Truy Hồn Nhân - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
8
Nửa tiếng sau, Diêu Huy đến nơi.
Anh mang theo một túi đồ, bên trong là mấy thứ trừ tà tìm vội được — như đậu nành và hạt sen ngâm máu gà, và...một chiếc gương.
Tôi cúi đầu liếc nhìn cái gương đó, không nói gì.
Tôi bảo Diêu Huy rằng mình đói, muốn anh nấu một bát mì, nếu không sẽ không ngủ được.
Không nỡ từ chối tôi, anh đành vào bếp nấu mì.
Nhân lúc anh bận rộn trong bếp, tôi lặng lẽ gom tất cả những món trừ tà kia lại, bọc gọn trong một túi nhỏ rồi giấu kín vào trong chăn.
Chỉ để lại chiếc gương.
Một lúc sau, Diêu Huy bưng bát mì nóng hổi đi ra.
Anh nói:
“Ăn đi Lộ Lộ, ăn xong rồi ngủ một giấc cho ngon.”
Đột nhiên, Diêu Huy đứng sững lại.
Chiếc bát trượt khỏi tay anh, rơi xuống nền nhà vỡ tan, nước mì văng tung tóe, mảnh sứ vỡ vụn.
Anh đứng yên bất động, vì... anh cảm thấy có ai đó đang nhè nhẹ thổi hơi vào cổ mình.
Tôi đứng đối diện anh, và tôi nhìn thấy tất cả.
Người phụ nữ giao hàng đang đứng ngay phía sau Diêu Huy, hơi thở mơ hồ của bà ta phả lên cổ anh.
Trong khoảnh khắc như điện xẹt, Diêu Huy lập tức lao tới chiếc gương, giơ lên, quay lại soi thẳng vào người phụ nữ.
Một tiếng thét kinh hoàng vang lên.
Ngay sau đó, bà ta biến mất.
Chiếc gương trong tay Diêu Huy lập tức nứt một đường dài.
Anh đặt gương xuống bàn, thở hổn hển, quay sang nói với tôi:
“Ổn rồi, Lộ Lộ...”
Nhưng câu nói bị nghẹn lại trong cổ họng anh.
Vì phía sau anh — là tôi — đang giơ cao một cây gậy bóng chày.
Tôi dồn toàn lực đập mạnh vào sau gáy Diêu Huy, nhìn anh ngã xuống với ánh mắt hoảng hốt và không thể tin nổi.
9
Khi Diêu Huy tỉnh lại, anh đã bị tôi dùng ga giường ướt trói chặt không thể nhúc nhích.
Anh giãy giụa, mắt đầy ngỡ ngàng nhìn tôi:
“Lộ Lộ, em đang làm gì vậy?!”
Tôi ngồi đối diện anh, ánh mắt bình thản.
Tôi nói, đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra.
Tôi không thể tin người phụ nữ giao hàng.
Cũng không thể tin Diêu Huy.
Cho nên tôi chọn cách… để hai người đối đầu.
Bây giờ, Diêu Huy đã dùng gương thu hồn ma nữ.
Còn tôi thì trói được Diêu Huy.
Cuối cùng, tôi mới thấy an toàn.
Diêu Huy nhìn tôi như thể lần đầu gặp tôi, gào lên:
“Lộ Lộ! Em đang nói gì vậy?! Trong căn nhà này vẫn còn thứ gì đó đang ẩn nấp! Em nghĩ khống chế được anh và con ma kia là xong sao? Những thứ dơ bẩn đó sẽ giec em đấy!”
Tôi khẽ lắc đầu, giọng thấp xuống:
“Người thực sự muốn hại em… là anh, Diêu Huy.”
Tôi lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh.
Đây là tài liệu tôi tìm được trong lúc chờ anh tới.
Tôi hỏi người phụ nữ giao hàng tên gì, rồi tìm thấy bài phỏng vấn bà ấy thời còn sống – khi bà ấy vừa mở quán ăn riêng.
Trong bức ảnh, bà ấy là chủ một quán ăn nhỏ, cười rạng rỡ trước ống kính. Bên cạnh bà là chồng mình — một người đàn ông trung niên với vẻ mặt lạnh lẽo, âm u.
Chính là người đàn ông tôi đã nhìn thấy trong gương đêm hôm đó.
Và đứng bên họ, là một bé gái buộc tóc đuôi ngựa, xinh xắn đáng yêu, tầm tuổi tiểu học.
