
Lặng Lẽ Rời Đi Trong Thương Đau
Mang thai tám tháng, bố mẹ thiên vị bỗng nhiên gọi tôi về ăn cơm.
Không ngờ một trận hỏa hoạn bùng phát bất ngờ, bố mẹ lập tức đẩy tôi ra ngoài rồi bế em gái mắc bệnh bạch cầu chạy thoát.
Ngay lúc tôi tưởng mình sẽ chet trong biển lửa ấy, chồng tôi Phó An không chút do dự lao vào, bế tôi ra khỏi đám cháy.
Dù bản thân bị bỏng, anh ta vẫn chẳng để tâm, ánh mắt chỉ toàn là lo lắng:
“Em còn đang mang thai, nếu con có mệnh hệ gì thì anh biết làm sao đây?”
Tôi từng nghĩ cuối cùng mình cũng gặp được người thật lòng yêu thương mình.
Cho đến khi tôi nhìn thấy đoạn tin nhắn giữa anh ta và em gái tôi.
“Tiểu Tiểu, em đợi thêm chút nữa, đợi cô ấy sinh con xong lấy được m.á.u cuống rốn, anh sẽ cứu em.”
Tôi không do dự, lập tức gọi điện tới bệnh viện:
“Xin chào, tôi muốn đặt lịch hẹn p.h.á th.ai.”
Vừa cầm tờ giấy hẹn p.h.á th.ai trong tay, tôi liền chạm mặt Phó An đang dìu em gái tôi – Hà Tiểu – đi khám bệnh.
Thấy tôi, Phó An khựng lại:
“Vợ à, sao em lại đến bệnh viện? Hôm nay đâu phải ngày khám thai mà?”
Anh ta căng thẳng nhìn chằm chằm vào bụng tôi.
Trước đây tôi từng cho rằng đó là vì anh ta quan tâm tôi, giờ mới hiểu – trong mắt họ, tôi chỉ là cái bình đựng thuốc cứu mạng cho Hà Tiểu.
“Có chút khó chịu nên đến kiểm tra thôi.” – tôi bình thản đáp.
Nghe vậy, Phó An lập tức lo lắng:
“Khó chịu chỗ nào? Bác sĩ nói sao? Con trong bụng thế nào? Có kết quả chưa?”
Anh ta vội vàng đỡ lấy tôi, tay đưa lên bụng tôi, ánh mắt tràn ngập ân cần.
Hà Tiểu thì cau có lườm tôi một cái:
“Cả việc mang thai cũng không xong, không hiểu cô tồn tại để làm gì. Nếu con có chuyện gì, tôi tuyệt đối không tha cho cô!”
Tôi đưa kết quả siêu âm cho Phó An:
“Kết quả nói không sao, thai nhi rất khỏe mạnh.”
Nghe vậy, anh ta thở phào nhẹ nhõm:
“Không sao thì tốt rồi. Em về nghỉ ngơi đi. Tiểu Tiểu còn vài xét nghiệm, anh đi cùng cô ấy, xong sẽ về.”
Tay kia của anh ta từ đầu đến cuối vẫn nắm lấy tay Hà Tiểu không buông.
Bình luận