Nam, sách của tiền triều đều được bán với giá mấy vạn lượng vàng, con nào có tiền mua.”
Roi vung lên không trung.
Ta bò nhanh hơn, sử dụng hai chân cùng lúc, biên độ động tác quá lớn, túi hoa phượng lớn giấu bên hông bị đè lên.
Một hình tượng kinh khủng đột nhiên xuất hiện.
Lúc ta túm vào góc quần phụ thân ta, chất lỏng làm từ hoa phượng bắn tung tóe, chất lỏng màu đỏ tươi phun lên toàn chân ông.
Mẫu thân ta mở to mắt rồi ngất xỉu.
Ta vẫn không hề hay biết, thành thật bày tỏ tâm tình:
“Phụ thân, những lời vừa rồi con đã thấy ở trong mộng. Ở trong mộng con gả cho Tam hoàng tử, ngài lên làm thừa tướng, Từ gia như mặt trời ban trưa, hoàng ân cuồn cuộn. Nhưng mười năm sau là lúc cuộc chiến giữa các hoàng tử ác liệt nhất, nhân lúc nội chiến, quân Hồ xuôi Nam diệt Sở quốc…”
“Lúc trước ngài đã dạy con, đối mặt với việc nước thì không được phép chùn bước. Nếu như con và hoàng tỷ thật sự gả vào hoàng thất, thật sự có thể hỗ trợ Từ gia tiến thêm một bước nữa nhưng những thứ đó chẳng lẽ còn quan trọng hơn cả việc nước sao?”
Ta lại tiếp tục kéo gấu quần của phụ thân.
Ta ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt phụ thân ta nửa đen nửa đỏ, gân xanh trên trán nổi lên rõ rệt.
“Từ Trường Gia, con mộng hay không thì ta cũng nói cho con biết, hôm nay đánh xong trận này con phải ăn thêm một bữa nữa.”
Thêm bữa gì cơ?
Măng xào thịt.
Ta bị đánh cho nhảy nhót tưng bừng, tứ chi vung vẩy bò loạn khắp nơi, nhảy tới nhảy lui như cá bị mắc cạn, kêu rên như g.iết gà đến tận nửa đêm mới dừng lại.
Phụ thân ta để ta ngồi lên ghế trong từ đường tự sinh tự diệt.
Ông có việc gấp phải đi.
Vì để ông tin tưởng, ta vắt hết óc nói ra mấy chuyện lớn xảy ra gần đây cho ông kiểm chứng.
Sau khi mẫu thân ta tỉnh dậy thì đến nhìn lưng ta mà khóc, mắt bà sưng đỏ, cởi ba bốn lần mới tách áo ngoài ra được, lưng ta như mất một lớp da, bà vừa nhìn thấy đã tiếp tục rơi nước mắt, run rẩy bôi thuốc cho ta:
“Nên đánh con từ sớm mới đúng, đứa nhỏ ngang bướng không nhớ lâu này… Nhưng mà phụ thân con cũng không nên đánh con tàn nhẫn thế này, dù sao con cũng là nữ nhi của ông ấy.”
Thuốc lạnh như băng bôi lên lưng khiến ta tỉnh táo hơn.
Từ góc độ này có thể thấy được mấy sợi tóc bạc mà mẫu thân ta đã giấu vào trong tóc đen, bỗng dưng ta nhớ đến bữa cung yến trong cung ở kiếp trước.
Sau khi ta thành thân, hoàng thất có quá nhiều thứ trói buộc, ta và mẫu thân ngày càng ít gặp nhau hơn.
Có gặp thì cũng đều gặp ở trong những trường hợp trang trọng, vị trí giữa ta và bà tuy gần nhưng lại rất xa, không thể vượt qua được.
Ta cầm quạt che khuôn mặt mình lại.
Bà nhỏ giọng nói với ta: “Hoa lan trong phủ mới nở, là cây lúc trước con trồng. Mẫu thân thay con chăm nó, lúc nào con về nhìn thử một chút.”
“Con sẽ về.”
“Là lúc nào?” Bà lo lắng hỏi: “Mẫu thân biết con không dễ dàng, chỉ là thời kỳ hoa nở không dài, sợ con lại bỏ lỡ sẽ phải chờ sang năm.”
Ma ma trong cung bước đến chen vào giữa khe hở của ta và mẫu thân, bà ta mời ta ngồi xuống.