Điều đó có nghĩa là… người phụ nữ giao hàng, cùng hai hồn ma trong căn nhà này…
Họ là một gia đình.
Tôi khẽ nói:
“Những ngày ở trong căn nhà ma này, chỉ cần điện thoại có tín hiệu là tôi lại tìm kiếm đủ mọi thông tin, cố ghép từng mảnh lại để tìm ra sự thật đằng sau nơi này. Và đến vừa rồi… tôi đã ghép được mảnh ghép cuối cùng.”
“Hay là, để tôi kể lại từ đầu câu chuyện cho anh nghe nhé.”
“Người phụ nữ ấy từng cùng chồng khởi nghiệp, nhưng thất bại, mắc nợ chồng chất.”
“Bà ấy không cam tâm, vẫn muốn tiếp tục gây dựng sự nghiệp. Nhưng chồng thì đã mất niềm tin, nên dứt khoát ly hôn, mang theo con gái — bé Sa Sa, rời đi.”
“Vài năm sau đó, người phụ nữ tiếp tục khởi nghiệp. Còn người đàn ông thì dẫn con gái đến thuê căn hộ này.”
“Vì quá thất bại, người đàn ông sa vào rượu chè, c ờ b ạ c, thậm chí có thể cả ma toé. Nhưng con gái ông — bé Sa Sa thì lại ngoan ngoãn, xinh xắn, là học sinh giỏi, được thầy cô, bạn bè yêu quý. Mấy bài báo trước đây đều viết như thế.”
Tôi nhìn thẳng vào Diêu Huy, ánh mắt anh ta tối lại, tròng mắt đen ngòm.
Tôi nhẹ giọng:
“Anh cũng là một trong những nam sinh từng thầm yêu Sa Sa… đúng không, Diêu Huy?”
Tám năm trước, khi Sa Sa học lớp 10, bố cô vì nợ nần c ờ b ạ c đã bị chủ nợ phái người đến xử lý. Hai bố con bị t r a t ấ n đến chec ngay trong chính căn nhà này.
Từ đó trở đi, nơi này bắt đầu có những hiện tượng kỳ quái, dân quanh vùng đều nói vong linh của hai cha con chưa siêu thoát, khiến căn hộ trở thành nhà ma.
“Và người giam giữ linh hồn họ ở đây… chính là anh, Diêu Huy.”
“Anh không nỡ để Sa Sa rời đi, nên đã dùng thuật pháp để khóa linh hồn cô bé lại trong căn nhà này.”
“Đó cũng là lý do anh quen biết Tống Dung — cháu gái của chủ nhà. Trong quá trình ‘làm phép’ tại căn nhà, anh thường gặp cô ấy. Vì căn nhà này thuộc quyền sở hữu nhà Tống Dung , anh cố tình làm thân với cô.”
“Dựa theo những gì tôi từng tiếp xúc với Tống Dung, cô ấy không phải người dễ dãi. Vậy lý do cô ấy có thể yên tâm ở trong một căn nhà từng có người chec, chắc là vì anh — người có ‘mắt âm dương’ — đã đảm bảo rằng nơi này không có gì nguy hiểm, đúng không?”
“Còn việc cô ấy cho thuê hai phòng còn lại… cũng là do anh sắp đặt.”
“Diêu Huy, từ thời trung học đến tận bây giờ, suốt 7-8 năm, anh đã giăng ra một cái bẫy lớn như vậy.”
“Mà mục đích duy nhất là:”
Tôi nhìn thẳng vào mắt kính anh ta, khẽ nói:
“Mượn xác hoàn hồn — để hồi sinh Sa Sa.”
Diêu Huy trừng mắt nhìn tôi.
Anh ta im lặng thật lâu.
Mãi sau đó mới thấp giọng hỏi:
“Sao em phát hiện ra được?”
Tôi đáp:
“Rất đơn giản. Sau khi biết thông tin về bạn gái cũ của anh, tôi tra thử. Và tôi kinh ngạc phát hiện… ngày sinh của cô ấy trùng với tôi.”
“Diêu Huy, cô ấy mới chính là vật chứa mà anh từng chọn cho Sa Sa, đúng không?”
Sau khi biết ngày sinh của người bạn gái cũ, tôi đã hiểu mọi chuyện.
Cái gọi là mượn xác hoàn hồn, là dùng một thân thể mới để chứa linh hồn người ch.
