Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Từ Chối Làm Thánh Mẫu

Chương 3



6.
Lần này dì cả tới nhà cũng không đề cập đến Phó Hiểu Đông, tôi cho rằng người chị họ trong não chỉ toàn yêu đương của tôi vẫn chưa từ bỏ gã ta hoàn toàn.

Nhưng có một điều chắc chắn phải nói, Phó Hiểu Đông thật sự rất đẹp trai.

Đời trước, bố tôi tra ra được Phó Hiểu Đông từng có rất nhiều tiền án.

Đúng lúc nó lại giúp tôi lần mò theo dễ dàng hơn.

Phó Hiểu Đông thích giả dạng thành cậu ấm con nhà giàu, trên người đa phần đều là hàng nhái cao cấp.

Gã nhận những món hàng xa xỉ từ bên đàn gái, rồi đem chúng đổi lấy tiền, sau đó đi mua lại những món hàng nhái cao cấp.

Chỉ cần gã đến cửa hàng đồ hiệu secondhand, tôi sẽ không lo không tìm được gã.

Chẳng bao lâu sau, tôi đã nghe được tung tích của Phó Hiểu Đông.

Gã cầm số tiền sáu con số mà chủ đầu tư cho, thêm cả chiếc đồng hồ mà chị họ tôi mua cho cũng bị gã đem đến cửa hàng đồ hiệu secondhand bán lấy tiền.

Giờ phút này, anh ta đang tận hưởng ở khu nghỉ dưỡng mới ở ngoài ngoại ô thành phố.

Thừa dịp kỳ nghỉ Thanh minh dài hạn, tôi với bạn tôi cùng nhau đi đến đó, thế là đúng lúc gặp phải Phó Hiểu Đông.

Mới trông thấy tôi, đáy mắt của gã đã dấy lên nỗi hoảng loạn.

Nhưng tôi giả bộ như chưa biết gì, nhiệt tình chào hỏi gã.

“Ồ, anh rể đây sao? Anh cũng đến đây để nghỉ dưỡng ạ?”

Gã thấy tôi nhiệt tình chào hỏi, lúc này mới yên lòng: “Ừ đúng rồi, bận rộn cả tháng trời giờ mới xong, nên anh muốn nghỉ ngơi hai ngày, nhân tiện đến xem thử khu nghỉ dưỡng mới khai trương xem như thế nào, nếu tốt thì sau này anh sẽ dẫn chị họ của em đến.”

Tôi mở miệng nịnh nọt: “Thật ngưỡng mộ chị Nhuỵ Nhuỵ có một người bạn trai ân cần chu đáo như thế.”

Gã do dự mấy giây: “Ừm thì, gần đây Nhuỵ Nhuỵ có nhắc gì đến anh không?”

Tôi cười xán lạn: “Tất nhiên là có rồi, bảo anh phải đi bàn chuyện làm ăn, còn nói dạo này anh bận lắm.”

“Nhưng gần đây chị ấy cũng bận công việc mới, chắc cũng ít có thời gian để liên lạc với anh, chị ấy còn sợ anh giận chị ấy nữa kìa.”

Nói xong, tôi mở điện thoại lên đưa tài khoản của chị họ tôi cho gã xem.

“Tài khoản mạng xã hội của chị ấy gần đây cũng kiếm được kha khá, anh xem nè, mới có một tháng mà nhìn lượng người theo dõi nè chậc chậc.”

“Bạn của em làm trong nghề nói, với cái tốc độ phát triển này thì tương lai một tháng kiếm được sáu con số là dễ như ăn cháo.”

Phó Hiểu Đông vừa nghe xong, hai mắt lập tức sáng như bóng đèn xe ô tô.

Đôi mắt gã láo liên, chân thành nói: “Nhuỵ Nhuỵ với anh đều là một kiểu người, đều sợ đối phương giận mình, thật ra cả hai đều rất thương nhớ nhau.”

“Tư Tư, em có thể đừng nói cho Nhuỵ Nhuỵ biết chuyện em đã gặp anh được không?”

Tôi luôn mồm đáp ứng: “Đương nhiên là được rồi, hiện tại muốn tìm một người bạn trai tốt thật sự không dễ, anh yên tâm, em nhất định sẽ không nói cho chị ấy biết.”

7.
Thế nên, Phó Hiểu Đông cùng Hoàng Tân Nhuỵ lại bắt đầu liên lạc lại.

Nghe nói chị họ tôi mới đầu còn giận dỗi gã nhưng nhìn thấy Phó Hiểu Đông ăn mặc bảnh bao, đúng chuẩn nam thần, lại còn cố tình lái chiếc Porsche Cayenne đứng dưới lầu đợi chị ta, trong cốp xe toàn là hoa hồng với bóng bay.