Bữa tiệc ngày đó kết thúc thì cũng gần đến hoàng hôn.
Mẫu thân vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, còn ta cuối cùng cũng không gặp bà ấy.
Lúc Hồ Nhung đánh vào, phụ thân ta phòng thủ ở cổng thành, mẫu thân ta dẫn người trong phủ đi cùng, sau khi thành bị công phá, trượng phu và nhi tử của bà lần lượt c.hết thảm, nữ nhân từ trước đến nay vẫn luôn dịu dàng mềm mại lần đầu tiên nổi điên.
Ta không rõ bà đã sống qua đêm hôm đó như thế nào, chỉ biết sáng sớm ngày hôm sau, bà đã trói ấu muội sáu tuổi lại rồi phóng hỏa, toàn gia đi cùng đất nước.
Người hầu trốn được nói với ta, câu nói cuối cùng trước khi c.hết của bà là: “Nữ nhi đã gả vào hoàng thất của ta, ta còn chưa được gặp mặt nàng thêm lần nữa… Nhưng ta mãi vẫn không được gặp…”
Ta trốn trong lòng mẫu thân khóc không thành tiếng.
Bà nghĩ rằng ta quá đau nên mới như vậy, bà vừa vỗ vai ta vừa ngâm nga dỗ dành:
“Ăn viên kẹo nhỏ, bé ngoan ngủ ngon giấc, ngôi sao đi ngủ, mặt trời thức dậy, bé ngoan không còn đau nữa…”
Ta lau thế nào cũng không hết nước mắt, vừa lau vừa nói: “Mẫu thân, hoa lan ngoài viện nở rồi, chúng ta đi xem một chút đi. Hái hoa xuống làm phấn hoa…”
Lần này chúng ta phải sống thật tốt.
5.
Ngày ta đi biên cương, đường tỷ không đến tiễn ta.
Đại bá là văn thần kiêu ngạo nhất Nam Sở, ông ấy đã mặc lễ phục của thượng thư suốt mười ba năm, là người mà ta sợ nhất.
Cho dù phụ thân đã chứng minh được lời ta nói là đúng thì cũng không đủ để phá bỏ lớp phòng ngự cứng nhắc mà ông ấy đã xây dựng.
Ngày trong tộc cúng bái tổ tiên, ta lén chuồn ra khỏi khuê phòng đi thăm đường tỷ.
Nàng bị đánh gãy chân, xương gò má gồ lên, phần má không còn chút thịt nào, mắt cũng lồi lên, nhưng ánh mắt nàng lại rấtrất sáng.
“Trường Gia đừng khóc. Phụ thân ta là lão già ngoan cố từ trong xương, trong đầu ông ấy chỉ có duy nhất một định kiến…”
“Nữ nhân nên ngoan ngoãn dịu dàng trốn sau bức màn, một khi có dã tâm và d.ục vọng muốn sống cuộc sống của mình thì sẽ bị trừng phạt. Vong quốc sao? Người Hồ đánh vào? Đó là chuyện của nam nhân, họ sẽ nghĩ cách giải quyết. Ha, nếu làm lại thêm một lần nữa, nói mấy lời kia với ta thì có c.hết ta cũng không cam tâm.”
Khóe miệng nàng cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Nói đến chỗ nhiệt huyết, nàng lập tức khoa tay múa chân, ngay cả vết thương trên đùi cũng quên mất:
“Một ngày nào đó ta muốn mở cửa hàng của chính mình ở Nam Sở. Mỗi một phân tiền kiếm được sẽ dùng để củng cố tường thành bảo vệ đất nước. Khuôn mặt dân chúng sẽ luôn nở nụ cười, có cơm ăn áo mặc, khỏe mạnh không bệnh tật. Ngay cả dân nghèo ở những vùng núi xa xôi cũng có thể một quyền quật ngã tám người Hồ.”
Đột nhiên ta nhớ đến một chuyện.
Kiếp trước sau khi gả cho Đại hoàng tử, chỉ nửa năm mà cửa hàng của nàng đã thu về lợi nhuận gấp bốn lần.
Chỉ là hoàng tử quá khắt khe, chê trách nàng ấy là thương nhân người đầy mùi tiền, làm toàn những chuyện hạ thấp bản thân.
Đêm hôm đó, nàng đứng trên hành lang.
