Tự Cẩm
Chương 835: Pn7: Một đôi người
Gần đây Cảnh Minh Đế thích tìm Hoàng Thái Hậu chơi cờ, chơi cờ không phải trọng điểm, thắng thua cũng không phải mấu chốt, chủ yếu là chơi cờ tiêu hao thời gian dài, có thể cùng Hoàng Thái Hậu giao lưu không ít tin tức bát quái.
“Lão Thất gặp phải phiền toái.” Cảnh Minh Đế hạ xuống một quân, chậm rì rì nói.
Hoàng Thái Hậu nhìn Cảnh Minh Đế một cái thật sâu.
Vì sao bà từ khóe miệng nhếch lên của Thái Thượng Hoàng thấy được vui sướng khi người gặp họa nhỉ?
Hoàng Thái Hậu bình tĩnh hỏi: “Hoàng Thượng gặp phải phiền toái gì?”
Thái Thượng Hoàng còn có thể vui sướng khi người gặp họa, xem ra phiền toái không lớn.
Cảnh Minh Đế chớp chớp mắt, vẻ vui sướng khi người gặp họa càng rõ ràng hơn: “Có đại thần đưa ra kiến nghị lão Thất nên lấp đầy hậu cung.”
Bàn tay kẹp quân quân cờ chuẩn bị hạ xuống của Hoàng Thái Hậu hơi dừng lại: “Lấp đầy hậu cung?”
Chỉ với người sợ vợ như Hoàng Thượng, dám lấp đầy hậu cung?
Không, chỉ với biểu hiện hận không thể treo ở Hoàng Hậu trên đùi của Hoàng Thượng, vui lòng lấp đầy hậu cung?
Hoàng Thái Hậu vô tâm chơi cờ, cầm quân cờ nhíu mày: “Vậy Hoàng Thượng nói thế nào?”
Cảnh Minh Đế run run khóe miệng, giọng điệu phức tạp nói không nên lời: “ Tiểu tử kia thế mà phất tay áo bỏ đi.”
“Phất tay áo bỏ đi?” Hoàng Thái Hậu không khỏi mở to hai mắt.
“Đúng vậy!” Cảnh Minh Đế vỗ bàn, mang theo tức giận, “Sao có thể xử lý sự việc như vậy được? Lại không phải đại sự như nước với lửa với thần tử không có cách nào thỏa hiệp, cho dù không vui, thì cứ cho thấy thái độ với thần tử là được, nhiều nhất chính là làm ầm lên, sao lại trốn tránh vậy chứ?”
Quân và thần, là một quá trình không ngừng thăm dò không ngừng thỏa hiệp với nhau, trốn tránh có ích lợi gì?
Cảnh Minh Đế càng nói càng bất mãn: “Lúc trước nhìn lão Thất rất bền bỉ mà, không nghĩ tới lại tùy hứng như thế……”
Cảnh Minh Đế rất chi là ghen tị.
Đối mặt với quần thần như vịt bị mù kêu quạc quạc, ông vô số lần muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng ông có làm vậy sao?
Dựa vào cái gì thằng nhãi ranh lão Thất lại có thể?
Hoàng Thái Hậu hơi trầm mặt: “Cẩn Nhi giờ đã là Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng đừng nên quá hà khắc.”
Cảnh Minh Đế trừng mắt: “Hắn là Hoàng Thượng, ta cũng là cha hắn. Quốc sự nghe hắn, gia sự còn phải nghe ta.”
Hoàng Thái Hậu nhướng mày: “Vậy đối với đề nghị lấp đầy hậu cung của đại thần Thái Thượng Hoàng thấy thế nào?”
Cảnh Minh Đế hừ một tiếng: “Loại chuyện này ta mặc kệ, để tự hắn giải quyết đi. Kỳ thật có gì mà phải trốn, dựa theo ý tứ của đại thần là được.”
Chẳng lẽ còn muốn chỉ có một nữ nhân là Hoàng Hậu?
Cho dù không thích nữ nhân bên mình, để đó làm hoa ngắm cũng được mà.
Hoàng Thái Hậu ha hả cười cười, hạ quân cờ thật mạnh: “Thắng.”
Cảnh Minh Đế: “……” Thắng thì thắng, nói đến đằng đằng sát khí như vậy làm gì?
Nữ nhân này từ khi làm Hoàng Thái Hậu, tính tình càng ngày càng lớn.
Hừ, ông cũng phất tay áo bỏ đi!
Cảnh Minh Đế phất tay áo đi thật.
Hoàng Thái Hậu mặt không đổi sắc phân phó cung tì: “Lột một đĩa nho tới đây.”
