
Không Phải Em, Anh Không Cưới
Mười năm trước, Trần Hành Giản cầm dao kề lên cổ mình,
nói với bố mẹ:
“Đời này, con không lấy ai ngoài cô ấy.”
Mười năm sau, anh lại cầm con dao đó lần nữa.
Nhưng lần này, là để bắt tôi xin lỗi cô bé mà anh đang ôm trong lòng.
Người từng hứa sẽ mãi mãi không phản bội, giờ lại đứng về phía người con gái đang run rẩy trong vòng tay,
nhìn tôi như thể quái vật, không còn chút yêu thương ngày nào.
Lúc đó, tôi chợt nhớ lại chàng trai từng thề sẽ yêu tôi trọn đời.
Và rồi tôi nhận ra. Mười năm hôn nhân, đã đến hồi kết.
Lần đầu tiên, tôi chủ động đề nghị ly hôn:
“Trần Hành Giản, chúng ta buông tha cho nhau đi.”
Bình luận