Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Truy Hồn Nhân - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

4


Tôi như hóa đá.


Nếu là người khác nói vậy, có thể tôi sẽ cười cho qua.


Nhưng người nói lại là Diêu Huy.


Bà ngoại anh là một bà đồng nổi tiếng ở vùng Đông Bắc, bản thân anh từ nhỏ đã có " mắt âm dương", có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thể thấy.


Khi mới yêu, anh từng kể với tôi những chuyện này, tôi chỉ cười trừ, tưởng anh bịa chuyện dọa vui.


Sau đó, thấy tôi không tin, anh cũng không nói nữa.


Nhưng giờ phút này, những lời anh nói lại khiến tôi sợ đến muốn gục ngã.


“Diêu Huy…” – Tôi run rẩy gọi tên anh, lúc này chỉ cần vài bước nữa là đến cửa xe rồi – “Ý anh là, em phải quay lại?”


Diêu Huy bước xuống xe, gương mặt đầy đau lòng nhưng vẫn kiên quyết gật đầu:

“Lộ Lộ, em tuyệt đối không được bước thêm nữa. Nếu thứ đó nổi giận, nó sẽ lấy m ạ n g em.”


“Cách duy nhất là quay lại.”


Tôi biết, tôi nhất định phải nghe lời Diêu Huy.


Phán đoán của anh có thể là chính xác.


Cả Hà Duệ và Tống Dung  đều đã cảm thấy có điều bất thường rồi lập tức rời đi.


Kết quả… lại đều là cái chet bất ngờ.


Giống như Diêu Huy nói, “thứ đó” trong căn nhà kia đã nổi giận. Nó không cho phép ai rời đi, nếu rời đi, sẽ phải chet.


Tôi chỉ đành từng bước quay trở về căn nhà ấy.


Lúc này, căn hộ thuê tưởng như bình thường lại trở nên lạnh lẽo đến rợn người.


Tai nghe vang lên giọng Diêu Huy:

“Lộ Lộ, em phải bình tĩnh, anh sẽ nghĩ cách giúp em.”


“Bật video lên, quay một vòng trong phòng cho anh xem.”


Tôi làm theo lời anh. Kết quả, sắc mặt Diêu Huy lập tức trở nên vô cùng tệ hại.


“Căn nhà này… là một mộ thất nuôi xac. Lộ Lộ, lần này em gặp đại họa rồi.”


Diêu Huy vô cùng tự trách. Hồi tôi thuê nhà, đúng lúc anh đi công tác không thể đi xem cùng, nếu không thì anh tuyệt đối sẽ không để tôi dọn đến đây.


Nhưng giờ thì nói gì cũng muộn rồi.


Tôi bật khóc hỏi:

“Chẳng lẽ… em chỉ có thể chờ chet sao?”


“Không đến mức ấy.” – Diêu Huy lấy lại bình tĩnh, sau một hồi suy nghĩ, bỗng như nhớ ra điều gì.


“Chiếc khăn lụa anh tặng em dịp Thất Tịch, em vẫn giữ bên mình chứ?”


Tôi vội gật đầu, tìm khăn ra.


“Vẫn còn là tốt rồi.” – Diêu Huy thở phào – “Chiếc khăn đó đã được bà ngoại anh làm phép. Tối nay lúc ngủ, em hãy trùm nó lên mặt, như vậy con quỷ kia sẽ không tìm được em.”


“Liên tục bảy đêm, nó không thấy ai, sẽ cho rằng căn nhà này vốn không có người. Lúc ấy, em chạy ra ngoài… nó sẽ không đuổi theo nữa.”

 

5


Tối hôm đó, tôi trùm chăn lại, rồi đắp chiếc khăn lụa lên mặt.


Tôi không tài nào ngủ được, đành nhắm mắt cố ép bản thân đếm số.


Cuối cùng, khi tôi bắt đầu mơ màng vì cơn buồn ngủ kéo đến, thì đột nhiên cảm thấy—có thứ gì đó, cách một lớp khăn mỏng, đang… thổi hơi vào mặt tôi.


Tôi lập tức tỉnh bừng, cả người nổi da gà, lông tơ dựng đứng.


Cơ thể như bị vật gì đè lên, không thể cử động nổi. Tôi mở mắt ra, xuyên qua lớp lụa mỏng, nhìn lên trần nhà.


Không có gì cả.