Úc Cẩn trực tiếp bãi triều đã làm các đại thần tức điên lên, một đám xoa tay hầm hè, vén tay áo chuẩn bị lúc thượng triều ngày hôm sau cho tân đế nhìn thái độ.
Cái tật xấu động một tí là bãi triều này không thể chiều!
Ai ngờ ngày hôm sau quần thần tụ tập ở ngoài Càn Thanh Môn, chỉ chờ được Tiểu Nhạc Tử thét to một tiếng: “ Hoàng Thượng tâm tình không khỏe, các vị đại nhân giải tán đi.”
Chờ Tiểu Nhạc Tử đi khuất, quần thần mới phản ứng lại: Hoàng Thượng không phải thân thể không khoẻ, mà là tâm tình không khoẻ……
Tâm tình không khoẻ là cái quần què gì má!
Quần thần ôm tâm tình phẫn nộ giải tán ra về.
Ngày thứ ba, tâm tình phẫn nộ đạt tới cực điểm quần thần vẫn như cũ không thể nhìn thấy Hoàng Thượng.
Khương Tự nhìn Úc Cẩn mới luyện xong kiếm đi vào, cười hỏi: “Hôm nay còn không thượng triều sao, không sợ đại thần phẫn nộ xé xác chàng?”
Úc Cẩn lau lau mồ hôi trên trán, không để bụng nói: “Quá tam ba bận, qua ba ngày này chỉ sợ bọn họ cũng rảnh đâu mà lo tức giận, mà là ngóng trông ta nhanh nhanh thượng triều kìa.”
Không ngoài Úc Cẩn dự liệu, quần thần rất nhanh liền đè xuống tâm tình phẫn nộ, bị lo lắng cùng nôn nóng bao phủ.
Tân đế không giống với Thái Thượng Hoàng nha, sẽ không phải là một hôn quân chứ?
Người bình thường cho rằng Hoàng Thượng là hôn quân bọn họ có thể lật đổ? Đừng có đùa, có hôn quân hơn nữa cũng phải chịu nhá.
Hoàng Thượng mau mau thượng triều đi, biết thượng triều, ít nhất còn có thể cứu chữa.
Sau khi quần thần thất vọng không biết đã bao nhiêu ngày, thì cuối cùng cũng chờ được tân đế thượng triều.
Giờ khắc này, quần thần suýt nữa lệ nóng doanh tròng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhất thời vậy mà không ai dám là người đầu tiên mở miệng chỉ trích Úc Cẩn tùy hứng bãi triều mấy ngày liền.
Cuối cùng, tầm mắt của quần thần đều dừng ở trên người Cố thượng thư.
Ngồi cao thì lên trước đi.
Cố thượng thư ho nhẹ một tiếng: “Hoàng Thượng, quốc gia đại sự không phải trò đùa, ngài mấy ngày không thượng triều có biết đã mang đến cho thần dân ảnh hưởng bao lớn không?”
Úc Cẩn nghe mà muốn trợn trắng mắt.
Lão gia hỏa lại muốn lừa gạt hắn.
Mấy ngày không thượng triều trời liền sập?
Gặp phải mấy vị Đế Vương mấy năm không thượng triều, không phải các đại thần đều sẽ sống rất tốt à, thậm chí còn có loại ảo giác làm chủ nhân, làm việc càng hăng hái.
Trên mặt hắn lại là bộ dạng thụ giáo, giọng điệu ôn hòa: “Cố thượng thư nói có lý, vậy bắt đầu nghị sự đi.”
Rất nhanh quần thần thay phiên khải tấu.
Úc Cẩn nghiêm túc lắng nghe, hoặc là cho ra quyết đoán, hoặc là cho ra kiến nghị, vậy mà lại khá là thỏa đáng.
Quần thần thật cảm động.
Cảm tạ trời xanh, Hoàng Thượng không phải hôn quân!
Thẳng cho đến khi có cái đại thần nhắc lại chuyện lấp đầy hậu cung.
Sắc mặt Úc Cẩn đột nhiên chuyển lạnh, nhìn chằm chằm tên đại thần nọ lành lạnh nói: “Lý ái khanh lại quan tâm hậu cung của trẫm như thế?”
Tên đại thần nọ lập tức quỳ xuống, vừa phẫn nộ lại vừa kinh sợ: “Vi thần không dám, lấp đầy hậu cung vì khai chi tán diệp cho Hoàng Thượng cũng là đại sự liên quan đến sự bình an của xã tắc, không thể không coi trọng được!”