Diêu Huy từng chọn thân thể của hoa khôi lớp để làm vật chứa. Vì thế, anh cẩn thận nuôi dưỡng tình cảm suốt nhiều năm, từng bước từng bước truyền vào cô ấy những kiến thức huyền học, khiến cô ấy tin vào ma quỷ, linh hồn.
Diêu Huy từng nói: niềm tin ảnh hưởng đến sức mạnh.
Càng tin vào ma quỷ, linh hồn của người sống sẽ càng yếu, càng dễ bị vong linh xâm nhập và chiếm đoạt.
Để khiến một người hiện đại tin vào huyền học là chuyện rất khó. Vì thế, Diêu Huy đã kiên nhẫn nhiều năm trời để “nuôi dưỡng” cô bạn gái cũ.
Nhưng anh không ngờ… đúng vào lúc mấu chốt, cô ấy lại có nguy cơ bị bệnh bạch cầu.
Diêu Huy yêu Sa Sa, nên anh không thể chấp nhận việc dành bao công sức để rồi chỉ nhận lại một cơ thể sắp chet.
Anh đành bỏ cô ấy, lập tức tìm kiếm một vật chứa mới.
Và thế là anh đến với tôi một cách vội vã, không hề có khoảng cách thời gian.
Nhưng với tôi, anh không có thời gian để “nuôi dưỡng” như trước.
Thời gian đã quá muộn — hồn phách của Sa Sa không thể trụ lại lâu hơn nữa.
Anh cần nhanh chóng làm tôi yếu đi về tâm linh.
Vậy nên...
Anh để bố của Sa Sa — hồn ma nam giới giec chec hai người bạn cùng phòng của tôi.
Tôi nói:
“Người ra tay là bố của Sa Sa — linh hồn đàn ông trong căn nhà này. Anh đã giao kèo với ông ta, đúng chứ?”
“Đêm hôm đó, tôi nhìn thấy ông ta trong gương — chính ông ta mới là người ‘hôn’ tôi mỗi đêm, không phải Sa Sa.”
“Ông ta là người đã khiến Hà Duệ và Tống Dung bị nhập, và giec chec họ.”
“Cái chec thảm khốc của họ khiến tôi hoảng sợ đến mức tin hoàn toàn vào thế giới tâm linh.”
“Và đó là lúc anh đưa tôi lá cờ chiêu hồn, bắt đầu ‘nghi lễ’.”
“Nếu tôi thực hiện đúng lời anh, bảy ngày sau, Sa Sa sẽ nhập vào cơ thể tôi thành công.”
“Diêu Huy… anh biết không? Cho đến cuối cùng, tất cả những điều này vẫn chỉ là giả thuyết trong đầu tôi. Tôi chưa bao giờ dám chắc nó là sự thật.”
“Bởi vì hầu hết thông tin đều do người phụ nữ giao hàng nói ra. Nếu bà ta lừa tôi, tôi sẽ tiêu đời.”
“Điều khiến tôi thực sự xác nhận được suy đoán của mình là: chiếc gương mà anh mang theo.”
“Anh đã dùng nó để thu hồn bà ấy — chứng minh gương thực sự có hiệu quả.”
“Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, bà ấy thật sự đã cố gắng cứu tôi.”
“Chiếc gương bà ta đưa đã giúp tôi tránh được sự nhập hồn của người đàn ông đêm đó.”
Tôi rút ra một chiếc gương khác từ tủ, cầm chặt trong tay.
“Nếu Sa Sa dám nhập vào người tôi… tôi dám dùng gương chiếu thẳng vào hồn cô ta.”
Diêu Huy nhìn tôi chằm chằm, mắt đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu.
Đột nhiên, Diêu Huy gào lên một tiếng giận dữ, những hạt đậu và hạt sen ngâm máu gà mà tôi giấu trong chăn bất ngờ lăn ra, rơi đầy trên nền nhà, xếp thành một pháp trận kỳ dị.
Diêu Huy cười điên dại, nói:
“Tô Lộ Lộ, đi chec cùng Sa Sa đi.”
Cùng với nụ cười quái dị của anh ta, tôi đột ngột cảm thấy một cơn đau nhức dữ dội ập lên đỉnh đầu, cả người choáng váng.
Ngay khoảnh khắc tôi sắp mất đi ý thức, một giọng ngâm nhẹ vang lên từ bên ngoài cánh cửa chống trộm:
“Phù sinh như mộng giai thị không, kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng?”