Nhưng cảm giác đó lại quá chân thực—rõ ràng có một gương mặt đang cúi sát xuống mặt tôi, hơi thở của nó xuyên qua khăn lụa, như những sợi lông vũ mơn trớn lên da tôi.


Tôi nghiến chặt răng, cố nhịn không hét lên.


Không biết qua bao lâu, hơi thở kia mới biến mất.


Tôi toát mồ hôi lạnh, kiệt sức đến mức thiếp đi lúc nào không hay.


Lúc tỉnh dậy thì trời đã gần trưa.


Điện thoại hiện lên cả chục cuộc gọi nhỡ từ Diêu Huy.


Tôi lảo đảo bò dậy gọi lại cho anh.


Nghe tôi kể xong, Diêu Huy thở phào nhẹ nhõm, bảo nếu tôi kiên trì như thế suốt bảy ngày, sẽ thoát khỏi tai kiếp.


Tâm trạng tôi cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, nhưng liền sau đó lại cảm thấy đói lả, nên đặt một phần cơm hộp giao tận nhà.


Để tránh liên lụy đến người giao hàng, tôi ghi chú yêu cầu đặt đồ ăn ngoài cửa, tôi sẽ ra lấy.


Nhưng khi mở cửa, tôi phát hiện người giao hàng vẫn chưa rời đi.


Là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, bà ấy vừa tháo mũ bảo hiểm xuống, ánh mắt chăm chăm nhìn vào bên trong căn phòng.


Ánh nhìn đó khiến tôi thấy khó chịu, tôi vừa định đóng cửa lại thì bà ấy bỗng mở miệng:


“Dưỡng thi chiêu hồn?”


Tôi sững sờ.


Người phụ nữ đã lách qua tôi, đi thẳng vào trong, tiến đến cạnh giường, cầm lấy chiếc khăn lụa.


Tôi vội vàng bước tới: “Này, bà làm gì vậy? Trả lại cho tôi!”


Sắc mặt bà ta trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Cái này, ai đưa cho cô?”


Tôi nói là bạn trai tặng.


Bà ấy lắc đầu, nghiêm giọng nói: “Đây là cờ chiêu hồn.”


“Cờ chiêu hồn ở đâu, ma quỷ sẽ tìm đến đó,” bà ấy nói tiếp, “Cô gái à, cô ôm vật này ngủ, chẳng khác nào nhỏ máo dụ cá mập—ma sẽ tìm đến cô dễ như chơi.”


Tôi như bị sét đánh giữa trời quang, đứng chôn chân tại chỗ, không thốt nên lời.


Người phụ nữ thấy tôi sợ đến hồn phi phách tán, liền thở dài, lục trong túi ra một chiếc gương trang điểm nhỏ.


“Cô treo cái này lên đầu giường, mặt gương quay vào trong.” Bà ấy dặn. “Có thể giữ cho cô một mạng.”

 

6


Sau khi người phụ nữ rời đi, tôi ngồi thẫn thờ rất lâu, tâm trí rối bời không thể nào nghĩ được gì.


Cảm thấy nghẹn nơi cổ họng, không thể ăn uống nổi, tôi đem phần cơm cất vào tủ lạnh rồi trở về phòng.


Trong đầu tôi, hình ảnh về những kỷ niệm giữa tôi và Diêu Huy cứ lần lượt hiện ra.


Đột nhiên, tôi nhớ đến một chi tiết khiến bản thân như rơi vào vực thẳm hoảng loạn.


Chính Diêu Huy là người đầu tiên nhìn thấy thông tin cho thuê căn hộ này trên mạng và gửi nó cho tôi. Nhờ vậy, tôi mới thuê được chỗ này.


Đây chỉ là trùng hợp… hay là…


Việc tôi chuyển đến căn nhà này, vốn đã nằm trong kế hoạch của anh ta?


Lý trí mách bảo tôi: không nên vì một người giao hàng xa lạ mà nghi ngờ bạn trai mình.


Nhưng linh cảm cứ ngày càng mách bảo tôi rằng có gì đó rất sai.


Thật ra, tôi và Diêu Huy mới quen nhau được ba tháng. Anh ấy bận rộn, hay đi công tác, nên chúng tôi gặp nhau không nhiều.


Anh là đàn anh cùng trường đại học với tôi, từng là chủ tịch hội sinh viên kiêm đội trưởng bóng rổ, đẹp trai, nhà giàu, là hình mẫu lý tưởng trong mắt bao cô gái.


