Trưởng Huynh Khó Làm
Chương 5
10
Đây là phong thư mật mà Hãn Vương Tắc Bắc phái người chặn được.
Người nhận thư chính là Dương phó tướng quân, phó tướng của Thẩm tướng quân.
Nội dung thư yêu cầu Dương phó tướng quân phải bằng mọi giá tìm kiếm bằng chứng về việc Thẩm Tướng Quân phản quốc thông đồng với địch. Nếu không tìm được bằng chứng, hắn ta phải tự tạo ra.
Nếu như lần này có thể chiến thắng Tắc Bắc, vậy thì danh vọng của Thẩm tướng quân sẽ hoàn toàn vượt qua tân hoàng đế gốc gác không vững.
Mối nguy ngay bên cạnh, sao có thể ngủ say?
Cuối thư có một hàng chữ, thân tín mà gây tai hại, thì phải diệt trừ.
Câu thân tín mà gây tai hại có hai nghĩa. Ý nói Tắc Bắc luôn có lòng muốn làm phản, cũng muốn nói Thẩm gia công cao át chủ.
Khi Tích Vân nhìn thấy chữ ký màu đỏ thẫm quen thuộc kia, tay nàng mất khống chế run lên bần bật, như thể tờ giấy mỏng manh này nặng ngàn cân.
Đúng vậy, thân phận thật sự của Dương phó tướng quân là ám vệ của đương kim thiên tử.
Hoàng Thượng từ lâu đã cảnh giác với Thẩm tướng quân, lúc còn là Thái Tử đã đưa tâm phúc của mình sắp xếp đến bên cạnh Thẩm tướng quân.
Tích Vân tức giận mặt đỏ bừng, như thể sắp chảy ra máu, nàng cắn chặt răng trừng mắt nhìn ta: “Thẩm gia chúng ta, nhiều thế hệ trung liệt!”
Ta biết niềm tin trong lòng nàng đang bị lung lay dữ dội, vì thế vô cùng thẳng thắn thành khẩn mà nhìn nàng:
“Tích Vân, ngươi ngẫm lại đi, thứu Thẩm gia muốn tận trung, rốt cuộc là đất nước này, hay là người ngồi trên ngai vàng kia?
“Minh quân thật sự có lòng lo nghĩ cho thiên hạ, phải có dáng vẻ ra sao?”
Ta đã sớm nảy sinh lòng nghi ngờ, chỉ với chút mưu kế của hai người bọn Hải Dật thì làm sao lật đổ được Thẩm tướng quân.
Sự thông đồng giữa chúng, ắt hẳn có kẻ nội gián ngay bên cạnh Thẩm tướng quân.
Lần theo từng sợi tơ như thế, chân tướng dần dần hiện ra rõ ràng.
Vì vậy, ta lập tức kể lại cho nàng nghe tất cả những gì đã xảy ra ở kiếp trước, bao gồm cả việc ta và Thẩm tướng quân bị kẻ gian hãm hại, kết cục của nàng và Thẩm gia, cùng với tất cả những gì ta trải qua sau khi sống lại.
Tích Vân sau khi nghe xong, chìm vào im lặng.
Sau một hồi, nàng lẩm bẩm nói: “Thảo nào… thảo nào dạo này ngươi thay đổi nhiều quá, quả thực như biến thành một người khác.”
Mặt nàng ửng hồng, giải thích: “Phụ thân thường xuyên nhắc đến chuyện của ngươi, ông nói từ sau khi Trình bá phụ qua đời, ngươi trở nên rất kỳ quái.”
“Ta nói với phụ thân, nhất định là ngươi gặp phải chuyện gì khó nói, ông đi hỏi ngươi, nhưng ngươi lại không muốn nhiều lời.”
“Thảo nào phụ thân nói ngươi sẽ đến… Kể từ đó, đã luôn đề phòng…”
Ta rút đoản kiếm từ trong ngực ra, ném cho Tích Vân, thành khẩn nói: “Tích Vân, ta đã liên hệ chuẩn bị ngựa để chạy ra ngoài thành, đêm nay phải lên đường đi Tắc Bắc.”
“Ta sẽ dùng hết toàn lực cứu trợ nghĩa phụ, cho dù ngươi nói ta thông đồng với địch, cho dù…”
Yết hầu ta nghẹn lại, buộc phải nuốt nước miếng một cái: “Nếu ngươi tin ta, hãy thả ta ra. Nếu không tin, cứ giết ta đi, ta sẽ không chống trả.”
Nàng từ từ rút đoản kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm loé sáng dưới ánh đèn, toả ra hàn quang lạnh lẽo.
Một lát sau, nàng ném kiếm trả lại cho ta, xoay người rời đi: “Trình Trường Châu, kẻ phản quốc thông đồng với địch đã chết vì dịch bệnh. Ngươi là ai? Ta không quen biết ngươi.”
11
Ta phi ngựa không ngơi nghỉ, rạng sáng đã đến biên giới kinh thành.