Một bài thơ... sai vần lệch nhịp đến mức giáo viên ngữ văn nghe chắc tức chết, nhưng trong tình huống này, chẳng ai còn bận tâm chuyện đó nữa.
Những hạt sen nhuốm máu đang sắp xếp thành pháp trận quỷ dị, vậy mà ngay khi tiếng ngâm vang lên, chúng đột nhiên lăn tán loạn, mất hết trật tự.
Diêu Huy gào lên tuyệt vọng:
“ Anh là ai?!”
Giọng người bên ngoài vẫn bình thản:
“Tại hạ là Truy Hồn Nhân, họ Kỷ tên Chiêu, dạo gần đây nhận ít đơn siêu độ hồn ma kiếm cơm nuôi thân.”
Giọng nam ngoài cửa trong trẻo dễ nghe, thậm chí còn mang theo ý cười nhẹ nhàng trong lúc này.
“Đi ngang qua đây, cảm thấy nơi này có thể làm ăn nên mạn phép ghé thăm.”
Tôi dồn chút sức lực cuối cùng, mở cửa.
Ngoài cửa là một nam một nữ. Trước khi tôi ngất đi, cô gái ấy đã kịp đỡ lấy tôi.
Trong cơn lơ mơ, tôi còn nghe thấy tiếng đối thoại giữa Kỷ Chiêu và Diêu Huy.
Kỷ Chiêu nhìn trận pháp dưới đất, trầm giọng nói:
“À… đạo pháp chính tông, xem ra thân phận huynh đài cũng không tầm thường, vậy nên mới dám nghịch âm dương, dựng trận lớn đến thế.”
Diêu Huy gầm lên:
“Anh biết thì tốt.”
Kỷ Chiêu không cười nữa.
Anh lạnh lùng đáp:
“Đệ tử cũng được, hậu nhân cũng được—đừng có chống lại tổ tiên nhà mình.”
Giây tiếp theo, một vòng sáng khổng lồ bao trùm lấy tôi.
10
Tôi tỉnh lại trong một cửa tiệm nhỏ trong ngõ.
Cô gái áo sơ mi trắng ngồi bên cạnh, thấy tôi mở mắt liền đưa cho tôi một cây kem:
“Muốn ăn không?”
Kem lạnh lạnh, ngọt ngào, thơm mùi sữa. Tôi cắn một miếng, thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhưng chưa kịp vui lâu, cô gái tên Hứa Tiểu Nhiễm thẳng thừng nói một câu làm tôi sặc kem:
“Diêu Huy chet rồi.”
Tôi nghẹn cứng, ho sặc sụa đến suýt tắt thở:
“Anh ta… chet thế nào?”
Tiểu Nhiễm nhún vai:
“Dùng loại thuật cấm kỵ như vậy, nếu thất bại thì sẽ bị phản phệ. Đó là cái giá phải trả.”
Sau đó, từ lời kể của Hứa Tiểu Nhiễm, tôi dần xâu chuỗi được phần còn lại của câu chuyện.
Diêu Huy đúng là người có mắt âm dương, xuất thân từ một gia đình theo huyền thuật.
Sa Sa chính là mối tình khắc cốt ghi tâm của anh ta.
Sau khi Sa Sa chet, Diêu Huy – khi đó mới chỉ là một học sinh cấp 3 – không thể chấp nhận sự thật ấy. Anh ta dành suốt 8 năm để dựng nên một kế hoạch hoàn hảo.
Vì điều đó, anh ta không tiếc giec hại hai người hoàn toàn vô tội là Hà Duệ và Tống Dung . Thậm chí còn định giec tôi – người làm vật chứa tiếp theo.
Âm nghiệp quá nặng, số mệnh của Diêu Huy không gánh nổi. Nên ngay trong đêm hôm đó, khi thúc động pháp trận, anh ta lập tức thổ huyết mà chéc.
Còn người phụ nữ giao hàng…
Bà ấy là mẹ của Sa Sa.
Sau cái chec của con gái, bà bỏ việc kinh doanh, bắt đầu chạy giao hàng. Một lần đang giao đồ thì xảy ra tai nạn, trở thành người thực vật.
Cơ thể bà nằm trong viện, còn linh hồn thì vẫn lảng vảng trước căn nhà nơi con gái chec oan.