Còn tôi chỉ là một nữ sinh bình thường học cùng chuyên ngành. Trong một buổi hội thảo, tôi kết bạn WeChat với anh, nhưng sau đó gần như không nói chuyện.


Vậy mà sau khi tốt nghiệp, Diêu Huy lại đột nhiên chủ động tương tác với tôi, liên tục thả tim bài đăng, nhắn tin trò chuyện.


Rồi mời tôi đi ăn, đi xem phim, lần nào cũng mang theo những món quà nhỏ được chuẩn bị rất tỉ mỉ.


Ba tháng trước, anh bất ngờ rút ra bó hoa hồng thật to, hỏi tôi có muốn làm bạn gái anh không.


Lúc đó tôi cảm thấy mình như trúng tiếng sét ái tình, lập tức gật đầu đồng ý, rồi chìm đắm trong mật ngọt tình yêu.


Nhưng giờ nghĩ lại, rất nhiều chi tiết đều quá bất thường.


Ví dụ như, vì sao Diêu Huy trước kia chẳng mấy quan tâm đến tôi, vậy mà sau khi tôi tốt nghiệp lại đột ngột theo đuổi ráo riết?


Nghĩ vậy, tôi liền nhắn cho một người bạn đại học có quan hệ rộng, nhờ cô ấy điều tra giúp tôi chuyện cũ của Diêu Huy.


Rồi tôi bắt đầu phát huy bản năng “thám tử mạng” của phụ nữ, lên mọi nền tảng để lục lại thông tin về Diêu Huy.


Tôi vẫn luôn biết tài khoản Weibo của anh, nhưng vì anh ít cập nhật nên tôi cũng không mấy khi vào xem.


Tôi lướt qua vài bài đăng cũ kỹ, rồi mở danh sách người anh theo dõi.


Khoảng gần một nghìn người, tôi lướt xuống mãi… cho đến khi nhìn thấy một cái tên khiến tôi chec lặng—


Tống Dung .


Nếu không lục kỹ, tôi sẽ không bao giờ phát hiện ra anh có theo dõi Tống Dung, vì cô ấy nằm gần cuối danh sách.


Điều này có nghĩa là, từ tận bảy tám năm trước—khi vừa tạo tài khoản—Diêu Huy đã theo dõi Tống Dung .


Và Tống Dung  cũng theo dõi lại anh.


Hai người họ… đã quen nhau từ rất lâu rồi.


Vậy nên, Diêu Huy không hề “vô tình” thấy thông tin cho thuê căn nhà này.


Anh ta… cố ý để tôi chuyển vào đây!


Nghĩ đến đây, tay chân tôi lạnh toát, không cách nào ngăn nổi cơ thể run rẩy.


Trước giờ, tôi chưa từng nghĩ rằng bạn cùng phòng của mình và bạn trai lại là người quen cũ.


Nhưng giờ đây, Tống Dung  đã chet ngoài cổng khu chung cư. Dù muốn hỏi cô ấy, tôi cũng không còn cơ hội nữa.


Còn Diêu Huy… tuy vẫn có thể hỏi, nhưng… liệu lời anh nói… còn đáng tin không?


Ngay lúc đó, cuộc gọi video từ Diêu Huy hiện lên.


Giọng anh vẫn ấm áp như thường:

“Lộ Lộ, em sao rồi? Tối nay nhớ làm theo lời anh dặn, dùng khăn lụa trùm kín mặt em nhé.”


Không biết có phải do tâm lý ảnh hưởng không, nhưng dù anh vẫn giữ vẻ dịu dàng như mọi lần, tôi lại cảm thấy anh đột nhiên xa lạ đến lạ thường.


Tôi run lên bần bật, một lúc sau mới lí nhí đáp:

“Ừ…”


Diêu Huy nhìn thấy mặt tôi trắng bệch, nhưng cũng không nghi ngờ gì—dù sao ở trong căn nhà ma ám, ai mà chẳng sợ.


Anh chỉ nhẹ nhàng an ủi tôi:

“Lộ Lộ, chỉ cần em làm đúng theo lời anh, sáu ngày nữa, mọi thứ sẽ chấm dứt.”


Tôi cúp máy, tay vẫn run rẩy, cầm lấy chiếc gương nhỏ mà người phụ nữ giao hàng để lại…

 

7


Tối hôm đó, tôi cuộn tròn trong chăn, đặt chiếc gương lên bàn đầu giường.