Mái hiên không ngừng vang lên âm thanh khi mưa rơi xuống, bên ngoài là mưa rơi, cũng là nước mắt của nàng rơi xuống, gió nhẹ nhàng thổi bay tay áo của nàng.
Nhưng cuối cùng nàng lại không nói gì mà chỉ quay về phòng, đặt sổ sách lên nơi cao nhất.
Đường tỷ nhéo mặt ta một cái: “Trường Gia, lúc trước ta đều là tấm gương răn dạy nữ công cho muội, bây giờ ta sẽ vì muội mà phá vỡ chiếc lồng này, cũng để cho muội biết rằng dù có khó khăn đến đâu thì muội cũng không đơn độc, ta làm bạn với muội.”
Đêm đó, nàng đánh ma ma bất tỉnh.
Tỷ tỷ nũng nịu yếu ớt của ta, leo tường rồi lại chui chuồng chó, cùng với thứ tử tuấn tú nhà thừa tướng vượt ra biển lớn. Trên bàn là một túm tóc dài của nàng cùng lời nhắn: “Không phá đi thì không xây lại được.”
Nàng là đóa hoa lụi tàn lại lần nữa nở rộ, lại lần nữa vươn lên từ bụi gai, từ đây mưa gió ra sao đều tự bản thân chống đỡ.
Đại bá đến tìm ta.
Nam nhân nửa đời nghiêm khắc lúc này lại có hơi loạng choạng.
Ông ấy nói với ta: “Nói với tỷ tỷ con, lúc nào Từ phủ cũng hoan nghênh nàng quay về. Cho dù nàng có làm sai chuyện gì, có gây họa lớn đến đâu thì nàng luôn là nữ nhi của ta.”
Chưa đến một tháng, khắp Kim Lăng đã lan truyền tin hai nữ nhi của quý môn Từ gia không ổn, một người là ma bệnh, một người thì bị điên.
Không có bà mối nào dám đến nhà chúng ta.
Khắp nơi đều bị bao phủ bởi tuyết trắng, thời tiết lạnh đến thấu xương.
Vết thương vừa lành ta đã quỳ gối trong viện.
Phụ thân ta bận trước bận sau, một tháng ngủ chưa đến ba ngày, cuối cùng ông thấy hoa mắt chóng mắt, trước mắt toàn là sao:
“Thật đau đầu…”
“Thôi thôi thôi, Từ gia ta tự xưng là sống lưng của Nam Sở, nữ nhi dạy ra đứa nào đứa nấy cứng đầu như nhau. Cản con cũng không cản được, để phòng con bắt chước đường tỷ bỏ nhà ra đi, tìm không được còn tổ lo thêm thì chi bằng đặt con ngay trong tầm mắt thì hơn, con đến quân doanh đi.”
Bên ngoài thì truyền tin Từ gia đưa hai vị tiểu thư đến điền trang dưỡng bệnh.
Nhưng thực ra ta mang theo hành lí đơn giản ra khỏi thành trong đêm tối.
Những ngôi sao rải rác tụm năm tụm ba trên bầu trời, ánh nắng sáng sớm chiếu lên đường chân trời, nửa bầu trời dần được nhuộm đỏ.
Từ phủ và phụ mẫu Từ gia ở sau lưng đã biến thành chấm đen dần biến mất theo từng bước chân của ta.
Lúc đến cửa ải kiểm tra, người hầu tiến lên giao thủ lệnh, ta nhìn lung tung khắp nơi.
Một giây không để ý, ta đã chạm mắt với người bên trên tường thành.
Là một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi, tay áo hẹp thêu mây, khuôn mặt có hơi mơ hồ nhưng đôi mắt lại rất sáng.
Giây phút chạm mắt nhau từ xa như bị đóng băng, ánh mắt xuyên qua hai đời dần hợp lại thành một, lý trí cho dù loạn đến đâu cũng không thể cắt đứt được tình duyên nghiệt ngã kia.
Phu quân kiếp trước của ta… Tạ Khiêm.
Hắn đã từng xuất hiện trong giấc mơ của ta, ta như quay về khoảng thời gian ba năm tương kính như tân, vẽ lông mày như họa, say sưa vui đùa, nghe giọng hắn gọi tên ta không biết bao nhiêu lần:
“Trường Gia, lại đây.”
Đáng tiếc, kiếp này đã định là bỏ lỡ nhau.