“Đủ rồi!” Úc Cẩn đứng dậy, mặt phủ hàn băng, “Trẫm tâm tình không khoẻ, bãi triều đi.”
Tân đế lại phất tay áo rời đi, lưu lại chúng thần cùng nhìn về phía vị đại thần nọ.
Tên đại thần nọ ủy khuất đến cực điểm: “Đề nghị của ta chẳng lẽ không nên? Chư vị liền mặc Hoàng Thượng như thế?”
Có người cười khổ: “Không ai nói không nên nha, nhưng Hoàng Thượng lại bãi triều.”
Tin tức truyền tới tai Cảnh Minh Đế, Cảnh Minh Đế lại nhịn không được chạy đến chỗ Hoàng Thái Hậu bát quái: “Lão Thất nghĩ thật quá đơn giản, chờ xem đi, đến lúc thượng triều chắc chắn sẽ có người liều chết can gián.”
Lần này thời gian tâm tình không khỏe của Úc Cẩn còn lâu hơn, chờ đến lần nữa thượng triều, một tên ngôn quan dõng dạc hùng hồn chỉ trích một hồi, rồi nhắm vào kim trụ trên điện mà lao đầu vào.
Một người thị vệ không biết trốn ở nơi nào vững vàng kéo ông ta lại.
“Buông ta ra, hôn quân như thế, Đại Chu ta ắt vong a ~!” Ngôn quan trạng như nổi điên.
Úc Cẩn lạnh lùng cười: “Trẫm mới đăng cơ, mưa thuận gió hoà, bách tính an vui, chính sự tuy không thuận buồm xuôi gió bằng Thái Thượng Hoàng, nhưng cũng chưa từng xảy ra sai lầm quá lớn, vậy mà Vương ngự sử ngươi đã sốt ruột chụp cái mũ hôn quân lên đỉnh đầu trẫm rắp tâm ra sao? Trẫm thấy ngươi căn bản không phải vì nước vì dân, mà là mua danh chuộc tiếng!”
Ngôn quan xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhưng mà giãy không thoát được trói buộc của thị vệ.
“Người tới, kéo Vương ngự sử ra Ngọ môn phạt trượng, rồi nhốt vào thiên lao!”
“Hoàng Thượng không thể nha!” Lấy Cố thượng thư làm chủ một đám quan văn quỳ xuống đất khuyên can.
Võ tướng thì bắt đầu xem náo nhiệt.
Nói cho cùng nhiều văn thần cầu tình cho Vương ngự sử như vậy, chẳng qua là bởi vì Hoàng Thượng động thủ với ngôn quan ảnh hưởng đến lợi ích của đám văn thần, không có chuyện gì liên quan đến võ tướng bọn họ.
Hì hì, đã sớm thấy phiền đám ngôn quan nhảy nhót lung tung này rồi, bọn họ cũng không ít người bị vạch tội rồi.
Úc Cẩn mặt không cảm xúc đảo qua đám thần tử quỳ phía dưới, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi là muốn cùng quỳ ở Ngọ môn can gián sao?”
Chúng thần ngẩn ra.
Nếu như Hoàng Thượng khư khư cố chấp, bọn họ xác thật cũng có tâm tư này.
Úc Cẩn cười lạnh: “Lời khó nghe trẫm nói trước, phàm là người hôm nay quỳ ở Ngọ môn can gián toàn bộ nhốt vào thiên lao, trẫm tuyệt đối không chấp nhận lời lên án vong quốc chi quân!”
Chúng thần hai mặt nhìn nhau, xám xịt đứng lên.
Bọn họ bất mãn Hoàng Thượng phát tác với ngôn quan, nhưng cũng không thể tán thành Hoàng Thượng là vong quốc chi quân.
Cho dù là hôn quân chân chính cũng không thể nói như vậy được, huống chi Hoàng Thượng còn có đường cứu.
“Bãi triều.” Úc Cẩn phất tay áo mà đi.
Trải qua lần này, trong thời gian ngắn quần thần vậy mà không dám nhắc lại đề tài lấp đầy hậu cung này nữa.
Cho đến khi Hoàng Hậu có thai, lại có người nhắc lại.
Tân đế lại không thượng triều.
Quần thần: “……”
Đám người Cố thượng thư không thể nhịn được nữa tụ tập ở Ngự Thư Phòng, vừa dỗ lẫn vừa khuyên: “Hoàng Thượng, không thượng triều không phải biện pháp giải quyết đâu, đối với việc này ngài rốt cuộc định thế nào vậy?”
“ Định làm thế nào? Trẫm không có định làm gì hết.”
