Trường Gia
Chương 4
8.
Mấy năm nay đường tỷ đã về nhà một lần.
Cửa hàng tốt nhất Nam Sở giờ đã là của nàng, nàng ấy quay về phủ, quỳ xuống nhưng lại không dám vào chính đường.
Tay đại bá nâng cao mãi không hạ xuống.
Cuối cùng ông ấy chỉ vỗ vai đường tỷ hỏi: “Những năm nay ở bên ngoài có bị uất ức không?”
Nước mắt nàng ấy lập tức tuôn rơi.
Đường tỷ òa khóc như đứa trẻ: “Con không đi nữa, con không rời xa phụ thân và mẫu thân nữa đâu.”
Sứ giả người Hồ muốn mang theo lễ vật vào Kim Lăng, phản quân của Nhị hoàng tử ngo ngoe muốn hành động, hoàng đế ngày ngày đắm chìm trong đan dược, gần đây lại tin một tên nịnh thần là đạo sĩ, trang bị của quân đội cũng dần được cải thiện.
Từng chuyện từng chuyện một giống với kiếp trước, tóc của phụ thân và đại bá đã có sợi trắng, biến toàn bộ tâm huyết của mình về vạch xuất phát, từng chút từng chút rút lui ra khỏi triều đình mục nát.
Đại bá hiền lành một cách hiếm thấy: “Được rồi được rồi, phụ thân không cản con, con và biểu muội của con không có đứa nào là làm chúng ta bớt lo cả. Con nhớ thường xuyên gửi thư về nhà là được.”
Mấy năm trôi đi, ta và đường tỷ người Nam kẻ Bắc, chúng ta đều trao đổi thư bằng bồ câu.
Còn ba tháng nữa.
Chỉ còn ba tháng nữa là đến thời điểm người Hồ mang quân đánh từ phía Nam ở kiếp trước.
“Kéo, phải kéo chết đội sứ giả này ở Kim Lăng cho ta! Hai nha đầu từng nói rồi, biến cố xuất hiện sau khi sứ giả quay về, người Hồ có bản đồ của Nam Sở chúng ta. Phái người nhìn chằm chằm cho ta, ruồi bay ra ngoài thành cũng phải báo cáo cho ta biết. Nữ nhi trong nhà có kế hoạch, mấy lão già chúng ta không thể làm vướng chân được.”
Trong tông đường, tóc mai chấm bạc của phụ thân như bay lên, đệ tử Từ gia đồng thanh đáp lời.
Ở ngoài xa ngàn dặm, phía Nam Ngũ Phương, nơi gần với biên giới Hồ Nhung nhất.
Lúc này ta đang nướng thỏ rừng, lớp da bên ngoài được nướng cho bóng loáng.
Phó tướng lo lắng: “Bọn chúng lại có động tĩnh, đây đã là lần tập kết thứ tư trong ngày hôm nay rồi! Phòng tuyến hôm qua cũng đã đưa tin nói bên kia đang thu mua bàn đạp sắt với số lượng lớn. Chúng ta đã trình hai bản tấu gấp lên trên rồi, sao Kim Lăng vẫn không có hồi âm gì vậy?”
Ta cong mắt, giọng nói ra rất nhẹ nhưng cũng khiến ánh mắt y sáng lên.
“Không sao… Ta đã nghĩ ra cách làm thế nào để san bằng trướng của vương bên kia rồi, ta sẽ đánh cho đám người Hồ này quay về phương Bắc chăn dê.”
“Ngươi mau nói đi!” Phó tướng gấp đến mức đi vòng tròn.
Ta từ từ cắn một miếng thịt: “Chờ.”
Chờ hậu cần tiếp tế, chờ một cơn mưa to.
Sáu ngày sau, một nhóm thương nhân đến ngoài thành Ngũ Phương, chỉ rõ muốn gặp ta.
Gió thu nhẹ nhàng thổi.
Ta cúi đầu, nàng nâng mắt.