Trước khi ngủ, tôi có tìm hiểu một chút và phát hiện gương từ xưa đến nay vẫn được coi là vật trừ tà. Nghĩ vậy, tôi lại càng tin lời người phụ nữ giao hàng hơn một chút.


Tôi cứ tưởng mình sẽ không ngủ nổi, nhưng có lẽ do mấy ngày nay không ăn được gì, lại sợ hãi quá độ, cơ thể tôi mệt mỏi đến mức vừa chạm giường đã chìm vào giấc ngủ.


Giữa đêm, tôi bỗng cảm thấy một cảm giác lạ lùng trên môi mình.


Tôi giật mình tỉnh dậy hoàn toàn.


Có thứ gì đó đang… hôn tôi!


Ngay khoảnh khắc ấy, tôi hối hận tột độ.


Lúc còn đắp khăn lụa lên mặt, con ma kia ít nhất chỉ lơ lửng thở phì phò bên trên. Bây giờ dùng gương của người phụ nữ kia, tôi lại trở thành con mồi trực tiếp – y hệt như hai bạn cùng phòng đã chet.


Rõ ràng chiếc gương đó hoàn toàn vô dụng! Tôi bị bà ta lừa rồi!


Trong nỗi hối hận hoảng loạn, tôi không kịp nghĩ ngợi gì nữa, vội đưa tay mò lấy chiếc khăn lụa bị ném sang bên cạnh.


Nhưng cơ thể tôi lúc đó như bị đổ chì, không cử động nổi. Tôi không với tới được chiếc khăn, mà khuỷu tay lại va trúng chiếc gương trên bàn.


Chiếc gương đang quay mặt về phía tôi bị đẩy lệch đi, xoay hướng ra phía chân giường và phát ra một tiếng “cộp” trầm đục.


Tôi vô thức liếc mắt nhìn vào gương.


Và ngay khoảnh khắc ấy, hồn tôi như bay vọt khỏi đỉnh đầu.


Trong gương hiện lên rõ ràng khuôn mặt trắng bệch của một người đàn ông – không cử động, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào gương, như đang nhìn tôi.


Tôi hét lên thất thanh, quăng mạnh chiếc gương ra xa.


Gương văng vào góc tường, vỡ tan, vang lên một tiếng “choang” sắc bén.


Không khí lập tức vang lên tiếng hét của một người đàn ông – sau đó, căn phòng im lặng hoàn toàn.


Tôi ngồi trên giường, tóc tai rũ rượi, thở dốc trong cơn hoảng loạn.


Sau tiếng hét đó, căn phòng không còn bất kỳ dị tượng nào, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập và tiếng nấc nghẹn của tôi. Sự lạnh lẽo tăm tối trước đó cũng tan biến.


Tôi run rẩy cầm lấy điện thoại định gọi cho Diêu Huy, nhưng kỳ lạ là… không có tín hiệu.


Tôi vừa khóc vừa ôm điện thoại chờ tín hiệu quay lại, không biết bản thân thiếp đi từ lúc nào.


Không rõ đã ngủ bao lâu, tôi bị tiếng đập cửa "bốp bốp bốp" làm cho choàng tỉnh.


Tôi bật dậy khỏi giường, ngoài trời đã sáng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa hắt vào phòng.


Tôi chạy đến cửa, nhìn qua mắt mèo.


Là… người phụ nữ giao hàng hôm trước.


Tôi không dám mở cửa, chỉ dám hỏi qua cánh cửa xem bà ta đến làm gì.


Bà ấy nói: bà ấy giao đồ ăn trong tòa nhà này, tiện đường nên ghé hỏi xem tôi có ổn không.


Tôi cảnh giác, nói chuyện này không thể nói rõ trong vài câu, nhờ bà ta tối quay lại.


Bà ấy rời đi.


Tôi vừa bước vào phòng thì điện thoại lại vang lên – là Diêu Huy.


Không rõ lúc nào điện thoại đã có lại tín hiệu. Giọng Diêu Huy vô cùng lo lắng, anh nói anh gọi cho tôi cả đêm mà không được, suýt phát điên.


Anh bảo tôi bật camera. Vừa mở video, sắc mặt Diêu Huy lập tức thay đổi.


Anh hỏi tôi:

“Lộ Lộ, em không làm theo lời anh đúng không? Em không đắp khăn lụa lên mặt phải không?”