Cố thượng thư căng da đầu nói: “Hoàng Thượng, chuyện này ắt phải cho ra một phương án ——”
Úc Cẩn cười ha hả: “Cố thượng thư hiểu lầm, ý của trẫm là không có ý định lấp đầy hậu cung, có một mình Hoàng Hậu là đủ rồi.”
Mấy người kinh hãi: “Này sao mà được?”
“Sao lại không được? Chư vị quan tâm việc này, còn không phải là vì truyền thừa con vua, trẫm và Hoàng Hậu sinh thêm mấy đứa con trai không phải được rồi sao.”
“Nhưng Hoàng Thượng ——”
Sắc mặt Úc Cẩn trầm xuống: “Hay là chư vị muốn đưa nữ nhi cháu gái nhà mình vào cung, kiếm chỗ tốt cho gia tộc nhà mình?”
Mấy người vội nói: “Vi thần tuyệt không có tâm tư này.”
Mọi chuyện rốt cuộc là sao, Hoàng Thượng sao có thể nói thẳng ra như vậy, bọn họ không cần mặt mũi à?
Úc Cẩn khẽ mỉm cười: “Trẫm chỉ biết chư vị đều là thần tử thuần lương. Trẫm coi trọng chư vị ái khanh sẽ không bởi vì một nữ nhân mà thay đổi, về sau đừng có lấy chuyện này ra làm phiền trẫm nữa.”
Mấy người đội mưa rời khỏi hoàng cung, trao đổi suy nghĩ.
“Thôi, Đế hậu đúng là tình nùng, chờ đến khi Hoàng Hậu mang thai sinh con ở cữ không làm ăn gì được, hứa chắc sẽ chủ động mở miệng.”
Tiểu hoàng tử tròn một tuổi.
“Không nghĩ tới tình cảm của Hoàng Thượng với Hoàng Hậu lại bền vững như thế, chờ thêm hai năm Hoàng Thượng không còn mới mẻ với Hoàng Hậu rồi nói sau.”
Sau khi lần lượt sinh Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử.
“Hoàng Thượng còn không chọn phi, làm sao bây giờ?”
“Nếu không chờ Hoàng Hậu tái sinh mấy cái hoàng tử lại nói?”
“Chờ cái rắm, hoàng tử đều đã có ba người, Hoàng Thượng chọn phi hay không còn quan trọng mẹ gì nữa?”
Đưa nữ nhi trong nhà tiến cung bị Hoàng Hậu giết chết bằng một ngón tay sao?
Sau mấy năm kéo dài, triều đình trên dưới không thể không cam chịu tùy hứng không nạp phi của Hoàng Thượng.
Cùng lúc đó, kinh thành nổi lên một cổ tà khí lệch lạc.
Không biết bao nhiêu phụ nhân lẫn nữ nhân trẻ tuổi với phu quân không an phận há mồm liền mắng: “Muốn nạp thiếp? Ông cũng không ước lượng xem mình có bao nhiêu cân, ngay cả thánh thượng đều chỉ có một mình Hoàng Hậu kìa, mặt ông lớn cỡ nào mà muốn nạp thiếp hả? Ta phi, nhân lúc còn sớm chết cái tâm tư này đi!”
Ngay cả Cố phu nhân đầu tóc đã hoa râm cũng đuổi Cố thượng thư đến ngủ thư phòng hai ngày, còn nói: “Bảo hai lão thiếp của ông bóp vai cho ông đi, ta tay đau.”
Đàn ông già trẻ khắp kinh thành: Ngày tháng thật sự không thể qua!
Mà Cảnh Minh Đế tinh thần vẫn quắc thước thì ghen tị đến suýt nữa vặn vẹo, tức giận nói với Hoàng Thái Hậu: “Lão Thất lại mang theo Hoàng Hậu đi đạp thanh!”
Lúc ông làm Hoàng Thượng một năm chỉ có một ngày ra cung thông khí, dựa vào cái gì lão Thất có thể mang Hoàng Hậu ra cửa đạp thanh?
Mí mắt Hoàng Thái Hậu đều không nâng: “Không có cách nào, đại thần lo Hoàng Thượng tâm tình không khoẻ.”
Cảnh Minh Đế: “……”
Lúc này vùng ngoại ô, Đế Hậu nắm tay đứng ở ngọn núi.
“A Tự, thiên hạ lớn như vậy, chờ Lạc Nhi trưởng thành ta liền ném ngôi vị Hoàng Đế cho nó, chúng ta đi thăm thú muôn nơi.”
“Được.”
Hai người mười ngón tay đan vào nhau, nhìn non sông gấm vóc xa xa.