Đường tỷ.
Nàng đến đưa lương thảo cho ta.
“Trường Gia, đây chính là toàn bộ gia sản của ta. Muội không thể bại được, nếu không tỷ sẽ phải đi ăn xin đó.”
Nàng nháy mắt với ta.
“Lâu như vậy rồi không gặp, mau đến ôm tỷ tỷ một cái nào, hôm nay cho phép muội chùi hết nước mắt nước mũi lên người ta…”
Ta nuốt nước mắt vào trong: “Ta đang còn mặc nam trang đó, về rồi ôm.”
Tay nàng đầy những vết sẹo do gió cắt.
Tiểu công tử giúp nàng thoa thuốc nhưng lại bị đẩy ra: “Đồ ngốc không có mắt nhìn này, muội muội ta còn ở đây, cần chàng làm gì chứ? Chàng ra ngoài chờ đi, cũng đừng cho ai vào.”
Tiểu công tử đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Y đứng kia giống một cây kiếm sắc bén đang ở trong vỏ, vẻ mặt dịu dàng, sau khi lên tiếng đồng ý thì đưa một cây d.ao găm cho ta: “Lễ gặp mặt.”
Đường tỷ cười một tiếng: “Hắn cho thì muội nhận đi. Chúng ta đã làm lễ gặp mặt, sau khi trận chiến này kết thúc sẽ làm lễ thành thân.”
“Lại đây, để tỷ nhìn thử xem. Muội có phải chịu khổ không? Có lén trốn ở một góc khóc rồi gọi tên tỷ trong mơ không?”
Lúc sờ lên vết sẹo trên cổ ta, nàng khóc không thành tiếng:
“Tiểu cô nương trắng nõn mềm mại như viên gạo nếp ngày trước của ta… Sao lại bị thương nặng như vậy chứ, muội có đau không Trường Gia?”
“Thẩm thẩm nhìn thấy sẽ đau muốn chết mất. Không khóc thì cũng ngất mất.”
9.
Khi hoàng đế trong Kim Loan điện vẫn còn đang do dự không biết nên chọn “hòa bình” hay “chiến đấu” thì quân đội bên ngoài Ngũ Phương đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lá cờ phấp phới bay trong gió, quân nhu trên xe đột nhiên xuất hiện ánh sáng lạnh lẽo.
Cánh tay trái đã từng trúng tên của ta không khỏi đau nhức.
Chỉ cần là người ở trong quân đội thì sẽ biết đây là dấu hiệu trước khi bị đột kích.
Non sông thất thủ, nước mất nhà tan, gia tộc tuẫn táng theo quốc gia, tiếng khóc ba ngày ba đêm không ngừng, từng lá cờ Nam Sở tung bay trong gió lần lượt bị chặt gãy, nửa giang sơn chìm trong biển lửa, khung cảnh tiêu điều biết bao.
Đúng là một cơn ác mộng.
Nhưng từ hôm nay trở đi đó cũng chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Ta mang theo hai ngàn thân binh tiến vào doanh trướng phía Bắc của quân địch, một tên bắn chết tiểu nhi tử mà Thiền Vu sủng ái nhất, sau một trận chiến khốc liệt, quân ta bị đánh rút lui đến Than cốc.
Chúng ta bỏ ngựa và bỏ lại quân nhu, nhanh chóng vượt suối cạn, còn chưa lên đến sườn núi thì Thiền Vu đã dẫn theo hai vạn đại quân đuổi theo phía sau.
Người dẫn đầu cách ta khoảng mười dặm, mấy năm qua ta đã đả thương quân của hắn ta không ít lần, lần thứ tư này, nhi tử của Thiền Vu chết trong tay ta.
Đầm lầy rất cạn, hai bên là núi vây quanh.
Hắn ta ỷ bên mình có nhiều người nên cũng không sợ ta mai phục, hắn ta tính lần này sẽ thôn tính ngàn dặm trong biển m.áu.