Tôi đỏ mắt gật đầu, hỏi anh làm sao mà biết được.


Diêu Huy giận đến tái mặt.


Anh gằn giọng:

“Làm sao anh biết á? Trước kia thứ đó chỉ đi theo sau em. Còn bây giờ thì sao, Tô Lộ Lộ? Em biết nó đang ở đâu không?!”


“Nó đang ngồi trên cổ em đấy!”


Một luồng khí lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu tôi xuống tận sống lưng, tôi òa khóc, nói không nên lời.


Diêu Huy nổi giận thật sự, mắng tôi sao không nghe lời.


Tôi vừa khóc vừa cố nói, kể cho anh nghe chuyện về người phụ nữ giao hàng.


Vừa dứt lời, tôi nghe thấy Diêu Huy hít một hơi thật sâu.


Chắc nhận ra tôi đã quá kích động, anh cố trấn tĩnh lại rồi dịu giọng hỏi:


“Vì sao, Lộ Lộ… tại sao em thà tin một người lạ, chứ không tin anh? Anh đối xử với em không tốt sao?”


Tôi khóc lắc đầu, nói không phải vậy. Chính vì anh quá tốt, lại tốt một cách bất ngờ, khiến tôi không hiểu nổi lý do tại sao một người hoàn hảo như anh lại để ý đến một người bình thường như tôi.


Hơn nữa, anh còn quen biết Tống Dung  – tất cả khiến tôi cảm thấy nghi ngờ.


Nghe xong, Diêu Huy thở dài nặng nề.


Anh thú nhận, đúng là anh và Tống Dung  là bạn từ nhỏ. Lúc cô ấy rao cho thuê căn nhà này, anh biết tôi đang tìm phòng nên mới gửi link cho tôi xem.


Anh giấu chuyện quen Tống Dung  vì sợ tôi ghen, rồi giận mà không thuê.


Diêu Huy xin lỗi tôi, nói rằng lỗi là ở anh – đáng ra anh nên đích thân đến xem phòng. Anh vốn nghĩ Tống Dung  là người tốt, không ngờ cô ấy lại cho thuê một căn nhà ma ám như vậy.


Còn chuyện theo đuổi tôi, anh nói thật lòng: lúc còn học, đúng là anh không để ý đến tôi. Nhưng sau khi ra trường, anh thấy bài đăng của tôi trên mạng xã hội, phát hiện ra tôi rất thú vị. Lại đúng lúc công ty anh và tôi cùng thành phố, nên anh muốn tiếp cận thử – không ngờ lại yêu tôi thật.


Diêu Huy nói lời nào cũng đầy chân thành. Anh càng chân thành, tôi càng cảm thấy ân hận.


Cuối cùng, anh nghiêm mặt dặn tôi:


“Dù thế nào, cũng không được tin lời người phụ nữ giao hàng đó nữa!”


“Chiếc gương đó là để dẫn hồn. Bà ta bảo em đặt gương quay vào trong, chính là để ma từ trong gương bò ra… gi em!”


Tôi hoảng loạn hỏi: “Em với bà ta không thù không oán, sao bà ta lại hại em?”


Diêu Huy im lặng một lúc, sau đó nói một câu khiến tôi dựng hết tóc gáy:


“Bởi vì… bà ta không phải người sống.”


“Bà ấy là một con ma… chỉ có thể quanh quẩn trong tòa nhà này.”


Ngay khi anh nói xong, tín hiệu điện thoại lại mất một cách khó hiểu.


Giọng Diêu Huy tan biến trong căn phòng trống rỗng.


Tôi đứng đờ ra, không thể tin vào tai mình.


Làm sao có thể? Bà ta là người giao hàng mà! Hôm qua còn mang đồ ăn đến cho tôi cơ mà!


Nghĩ đến đây, tôi chợt nhớ ra—hôm qua tôi vẫn chưa mở túi đồ ăn đó. Nó vẫn còn nằm trong tủ lạnh!


Tôi hoảng loạn chạy đến mở tủ, lấy túi ra.


Là một túi giấy màu nâu dày, dán kín mít.


Tôi xé ra và sững sờ.


Bên trong không phải đồ ăn tôi đặt, mà là bánh, trái cây, những món lễ vật cúng người chec.


Thậm chí còn có cả nhang, nến và tiền âm phủ.


Tôi hoảng loạn ném mạnh túi xuống đất.


