Truy Hồn Nhân - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1
Người đầu tiên phát hiện ra có điều gì đó bất thường là bạn cùng phòng của tôi – Hà Duệ.
Vừa đi công tác về, tôi đã bị cô ấy kéo lại ngay.
Cô ấy thần thần bí bí nói với tôi rằng, tuần trước, mỗi đêm khi cô ấy ngủ, đều mơ hồ cảm thấy có ai đó đang hôn mình.
Xét rằng tuần rồi tôi đi công tác không có ở nhà, mà căn hộ thuê chung của bọn tôi chỉ có ba người, nên người có thể làm vậy, chỉ có thể là bạn cùng phòng còn lại – Tống Dung .
Nghe đến đó, tôi thấy chuyện này hoàn toàn không thể nào. Tống Dung là dân ôn thi cao học, ngày nào cũng đi sớm về muộn, đầu óc chỉ toàn bài vở, sao có thể làm chuyện kỳ quái như thế?
Tôi bảo Hà Duệ chắc là gặp ác mộng thôi.
Nhưng cô ấy nhất quyết khẳng định có người hôn mình thật.
Tối hôm đó, lúc Tống Dung về đến nhà, Hà Duệ liền kéo cô ấy ra đối chất rõ ràng.
Tống Dung vốn đã chịu áp lực rất lớn, nghe vậy thì tức điên, mắng Hà Duệ bị hoang tưởng.
Hai người cãi nhau to, tôi can mãi không được, cuối cùng Hà Duệ tức giận thu dọn đồ đạc, nói sẽ dọn ra ngoài ở.
Trước khi đi, cô ấy chỉ tay vào Tống Dung , nhìn tôi nói:
“Lộ Lộ, tôi khuyên cậu cũng mau chuyển đi, đừng ở chung với loại bienthai như vậy!”
Nói xong, cô ấy sập cửa bỏ đi.
Tối đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được.
Hà Duệ đúng là kiểu tiểu thư, tính tình cũng không dễ chịu, nhưng cô ấy chưa từng nói dối bao giờ.
Mà Tống Dung nhìn bề ngoài cũng là người bình thường, chẳng giống kẻ có hành vi quái dị.
Dù cảm giác là vậy, nhưng để đề phòng bất trắc, tôi lấy chiếc máy quay DV dùng cho công việc ra, đặt bên giường ghi hình suốt đêm, rồi mới yên tâm chui vào chăn.
Cả đêm yên bình.
Sáng hôm sau, tôi vừa vươn vai thư giãn một chút, thì cửa phòng bỗng bật mở.
Người lao vào là Tống Dung , mặt cô ấy trắng bệch như gặp ma, lắp bắp hỏi tôi:
“Lộ Lộ... đêm qua... cậu có sang phòng tôi hôn tôi không?”
Tôi lập tức nổi da gà khắp người.
2
May mà tôi còn đoạn video quay lại đêm qua. Tôi vội bật lên làm bằng chứng cho thấy tôi suốt đêm đều ngủ trong phòng, không hề rời giường nửa bước.
Nhưng mặt Tống Dung lại càng trắng bệch hơn.
Cô ấy cứ lặp đi lặp lại: “Đêm qua thật sự có người hôn tôi…”
Tôi lẩm bẩm hỏi lại: “Không phải là mơ thấy sao?”
Cô ấy đột ngột quay đầu nhìn tôi, đồng tử phía sau tròng kính phóng đại vì sợ hãi.
Cô ấy hỏi tôi: “Lộ Lộ, cậu thử nghĩ xem, tôi và Hà Duệ làm sao lại mơ cùng một giấc mơ được?”
Lúc này, tôi cũng bắt đầu thấy lạnh sống lưng.
Tống Dung lập tức gọi cho Hà Duệ, nhưng dù gọi hay nhắn tin, bên kia đều không trả lời.
Chúng tôi đoán chắc Hà Duệ vẫn còn giận Tống Dung , nên không thèm hồi đáp.
Tôi thử gọi lại, nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Mặt Tống Dung càng lúc càng tái nhợt, rồi cô ấy bắt đầu thu dọn hành lý.
Vừa dọn, cô ấy vừa lẩm bẩm đầy hoảng loạn: “Lộ Lộ, nhà này không thể ở được nữa…”
Tôi vội ngăn cô ấy lại, hỏi cho ra ngọn ngành.
Sau một hồi bị tôi ép hỏi, mặt Tống Dung trắng bệch như xác chet, cuối cùng cũng lắp bắp kể ra sự thật.
Căn hộ này từng xảy ra chuyện.