Thiền Vu ngẩng mặt lên trời cười to: “Thằng nhãi kia, ngươi c.hết chắc rồi! Hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Ta sờ lên cánh tay trái, vết thương bị hắn ta bắn ngày xưa ngày càng ngứa.
Phía xa là mây đen cuồn cuộn.
Sắc trời âm trầm như mực.
Khóe môi ta hơi nâng lên, một bên mắt bị thương vẫn còn nhỏ máu, vết máu đỏ rực dọa người chảy xuống, ta cười khẽ: “Đúng vậy, là ta đi tìm cái chết. Ta đã không quản ngàn dặm xa xôi để nhìn Thiền Vu ngươi tử trận, ngươi tốt nhất nên chết cho đẹp mắt vào.”
Thiền Vu cũng không làm liều tiến lên, hắn ta chỉ huy quân đội một cách trật tự, lạnh lùng nói với ta: “Tên nhãi nhà ngươi định sẵn sẽ c.hết ở đây ngày hôm nay. Truyền lệnh xuống dưới, ta muốn bắt sống hắn. Ta muốn moi tim, lột da hắn để tế cho nhi tử đã c.hết thảm của ta.”
Khoảng cách quân địch cách ta ngày càng gần, ánh mắt hung ác của hắn ta lại ngày càng sâu hơn, hắn ta nhìn ta chằm chằm giống như đang suy nghĩ xem lát nữa nên hạ đao từ đâu thì tốt.
Ta vừa bắn pháo lên trời vừa nói lớn: “Tam quân nghe lệnh, ngay lúc này, bắn cho ta!”
Đúng lúc này tiếng sấm rung trời vang lên, mưa lớn như trút nước.
Trong cơn mưa trắng xóa, vạn mũi tên xé làn mưa bắn ra, từng tiếng la hét cũng đồng loạt vang lên.
Có người lớn tiếng nói: “Có mai phục, rút lui trước! Lùi về sau năm mươi bước! Bọn hắn bắn tên ở đây chứng tỏ bên đó không có nhiều người, chúng ta vẫn có ưu thế…”
Đã quá muộn rồi!
Ta cong môi cười, ghìm chặt ngựa lao về phía trước.
Quả nhiên chưa đến mười giây sau, ở phía xa truyền đến âm thành ầm ầm như động đất, âm thanh vạn mã xuất trận không ngừng vang lên bên tai.
Thiền Vu cứng người quay đầu lại, âm thanh như đến từ địa ngục kia là đất đá sụt lở.
Mưa tên chỉ là mồi nhử khiến chúng phân tâm mà thôi, nửa tháng trước binh sĩ Ngũ Phương đã ngày đêm bào mòn hai bên vách núi, chúng ta chỉ đợi trận mưa to này làm sụt lở đá từ trên đỉnh núi xuống làm mồ chôn người Hồ.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Thiền Vu đã biết mình mắc bẫy.
Nhưng hắn ta trốn không thoát.
Quân đội Hồ Nhung bị đá lở rơi xuống không c.hết cũng bị thương, phía sau là mưa tên không ngừng, tiếng la cũng không che được tiếng đá lở, cho dù là quân đội mạnh hơn nữa cũng không chống chọi lại được với thiên nhiên.
Ta cất tiếng cười to, tiếng cười mang theo niềm vui vô tận.
Phó tướng kéo ta trốn, y nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ta đã sớm biết ngươi bị điên nhưng không ngờ ngươi lại điên đến mức này. Sớm muộn gì cũng có ngày ngươi tự chơi chết bản thân cho xem.”
Ta hỏi y, chẳng lẽ không đáng sao?
Y cũng ngẩng mặt lên trời cười ta, không ngừng hét lớn mấy chữ, vô cùng đáng.
10.
Năm Long Hóa thứ bảy.
Ta mười tám tuổi, quân công đã nhiều đến mức có thể kéo dàiđến đời thứ ba.