Vừa vứt xong, cánh cửa vang lên tiếng gõ.


Tôi chợt nhớ ra — tòa nhà này có chuông cửa, nhưng người phụ nữ kia chưa bao giờ nhấn chuông. Mỗi lần đến… đều là gõ cửa.


Và đặc biệt là—


Cốc. Cốc. Cốc. Cốc.


Bà ta gõ đúng bốn cái.

 

Trước đây, Diêu Huy từng nói với tôi, theo phong thủy, người sống gõ cửa là ba tiếng.


Còn gõ bốn tiếng... là quỷ.


Bên ngoài, giọng người phụ nữ giao hàng vang lên khe khẽ:

“Có ai ở nhà không?”


Tôi nín thở, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, cố gắng đến tột độ để không tạo ra tiếng động.


Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại đột ngột vang lên.


Tiếng chuông nghe chói tai đến rợn người trong bóng tối.


Trước đây Diêu Huy cũng từng nhắc, tà vật sẽ làm nhiễu tín hiệu điện tử, vậy nên tín hiệu điện thoại tôi lúc có lúc không, chắc chắn là do “thứ đó” gây ra.


Nghĩ đến chuyện nó đang ngồi trên cổ tôi, tôi lại run rẩy thêm lần nữa.


Bên ngoài, người phụ nữ dường như cũng nghe thấy tiếng chuông.


Bà ta cất giọng mơ hồ:

“Cô nghe lời tôi, đã đặt chiếc gương rồi đúng không?”


“Có soi thấy hắn không?”


Hắn?

Nghe giọng điệu đó, chẳng lẽ bà ta biết trước tôi sẽ thấy một người đàn ông qua gương?


Tôi toàn thân run rẩy. Nhưng bị dồn đến bước đường cùng, con người lại thường sinh ra dũng khí lạ thường. Tôi cố lấy can đảm hỏi:

“Bà biết ai sẽ xuất hiện trong gương? Bà quen hắn sao?”


Người phụ nữ chỉ thở dài, không trả lời trực tiếp, giọng vẫn nhẹ nhàng:

“Tôi thật lòng muốn cứu cô.”


Nếu bà ta không nói thì thôi, vừa nói xong, tôi lập tức nổ tung.


Tôi hét lên:

“Bà rốt cuộc là ai?! Tôi với bà hoàn toàn không quen biết! Dựa vào đâu mà bà muốn cứu tôi?!”


Người phụ nữ lại thở dài, lần này giọng mang theo chút ai oán:


“Nếu Sa Sa còn sống, giờ chắc cũng tầm tuổi cô rồi…”


Sa Sa?


“Sa Sa là con gái tôi.” – Bà ta nói khẽ.


“Hồi trẻ tôi mải làm ăn, quanh năm suốt tháng chỉ biết lao đầu vào kiếm tiền, mong cho con có tương lai tốt. Nhưng tôi đâu ngờ càng như vậy thì càng xa cách. Đến lúc Sa Sa chec rồi… con bé vẫn còn hận tôi.”


“Tôi thấy cô, liền nhớ đến Sa Sa.”


“Cho nên tôi muốn cứu cô một mạng… Còn sống được hay không… thì xem cô có phúc phần không thôi.”


Giọng người phụ nữ càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng xa. Rồi bà ta rời đi.


Tôi đưa tay sờ áo mình, đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.


Hồi thần lại, tôi mới nhớ ra điện thoại vẫn còn kêu, vội vàng nhấc máy.


Là bạn đại học gọi đến — người mà tôi đã nhờ điều tra về Diêu Huy.


Vừa bắt máy, cô ấy đã mắng xối xả:


“Tô Lộ Lộ, cậu bị điên rồi à? Sao lại quen cái loại rác rưởi như Diêu Huy?!”


Tôi sững sờ.


Trước khi nhận cuộc gọi, thật ra tôi đã định tin tưởng Diêu Huy rồi. Dù sao chuyện người giao hàng là ma cũng đã chắc chắn.


Nhưng giờ nghe bạn nói, tôi mới bừng tỉnh: việc người phụ nữ kia là ma không đồng nghĩa với việc Diêu Huy là người tốt.


Tôi vội hỏi bạn mình: “Diêu Huy đã làm gì?”


