Trường Gia
Chương 3
6.
Gió Mạc Bắc là những lưỡi d.ao không bao giờ ngừng nghỉ.
Gió thổi qua da thịt, chỉ một lát sau đùi ta đã rớm m.áu tạo thành từng vết sẹo đỏ bừng, bàn tay nắm chặt dây cương đã không còn cảm xúc, vừa đỏ vừa sưng.
Ta nằm trên lưng ngựa, nhỏ giọng nói bản thân:
“Từ Trường Gia, đây là con đường ngươi tự mình chọn. Qua được rồi ngươi sẽ không cần phải nhìn người khác c.hết trước mặt mình nữa.”
Tuyết rơi ngày càng nhiều, đêm thứ sáu của cuộc hành trình, chúng ta đã đến thành Lao Lan cạnh biên giới. Lá cờ đỏ rách rưới tung bay, hơi thở nóng bỏng thở ra cũng hóa thành băng vụn.
Nam Sở trọng văn khinh võ, quân kỳ lỏng lẻo.
Bốn tiếng kèn vang lên mới có người lục đục đi đến, vừa ngáp vừa hỏi:
“Giờ này… có để cho người ta ngủ không hả?”
Một mũi tên bắn thẳng xuống chân hắn ta, dây cung kéo căng như trăng tròn.
Ta cười như không cười: “Một tiếng kèn là tập hợp, ba tiếng kèn là xếp hàng, bây giờ đã là tiếng thứ tư rồi mà đao cũng nắm không chắc, đây chính là tác phong của quân đội Nam Sở chúng ta sao?”
Cảnh hoàng cung chìm trong biển lửa như hiện ra trước mắt ta, cung điện vàng son phồn vinh bị chôn vùi dưới mũi đao man rợ, khải hoàn ca ta chưa từng nghe qua, ánh lửa chiếu lên mặt tahiện rõ sự tỉnh táo và điên cuồng, xen vào đó là sự mất mát thương xót.
Gã sai vặt đi cùng giật mình nghĩ: “Tiểu thư như biến thành người khác vậy.”
“Ta là tham quân mới đến, các ngươi chính là lính của ta. Hôm nay thì bỏ đi, từ giờ Dần ngày mai bắt đầu tập luyện, giờ Tuất về doanh trại. Người nào vi phạm đánh ba mươi trượng, tái phạm gấp đôi.”
Quân đội trước mắt vừa thô sơ vừa rách rưới, trên người những quân lính ở đây đều đeo theo đao.
Ta đảo mắt nhìn qua rồi cười nói: “Có lẽ ngày trước các ngươi trải qua rất khó khăn, nhưng ta tới đây rồi tình trạng sẽ thay đổi. Người sống nên đi đánh trận, quân nhân nên bảo vệ tốt đất nước của mình. Trong ba năm ta sẽ quét sạch đám người làm loạn ở phía Nam, thu phục Sơn Việt. Trong vòng năm năm sẽ mang quân đi đánh người Hồ, đưa chúng ta về lại cố đô ngày trước. Trên chặng đường này ta mà c.hết thì cũng là ngã xuống cùng các ngươi.”
Chỉ trong một đêm ta đã khiến cả quân doanh nhiệt huyết sôi trào. Nhưng nhiệt huyết nhanh chóng biến thành tiếng oán than vang trời trong hoàn cảnh huấn luyện khắc nghiệt giữa trời đông giá rét.
Từng người hận không thể quay về tối qua tát cho bản thân còn cao giọng hát vang hai cái.
Gã sai vặt trong lòng run sợ đi sau lưng ta.
Gã nhìn ta đập băng trên sông để lấy nước, đòn gánh kêu cọt kẹt, gai nhọn trên đòn gánh đ.âm vào vai ta, m.áu thấm qua áo.
Gã muốn giúp ta nhưng lại bị ta từ chối.
Ta cười: “Không sao, cũng nên trải qua cho biết, quen rồi sẽ ổnthôi.”
Sự bất mãn ở doanh trướng tích lũy nửa tháng gần như đạt đến đỉnh điểm khi gặp thổ phỉ, họ suýt chút nữa tạo phản.
Lúc đó dân ở Lao Lan làm loạn, thổ phỉ trong rừng làm loạn, dẫn đầu làm loạn, tiếp cận thành để cướp bóc.
Lúc bốn phó tướng đang định giết bọn chúng thì bị ta ngăn lại, ta kiên nhẫn giải thích: “Phần lớn người trong đám thổ phỉ kia đều là dân chạy nạn không được ăn no. Mở kho phát gạo, so với việc g.iết chóc thì làm vậy càng có hiệu quả hơn.”
Mọi người không khỏi bất ngờ.
Có phó tướng kề tai nói nhỏ với nhau: “Tên này… là một người điên. Muốn dùng quân lương của chúng ta để chiếm công lao, hắn sẽ hại chết chúng ta mất.”
“Ta không điên.”