Thân phận nữ nhi ốm yếu của Từ gia cũng bị lộ ra ánh sáng.
Vào ngày tổ chức đại lễ phong cáo, quân đội mặc giáp sắt trải dài ba trăm dặm tiễn ta về nhà ở Kim Lăng.
Sau khi ổn định lại hòa binh, quan văn với lời lẽ sắc bén có thể giết chết người dồn hết sự chú ý về phía ta.
“Khi quân! Đây là tội khi quân!”
“Giả nam tòng quân còn ra thể thống gì nữa? Phận nữ nhi mà lại lăn lộn trong một đám nam nhân như vậy, trăm năm Nam Sở ta chưa từng có chuyện nào mất mặt thế này! Thiên hạ này vẫn còn đạo lý của phu tử, như thế này không phải đang đi ngược lại với lời dạy của phu tử sao? Tội này phải chém!”
“Lời này của Tống Ngự sử sai rồi. Tuy nàng có tội nhưng cũng có công lớn. Ta thấy chi bằng lấy công bù tôi, cáo mệnh cũng khỏi phong, để nàng yên bình ở lại Kim Lăng rồi thành thân hưởng phúc là được.”
“Hưởng phúc? Phúc khí này cho ngươi có muốn nhận không? Ta thấy Lý thị lang cũng đừng vào triều nữa, cưới thêm hai tiểu thiếp nữa rồi về nhà ôm nhi tử đi…”
Trên triều loạn thành một đám.
Người của Từ gia, lục bộ thượng thư, mấy trăm cái miệng đều thi nhau nói.
Bệ hạ vốn đã vừa yếu vừa nhức đầu thấy vậy thì dứt khoát vung tay chạy đi luyện đan, không quan tâm đến gì mà đóng cửa đi tu.
Cuối cùng đường tỷ ta lại là người kết thúc câu chuyện này.
Lúc đó ta đang ở phủ dưỡng thương, một ngày uống tám chén thuốc, đắng đến mức lưỡi cũng run lên, vừa uống vừa chảy nước mắt.
Nàng vừa nhìn vừa đau lòng.
Nghe thêm lời bàn luận trên phố, đường tỷ ta tức muốn nổ phổi.
“Trong trận chiến đó muội muội ta không chỉ gãy chân mà cònthiếu chút nữa biến thành đứa ngốc, bây giờ bọn họ còn đứng một bên chỉ chỉ trỏ trỏ sao, nếu vậy thì ngay từ đầu sao họ không tự mình ra trận đi?”
Sau trận chiến với người Hồ, đường tỷ đã trở thành hoàng thương lớn nhất Kim Lăng.
Nàng tiếp quản tất cả cửa hàng và gánh hát ở kinh thành, cho diễn những chuyện xấu hổ của các đại thần một ngày tám lần:
Lúc trẻ Tống Ngự sử từng vứt bỏ nhi tử của mình, trên giường lại bất lực, Lý thị lang thành thân với một sư tử Hà Đông, ngày nào cũng phải quỳ trên mảnh sứ, Vương Thượng thư tinh lực dồi dào, vì một kỹ nữ mà mâu thuẫn với nhi tử…
Trận chiến giữa nam nhân hóa ra cũng đặc sắc như vậy.
Ngươi nhìn đi, bọn họ không ngừng nói đến sự trong trắng, nói đến phẩm chất mà lại làm ra những chuyện khiến người khác không khỏi coi thường. Họ lại còn tìm cớ rất hay, “người không phong lưu thì uổng một thời niên thiếu!” hay “chuyện của văn nhân đều phong lưu như vậy”.
Tháng này bệ hạ đã bị mời ra khỏi cung luyện đan đến sáu lần, ông ấy cảm thấy vô cùng phiền phức, cuối cùng tức giận vung tay ra lệnh cho mọi người ngừng công kích lẫn nhau.