Bạn tôi hậm hực kể: hồi đại học, Diêu Huy từng yêu hoa khôi của lớp, hai người ở bên nhau suốt bốn năm, tình cảm cực kỳ tốt. Diêu Huy từng tuyên bố đời này chỉ cưới cô ấy.


Nhưng đầu năm nay, hoa khôi được chẩn đoán tế bào B trong máu cực thấp, rất có thể là bệnh bạch cầu.


Diêu Huy lập tức đá cô ấy.


Bạn tôi còn hỏi tôi: tôi bắt đầu yêu Diêu Huy từ khi nào?


Vừa nghe tôi nói, cô ấy càng tức:


“Vậy là vừa chia tay bạn gái bệnh nặng mấy hôm, hắn ta đã quay ra theo đuổi cậu rồi?! Rõ ràng là không một phút nào ngắt quãng!”


“Bốn năm yêu nhau đấy, Lộ Lộ! Chia tay thì phũ phàng, lại còn tìm ngay người mới!”


“Cậu tỉnh lại đi, đàn ông như vậy không đáng tin!”


Tôi cúp máy, toàn thân như đông cứng.


Người giao hàng không đáng tin. Diêu Huy cũng không đáng tin.


Nhưng giờ… tôi vẫn đang mắc kẹt trong căn nhà quỷ này. Tôi còn có thể tin ai? Tôi phải làm sao?


Lúc này, đồng hồ điểm mười hai giờ đêm.


Có khoảnh khắc, tôi thật sự muốn xông thẳng ra ngoài, mặc kệ hậu quả.


Nhưng hình ảnh cái chec của Tống Dung  lại hiện về – đầu lìa khỏi thân – khiến chân tôi mềm nhũn, không dám hành động dại dột.


Bóng tối dày đặc bao trùm khắp căn phòng, tôi siết chặt tay áo.


Đã đến giờ đi ngủ.


Nhưng… khăn lụa của Diêu Huy, tôi không dám dùng nữa.


Chiếc gương mà người phụ nữ kia đưa, cũng đã vỡ tan.


Nếu không xử lý đúng cách, e là tôi không sống qua nổi đêm nay.


Khi tôi còn đang hoang mang, thì Diêu Huy lại gọi đến.


Anh ta vẫn chưa biết tôi đã biết về quá khứ với hoa khôi lớp. Chỉ nhẹ nhàng hỏi tôi:

“Em xác nhận rồi đúng không? Người phụ nữ giao hàng… đúng là ma?”


Tôi khẽ gật đầu.


Diêu Huy thở phào như trút được gánh nặng, rồi dặn tôi:

“Nhớ đắp khăn lụa lên mặt trước khi ngủ, tuyệt đối không được quên.”


Tôi ngập ngừng một lát, giọng nghẹn ngào:

“Diêu Huy… em muốn anh đến đây… ở cạnh em được không?”


Sắc mặt Diêu Huy trắng bệch.


Anh ta đáp:

“Không được đâu. Con ma kia đang quanh quẩn bên ngoài, căn nhà này cả trong lẫn ngoài đều bị quỷ ám rồi. Giờ anh đến đó… nguy hiểm lắm.”

 

Tôi lau nước mắt, nghẹn ngào nói với anh:

“Em mặc kệ. Bây giờ em sợ đến phát điên rồi, không thể nào một mình chịu đựng đến sáng được. Nếu anh không đến… em sẽ nhảy từ tầng trên xuống luôn cho rồi.”


Thấy tôi hoàn toàn sụp đổ, Diêu Huy đành thỏa hiệp, nói anh sẽ chuẩn bị một vài vật phòng thân rồi lập tức đến ngay.


Cúp máy xong, tôi bước đến cửa, thử gọi khẽ ra ngoài:

“...Alo?”


Hành lang lập tức vang lên tiếng bước chân, không nặng không nhẹ.


Bà ta – người phụ nữ giao hàng, lại đến trước cửa phòng tôi.


Chúng tôi không nói gì cả, chỉ lặng lẽ đứng đó, mỗi người một bên cánh cửa sắt.


Tôi biết, đúng như Diêu Huy nói, bà ta không thể rời khỏi tòa nhà này, chỉ có thể quanh quẩn trong hành lang như bóng ma lang thang.


Tôi suy nghĩ một chút, rồi… mở cửa sắt ra.


Bên ngoài, người phụ nữ ấy đứng yên lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi không chớp.


Tôi nghiêng người, nhỏ giọng nói:

“Vào đi.”

 

Loading...