Ta nghiêm túc giải thích: “Chính sách mới của Lao Lan sẽ đến trong một tháng nữa. Nếu bây giờ g.iết thổ phỉ rồi lại chiêu dân thì sẽ không kiểm soát được Lao Lan.”
“Ngươi chỉ là một thằng nhóc mà thôi, dựa vào đâu chúng ta phải cược cùng với ngươi? Lỡ như ngươi thua…”
Ta ngắt lời: “Ta không có khả năng thua.”
Trước khi đến đây phụ thân đã quét sạch đuôi cho ta, cải cách lại chính sách ở nơi này là một trong những chuyện quan trọng nhất. Một quân đội không có hậu cần giống như một quân đội làm bằng cát vậy, không chống đỡ được bất kì mưa gió nào.
Người nhà tin ta, ta không thể thua được.
Ngày hôm đó kết thúc trong không vui.
Trong quân, phạm thượng chính là điều tối kị nhất.
Trước khi mất hết lí trí, bọn họ mời chủ tướng Lao Lan, tướng quân Vương Bá Văn đến. Họ hi vọng rằng ông ấy sẽ dùng quan uy ra chèn ép ta.
Ai ngờ sau khi trao đổi với nhau một trận, vị lão tướng quân tóc hoa râm này giao lại ấn soái cho ta giữ.
Sau mười mấy hiệp, kiếm của ta dừng lại trên cổ họng ông ấy.
Trên khuôn mặt say rượu của ông ấy hiện lên sự kinh ngạc.
Đã lăn lộn nhiều năm trên chiến trường khốc liệt, nhiều năm mai một không được trọng dụng, ý chí chiến đấu như tro tàn của ông ấy lại bùng cháy, mười năm uống băng vẫn chưa tắt được nhiệt huyết.
Ta thi lễ với ông ấy, nói: “Tướng quân, hạ quan thất lễ rồi. Hôm nay may mắn chiến thắng, mong tướng quân sẽ rộng lòng tha thứ.”
Ông ấy nói: “Binh pháp và kiếm thuật của ngươi là ai dạy?”
Ta lắc đầu: “Những thứ này nằm ở tâm, không cần học từ người khác.”
Ông ấy đột nhiên đập lên vai ta, cười không kịp thở.
Sau đó lại ồm ồm nói thằng nhóc, giọng nói ảm đạm, ông ấy lắc đầu nói, ta già rồi, ta chưa làm gì mà đã già rồi. Ý tưởng quay về cố đô của ngươi rất có chí khí.
Ta mơ màng nhận ấn soái.
Ta nhớ mang máng, kiếp trước người Hồ đánh từ Nam xuống, nơi đầu tiên chúng tấn công chính là Lao Lan.
Trong tấu chương tâu lên triều đình, thủ tướng Vương Bá Văn dùng máu của mình cản tường thành, mất máu mà chết.
7.
Chớp mắt đã qua hai năm.
Ta đã có chỗ đứng nhất định ở trong quân doanh.
Lần nguy hiểm nhất là phục kích quốc vương Nam Chiếu. Ta dẫn tám trăm kỵ binh phá mấy vạn quân địch, máu chảy không ngừng, cuối cùng ta bắt sống Chiếu vương.
Từ đó ta trở thành tham quân tốt nhất Lao Lan.
Các binh sĩ đều phục ta, bọn họ bắt đầu dạy ta cách tìm thú vui trong cực khổ.
Hóa ra trời quá nóng thì tường thành sẽ bốc khói, dán bánh bột ngô lên đó có thể chín được, sau khi phơi nắng thì đi đến sông tắm, hôm sau sẽ khỏi bệnh, dã thú ở nơi này sống rất dai, trên mông bị bắn tên cũng có thể phi nước đại thêm ba trăm dặm nữa.
Hóa ra ngoài Kim Lăng phồn hoa phú quý thì Nam Sở còn có những cơn gió sắc bén có thể nuôi người khác. Con dao hai văn tiền của quan võ cũng không kém ba mươi sáu kế của quan văn.
Ta và đường tỷ trao đổi thư qua lại với nhau từ nửa năm trước.
Nàng và người trong lòng cùng nhau đến Hải Nam. Khi thì gặp bão tố khiến thuyền lay chuyển, lục phủ ngũ tạng như bị đảo ngược, khi thì gặp hải tặc hung ác ngang ngược bắt người trên tàu, ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn.
Cửa hàng đầu tiên mở ra trong m.áu và nước mắt, có thể thấy con đường nàng cần đi vẫn còn rất gian khổ.
Trong thư nàng nói:
“Tỷ tỷ rất vui vẻ, hi vọng Trường Gia cũng vậy. Ngân lượng đã gửi từ nửa năm trước, thuốc trị thương ở hải ngoại cũng rất tốt. Cơm ăn rất ngon, ta ngủ cũng rất tốt. Lần sau gặp lại, Trường Gia đã thành đại cô nương rồi.”
Cuối thư nàng còn vẽ một đóa hoa.
Ta lại nhớ đến cánh tay nhỏ của nàng ngăn trước mặt ta, cơ thể run rẩy, hàng lông mi dài như cánh bướm.