Tống Ngự sử muốn nói lại thôi: “Chẳng lẽ lại để nữ nhi Từ gia làm tướng quân sao? Tam phẩm? Nhưng nàng là nữ…”
Tạ Khiêm cười như không cười: “Hay là để ngài làm?”
“Xưa nay chưa từng có chuyện như vậy…”
Tạ Khiêm bổ đao: “Xưa nay cũng chưa từng có ngự sử nào không có đời sau như ngài đâu. Chuyện lưu truyền nhất ở kinh thành hiện giờ là của ngài đấy. Đưa nhi tử thời còn nghèo hèn cho thúc bá nhận nuôi, mình thì bị thương liễu căn, không có nhi tử. Đáng tiếc, đáng tiếc…”
Trên triều đình không ngừng cãi cọ, ai nấy đều bị lộ chuyện xấu của riêng mình.
Trên phố lại tiếp tục có chuyện để thảo luận suốt mười ba năm.
Nội dung chính của cuộc thảo luận xoay quanh “nữ tử có thể đọc sách, làm quan, cầm thương đánh giặc hay buôn bán không”. Mọi người tranh luận không ngừng, cuối cùng đã thúc đẩy sự suy giảm trình độ học vấn của nữ tử.
Mà những chuyện đó đều là chuyện của sau này.
Năm Long Hóa thứ mười, Thái hậu qua đời, hoàng thượng thoái vị.
Làm Thái thượng hoàng, cuối cùng ông ấy cũng có thể an tâm tu tiên.
Người kế vị là hoàng trưởng tử Tạ Chiêu, phu quân kiếp trước của đường tỷ ta.
Không hiểu sao y rất có hảo cảm với đường tỷ đã thành thân của ta, không chỉ cho nàng đặc quyền buôn bán mà thậm chí còn đích thân tiễn nàng hơn ba mươi dặm. Chuyện này khiến tiểu công tử không khỏi lo lắng, đến khi đi ngủ vẫn còn đề cao cảnh giác.
Ta tiếp tục đến Ngũ Phương để bảo vệ thành trì của mình.
Phụ mẫu cùng ấu muội đến tiễn ta, nàng đã chín tuổi, đôi mắt đen láy sáng long lanh, nàng tự mình buộc túi thơm nhỏ có đường thêu gồ ghề tự mình thêu cho ta.
“Tỷ tỷ lên đường bình an.” Nàng nói.
Ta cũng là tỷ tỷ của người khác rồi.
Tiểu đậu bao, muội cũng phải bình an.
Lúc lên đường ta đã đi qua một nhóm kiệu phu.
Nghe nói bên trong là Chu công công đã sáu mươi tuổi, tân hoàng cho y một tòa nhà ở bên ngoài để dưỡng lão.
Đi ngang qua Lao Lan, Vương tướng quân kéo ta đi uống rượu, không may bị ngã từ mái hiên xuống.
Lão đầu không còn đủ răng, cười như ăn trộm, nói muốn ăn gà ta nướng. Ông ấy lại còn khoác lác rằng nếu trẻ lại hai mươi tuổi thì còn có thể uống cho ta say mèm.
Kiếp này thật tốt, tất cả mọi người đều có một kết thúc đẹp.
Ngũ Phương cách ta ngày càng gần.
Chấm đen ở điểm cuối dần rõ hình dạng, là một khuôn mặt quen thuộc, đóa hoa đỏ rực lung lay theo gió khiến ta không khỏi ngây người.
Hắn im lặng nhìn ta.
Hoa dại như nở rộ trong sự yên tĩnh này, thời gian và thời không sai chỗ dường như cũng dần hòa làm một.
Trên khuôn mặt của hắn, đôi mắt là đẹp nhất.
Đôi mắt hắn như chứa nước, dập dờn đầy ánh sáng.
Ta Khiêm đưa tay ra.
“Ta chờ nàng đã rất lâu rồi.”
“Đoan vương gia, ngài đây là?”
Hắn nói: “Ta đến tìm nàng.”
“…Giải mộng.”
[Hoàn]