Bà không nỡ rời xa Sa Sa, nhưng vì căn nhà đã bị Diêu Huy yểm bùa, một kết giới đã chắn giữa hai mẹ con, khiến bà không thể gặp lại con dù chỉ một lần.
Hứa Tiểu Nhiễm nói:
“Thật ra, cách mà người giao hàng chỉ cho cô dùng gương là đúng. Nhưng hôm đó không tránh được nam quỷ hôn là vì… đặt sai hướng gương.”
“Gương phải quay ra ngoài, nhưng vì bà ấy đã là hồn ma, suy nghĩ và nhận thức không giống người sống, nên mới để cô đặt gương quay vào trong. May mà sai lầm lại thành cứu mạng.”
“Những chuyện sau này không liên quan đến cô nữa. Sa Sa không hề muốn hại cô, mẹ cô bé cũng không.” — Hứa Tiểu Nhiễm dịu dàng nói.
“Kỷ Chiêu đã xóa kết giới trong căn nhà, đưa các linh hồn oan khuất đi đầu thai. Giờ căn nhà ấy đã sạch sẽ rồi, nhưng chắc cô cũng không muốn quay lại nữa đâu.”
“Cô đã thoát chet một lần, ắt sẽ có phúc về sau. Hãy sống cho tốt, tiếp tục con đường của mình.”
Hứa Tiểu Nhiễm tiễn tôi ra khỏi tiệm nhỏ.
Sau khi tiễn Tô Lộ Lộ rời khỏi, Kỷ Chiêu và Hứa Tiểu Nhiễm cùng lên xe, lái đến một nơi — Bệnh viện thành phố.
Kỷ Chiêu có vẻ hơi mệt, nên nhường tay lái cho Hứa Tiểu Nhiễm.
Vừa lái xe, cô vừa hỏi:
“Xử lý xong hết rồi à?”
“Ừm.” — Kỷ Chiêu nhắm mắt dưỡng thần, khẽ đáp :
“Đút lót cho Diêm Vương hai gói khoai tây chiên vị mới và một hộp sôcôla rượu, ông ấy đồng ý sẽ chọn cho Sa Sa một gia đình tốt để đầu thai.”
“Còn bố của Sa Sa, cái gã vì tiền mà bán đứng con gái, lại kéo cả nhà xuống vực vì máu c ờ b ạ c... Tôi có để lại cho Diêm Vương một mảnh giấy nhỏ, đề nghị đẩy ông ta vào đường súc sinh.”
Hai vong hồn đã mất từ lâu, cuối cùng cũng được đưa vào luân hồi.
Nhưng vẫn còn một sinh hồn... cần được giải thoát.
Trong phòng bệnh của bệnh viện thành phố, một người phụ nữ nằm lặng lẽ trên giường.
Bà chính là người giao hàng năm xưa.
Bệnh viện đã tuyên bố bà bị chet não, nhưng vẫn còn giữ được một hơi tàn ở dương gian, có lẽ là vì trong lòng còn điều gì chưa thể buông.
Kỷ Chiêu bước đến cạnh giường.
Hứa Tiểu Nhiễm đứng từ xa trông theo, và cô thấy — trên gương mặt bất động của người phụ nữ ấy, rơi xuống một giọt nước mắt.
Ngay sau đó, linh hồn bà nhẹ nhàng thoát khỏi thể xác, yên bình bước vào luân hồi.
Kỷ Chiêu đi đến bên Hứa Tiểu Nhiễm.
Cô hỏi nhỏ:
“Anh đã nói gì với bà ấy vậy?”
“Chỉ là kể lại một vài sự thật.” — Kỷ Chiêu khẽ đáp
“Tôi bảo rằng tôi đã gặp con gái bà — Sa Sa, một cô bé rất dễ thương.”
“Trước khi vào luân hồi, Sa Sa có nhờ tôi gửi lại một lời nhắn cho mẹ.”
“Sa Sa nói, cô bé chưa từng oán giận mẹ, ngược lại, cô luôn yêu mẹ rất nhiều… và cũng biết mẹ luôn yêu mình.”
“Suốt những năm bị kẹt lại trong căn nhà ấy, ban đầu cô bé rất sợ hãi, nhưng về sau thì không còn sợ nữa.”
“Vì cô bé biết — mẹ vẫn luôn đứng ngoài hành lang, ở đó với cô.”
“Nếu có kiếp sau... cô bé vẫn muốn được làm con gái của mẹ.”