Bạc đường tỷ gửi đến đều được ta đổi sang trang bị quân sự.
Dưới ánh sáng lạnh lẽo của mũi tên sắc bén, lúc ta nhớ nàng sẽ dẫn mấy quân vệ thân cận lên núi càn quét người Diện.
“Tham quân, nhân tình kia của ngươi lại gửi thư rồi sao? Lại còn gửi nhiều vàng thỏi như vậy, người có tiền ở Kim Lăng mẹ nóthật nhiều. Có thời gian thì chỉ cho chúng ta vài mẹo đi, có cơm chùa để ăn đúng là thơm hơn tự kiếm.”
Ta ngậm cỏ trong miệng, mắt cũng không chớp, buông dây cung ra.
Tiếng cung xé không khí, một tên bắn giữa trán thủ lĩnh, dưới núi loạn thành một đoàn, ta tức giận đạp người kia một cái.
“Nói nhảm nhiều vậy thì chi bằng xuống dưới kia tiêu diệt quân địch cho ta đi. Hôm nay một người thoát thì tiểu tử ngươi ba ngày cũng đừng hòng ăn cơm.”
Công trạng tích dần theo tháng ngày, cuối cùng triều đình cũng chấn động, phát hạ truy phong.
Những thứ này đều nằm trong dự kiến, chỉ có duy nhất một chuyện ngoài dự đoán của ta, sứ giả đưa tin không phải là mấy đệ tử kia của Chu công công.
Mà là Tạ Khiêm.
Ánh nắng giữa trưa tràn vào từ ngoài cửa sổ, ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của hắn.
Trong tay hắn là thánh chỉ.
Ngón tay thon dài, bàn tay trắng nõn.
Nốt ruồi son trên cổ tay vô cùng nổi bật, bàn tay đã từng nắm lấy tay ta tập viết ở kiếp trước.
Ta nhớ đến những hình ảnh không thể quên được kia.
M.áu từ cổ tay hắn không ngừng chảy xuống, tóc đen da trắng, hắn thẳng lưng quỳ trên đất.
Hắn nói: “Hài nhi thề c.hết không hàng.”
Hắn nói: “Trường Gia, nàng đi tìm tổ mẫu. Trong tay người có hi vọng cuối cùng của Nam Sở, nàng hãy rời khỏi nơi này.”
Cuối cùng hắn ôm ta: “Nỗi khổ của quốc gia người hoàng thất sẽ phải chịu gấp bội. Tha thứ cho ta không thể đi đoạn đường cuối cùng với nàng. Trường Gia, nàng phải sống sót.”
…
“Thần xin lĩnh chỉ tạ ơn.”
Ta cố gắng ép thô giọng nói, bình tĩnh quỳ xuống không để lộ dấu vết gì.
Ánh mắt hắn hơi dao động, dường như hắn cảm nhận được gì đó, ánh mắt nhìn về phía ta cũng sáng lên.
Trước khi cho lui, hắn như có điều gì suy nghĩ mà hỏi: “Ta… hình như đã gặp ngươi ở đâu đó rồi thì phải.”
Ở trong mộng.
Tạ Khiêm thường xuyên mơ thấy một nữ nhân.
Lớn lên rất xinh đẹp, nhưng lại hơi ngốc.
Phản ứng đầu tiên của nàng khi thấy thích khách không phải là gọi người mà là cầm lấy cục gạch ở một bên rồi đập xuống. Trong tiệc ngắm hoa, các nữ quyến đều làm thơ ca hát, nàng lại cúi đầu ngủ gà ngủ gật, bị người khác châm chọc cũng không biết. Cùng chép kinh phật với các hoàng phi, nàng lại đập đầu thẳng vào tường.
Về sau hắn nắm lấy tay nàng, dạy nàng viết từng nét từng nét một.
Ánh mắt nàng sáng như sao: “Chàng có thể viết phần còn lại giúp ta không?”
“Không thể.”
“…Đồ hẹp hòi.”
Hắn coi đó chỉ là giấc mộng, nhưng không ngờ lại có thể gặp được người ở hiện thực.
Chỉ là giới tính không đúng.
Hắn hỏi ta: “Có phải ngươi có muội muội không?”
“Không có.”
Thái độ của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, bắt đầu giả vờ giả vịt chỉnh lại y phục: “Ngươi có hôn phối chưa? Bản vương từng học đoán mệnh, tương lai ngươi sẽ có nữ nhi, nàng rất giống ngươi.”
…Nói linh tinh cái gì vậy?
Trước khi đi, hắn vẫn còn căn dặn ta: “Sau này nhớ phải mời phu tử cho nữ nhi của ngươi để nàng luyện chữ nhiều hơn chút. Đừng có hung dữ với tiểu cô nương, không dạy được cũng đừng đánh nàng, nàng sợ đau… Tương lai sẽ có người thay ngươi dạy. Đúng rồi, ngươi thành thân sớm chút, sau khi Ngũ Phương thay quân thì mau về thành thân đi.”
Không phải chứ, hắn bị bệnh đấy à?