Trước đây có một người bố đơn thân sống cùng con gái tại đây, nhưng bị cướp đột nhập sat hại cả hai. Từ đó, nơi này bị đồn là nhà ma.
Chủ nhà là cô ruột của Tống Dung . Sau vụ đó thì để nhà trống suốt mười năm.
Mãi đến khi Tống Dung đậu đại học, thấy nhà gần trường, cô ấy cứ nằng nặc đòi chuyển vào ở.
Tống Dung vốn không tin chuyện tâm linh, cho rằng mê tín dị đoan là thứ vô căn cứ. Thế nên không chỉ mình ở, cô ấy còn cho thuê thêm hai phòng trống để kiếm thêm tiền.
“Tôi xin lỗi cậu, tôi tưởng là không sao…” – nước mắt cô ấy bắt đầu rơi – “Tôi sẽ trả lại tiền thuê nhà cho cậu, cậu mau chuyển đi đi…”
Nói xong, cô kéo vali bỏ đi, như thể một giây cũng không muốn nấn ná lại nơi này.
Tôi đứng chet trân giữa phòng, đầu óc trống rỗng.
Từ nhỏ lớn lên trong thời hiện đại, tự nhiên bị nhét vào một câu chuyện kỳ dị như vậy, tôi thực sự không kịp phản ứng.
Nhưng khi đến cả chủ nhà cũng bỏ chạy, thì chắc chắn tôi không thể ở lại. Một mình trong cái nhà bị đồn là “có ma” – nghĩ thôi cũng rợn người.
Tôi nhanh chóng gói ghém đồ đạc đơn giản, định bụng đến chỗ bạn trai ở tạm vài hôm.
Tôi đeo ba lô, vừa bước đến cổng khu chung cư, thì thấy một đám đông tụ tập ở đó, bên cạnh là xe cảnh sát và xe cứu thương.
Một cảm giác bất an ập đến.
Tôi nhìn thấy dưới đất là một vũng máo đen sì, cạnh đó là một chiếc vali bị xe cán nát bét, tơi tả thành từng mảnh.
Chiếc vali ấy — chính là của Tống Dung .
3
Tống Dung đã chet.
Theo lời nhân chứng kể lại, cô ấy như bị trúng tà, vừa rời khỏi khu chung cư đã lao thẳng ra đường lớn.
Một chiếc xe tải lao đến, đâm sầm vào cô.
Đầu lìa khỏi cổ, chet ngay tại chỗ.
Tôi như chet đứng tại chỗ, toàn thân run lẩy bẩy.
Đúng lúc ấy, điện thoại tôi vang lên.
Đầu dây bên kia là một giọng nói tiều tụy, bà ấy hỏi:
“Cháu là bạn của Hà Duệ phải không?”
Tôi vội đáp: “Vâng ạ.”
Người kia nói bà là mẹ của Hà Duệ. Thấy tôi gọi vào điện thoại con gái rất nhiều lần, bà mới gọi lại cho tôi.
Và rồi… bà ấy nói với tôi một tin khiến tôi chấn động đến tột cùng—
Hà Duệ… cũng đã chec.
Giữa ánh nắng rực rỡ, tôi lại thấy cả người lạnh toát như rơi vào hầm băng.
Sau khi rời khỏi căn hộ thuê chung, Hà Duệ trở về nhà.
Tối hôm đó, mẹ cô nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết phát ra từ phòng bên cạnh, vội vàng chạy sang.
Nhưng khi mở cửa ra, đã quá muộn…
Hà Duệ đã tự dùng k é o đ â m thẳng vào cổ họng mình.
…
Sau khi mẹ Hà Duệ cúp máy, tôi vẫn đứng ngây người trước cổng khu chung cư, toàn thân run rẩy.
Bỗng dưng điện thoại tôi lại vang lên.
Là bạn trai tôi – Diêu Huy.
“Lộ Lộ, anh đang lái xe đến đón em.”
Tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy xe của Diêu Huy đỗ bên kia đường.
Tôi như người chet đuối thấy được cứu sinh, lập tức chạy về phía anh.
Nhưng càng chạy đến gần, Diêu Huy như nhìn thấy rõ bóng dáng tôi, trong điện thoại bỗng hét lớn:
“Dừng lại!”
Tôi khựng bước.
Giọng Diêu Huy chưa bao giờ nghiêm trọng đến thế:
“Lộ Lộ, đừng qua đây, quay lại đi!”
Anh nói:
“Lộ Lộ, sau lưng em có thứ gì đó… Nếu em bước thêm bước nữa, nó sẽ nổi giận đấy.”