Thẩm tướng quân xuất phát trước ta, ta nhất định phải đuổi kịp ông ấy.
Chỉ là… ông ấy sẽ tin tưởng ta sao?
Ta nắm chặt dây cương, quyết tâm — mặc kệ!
Đang lúc ta thúc ngựa phi như điên, bỗng nghe tiếng vó ngựa rầm rầm bên tai. Quay đầu nhìn lại, phía sau cách đó không xa bụi mù cuồn cuộn.
Chẳng lẽ có truy binh?
Nhìn kỹ lại, không phải, đằng trước đội ngũ rõ ràng là một mảng màu đỏ rực rỡ của giáp trụ.
Là Thẩm Tích Vân!
Nàng thay đổi ý định?
Lúc ta đang do dự, nàng đã phi đến bên ta, cười sảng khoái nói: “Cả đêm chạy xa như vậy, khiến ta phải vất vả truy đuổi!”
“Ngươi một mình đi tìm phụ thân ta, liệu có thể thuyết phục được ông ấy hay không còn chưa biết, lỡ bị Dương phó tướng bắt được, rồi Hoàng Thượng gây sức ép, ngươi làm sao có thể đảm bảo quan binh dưới trướng phụ thân ta sẽ không phản?”
“Ta đã dành nhiều thời gian chỉnh đốn binh mã, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ của Thẩm gia.”
“Công cuộc cứu phụ thân ta, ta là nữ nhi sao có thể vắng mặt?”
Toàn bộ Thẩm gia đã rời xa kinh thành thị phi, ta rốt cuộc cũng đã yên lòng.
Ta cùng Tích Vân với một số người bôn ba hơn một tháng, cuối cùng đuổi kịp quân đội của Thẩm tướng quân ở biên giới giữa Tắc Bắc và Nam Chiếu.
Chúng ta duy trì khoảng cách với họ, tạm thời nghỉ ngơi, sau đó chọn đường vòng đi trước.
Ta dự tính phục kích trước điểm giao chiến của hai quân, chờ thời cơ thích hợp để ra tay.
Ban đầu, hai bên giao tranh bình thường, nhưng Hãn Vương Tắc Bắc bất ngờ đích thân ra trận, khiến tinh thần quân sĩ tăng cao, chiếm thế thượng phong.
Ngay khi ta và Tích Vân đang chờ đợi thời cơ, tiếng kèn tiếng trống vang lên trên chiến trường, ra lệnh cho quân đội khẩn cấp rút lui.
Vừa ra lệnh, quân đội Tắc Bắc lập tức rút lui.
Thẩm tướng quân lo ngại đây là bẫy rập, nên không ra lệnh truy đuổi.
Đêm đến, ta phái mật thám đi dò la tin tức, được báo lại rằng Hãn Vương Tắc Bắc xuất hiện trên chiến trường hôm nay chỉ là giả mạo. Vị Hãn Vương Tắc Bắc thực sự vài ngày trước đã lâm bệnh nặng và qua đời.
Các hoàng tử đang tranh giành vương vị, khiến nội bộ Tắc Bắc rơi vào cảnh hỗn loạn.
Nếu lúc này ta ra tay, việc chiếm được Tắc Bắc sẽ dễ dàng như trở bàn tay.
Cả đêm phi ngựa đến nơi, ta chứng kiến doanh trại quân đội Tắc Bắc chìm trong biển lửa, lều trại nhuộm đỏ máu tanh.
Lúc này, ta mới hiểu ra tại sao kiếp trước Hải Dật lại lập được đại công.
Hắn ta lợi dụng lúc Hãn Vương Tắc Bắc qua đời dẫn đến nội loạn, tập hợp tinh nhuệ tập kích bất ngờ đánh vào bên trong, mới giành được chiến thắng vang dội.
Nhưng lần này không giống vậy, như Tích Vân đã nói, ta đã bí mật liên lạc với Tắc Bắc từ trước, khiến họ cảnh giác với mọi tình huống bất ngờ.
Vì vậy, lần này, họ nhất định là đang diễn kịch.
Dương phó tướng thấy vậy, tưởng rằng đã lập được đại công, lập tức thay đổi sắc mặt.
Hắn không đợi bao vây tiêu diệt quân Tắc Bắc trước mà đã rút cung nỏ nhắm thẳng vào Thẩm tướng quân, định nhân cơ hội này giết chết Thẩm tướng quân, sau đó giải quyết mối họa Tắc Bắc một lần và mãi mãi.
Ta hoàn toàn không ngờ hắn sẽ nóng vội hành động đến vậy, vội vàng thúc ngựa phi như điên, nhưng không ngờ vẫn chậm một bước.
Đúng lúc này, Thẩm tướng quân nhanh như chớp rút kiếm, vung tay chém một nhát về phía sau, chặn đứng mũi tên lén lút.
Động tác nhanh như chớp ấy, y hệt như đã được chuẩn bị từ trước.