Trai đẹp cộng thêm siêu xe xuất hiện, người qua đường ai nấy cũng đều suýt xoa hâm mộ.

Suy cho cùng thì Hoàng Tân Nhuỵ cũng không địch nổi những lời đường mật của Phó Hiểu Đông.

“Anh đến nơi khác, không thích nghi được với thời tiết ở đó nên bị bệnh nặng, lúc nằm viện thì để điện thoại trong khách sạn, suýt chút nữa làm trễ nãi chuyện làm ăn, chứ không phải anh cố tình không liên lạc với em đâu.”

“Cục cưng Nhuỵ Nhuỵ của anh, anh sai rồi, tặng em món quà nhỏ xem như bồi tội.”

Đến cái túi Hermes nọ, gã cũng đã tìm ra được lý do chống chế.

“Do năng lực của những cửa hàng đồ hiệu secondhand đó khác nhau, ai biết bọn họ có cố tình nói trắng thành đen hay không?”

“Hơn nữa, em gái em cũng có một cửa tiệm, con bé nói là thật thì em còn lo lắng gì nữa?”

Hoàng Tân Nhuỵ ngắm nghía cái đồng hồ trên cổ tay, bắt chước cách chúng tôi nhìn hàng y như thật.

……

“Cho nên, cái đồng hồ này là anh ấy tặng cho chị? Hào phóng thật đó, chắc cũng chừng cả vạn nhỉ?” Một cô em họ khác của tôi nói chen vào.

“Gì mà cả vạn?”

Chị họ tôi cười khinh khỉnh: “Mấy vạn thì nhằm nhò gì, cái đồng hồ này hơn mười mấy vạn đấy!”

Tôi liếc mắt nhìn một cái, tuy rằng chỉ nhìn sơ qua thì không thể xác định được thật giả, nhưng với đức hạnh của Phó Hiểu Đông thì khỏi cần nói, nhất định là hàng nhái cao cấp.

Quay về vòng tay của Phó Hiểu Đông thì chị ta cũng lười để tâm đến tài khoản.

Rốt cuộc thì đã bắt được cậu ấm nhà giàu ở trong tay, ai còn chịu thức cả đêm để tiếp chuyện với những người đàn ông bụng phệ đầu hói rồi nhảy hết bài này đến bài khác chứ?

Tận hưởng cuộc sống còn chưa kịp nữa là, chị ta muốn tiêu toàn bộ thời gian để đi mua sắm, đi những buổi nhạc hội, ngủ một giấc thật ngon.

Chủ phòng ngừng phát sóng, cũng ảnh hưởng đến độ hot của tài khoản.

Lâu lâu online, những anh lớn đó cũng có chút bất mãn với cách cư xử qua loa chiếu lệ của cô ta, nên dĩ nhiên tặng quà cũng không mạnh tay như trước.

Hoàng Tân Nhuỵ gõ bàn phím lạch cạch, oán giận nói:

“Tưởng bản thân mình là đại gia thật à, ghê tởm, thử đi tiểu rồi nhìn xuống bãi nước tiểu coi mình là loại người gì, nếu lúc trước tôi không thiếu tiền, chắc tôi thèm các người.”

Dì cả thấy tiền liền sáng mắt, thấy chị họ có đường kiếm tiền dễ như thế nhưng chẳng chịu làm, bà ta tiếc hùi hụi mím chặt môi.

Bà ta lén tới hỏi tôi, bảo rằng tuổi của bà ta cũng còn trẻ, nhưng chị họ lười giải thích cho bà ta, tuy rằng bà ta biết cách này có thể kiếm tiền nhưng không biết rốt cuộc có thể kiếm được bao nhiêu.

Tôi tỏ ra thần bí nói: “Cháu cũng không hiểu rõ lắm, nhưng nghe bạn bè cháu nói thì nếu làm tốt, một ngày có thể kiếm ít nhất tầm vài vạn, nhất là chị họ xinh đẹp như vậy, kiếm tiền lại càng dễ dàng hơn.”

Dì cả suýt chút nữa ngất xỉu, lập tức gọi điện chửi chị họ tôi một tràng, bảo chị ta mau chóng về nhà ngay.

Thật ra thì Phó Hiểu Đông cũng nói mấp mé bảo chị ta tiếp tục phát sóng trực tiếp, nhưng chẳng qua là ngại mặt mũi nên chưa dám nói thẳng toẹt ra mà thôi.

Hoàng Tân Nhuỵ trầm mặt tới nhà của tôi gặp dì cả.

Dì cả hận sắt không thể rèn thành thép: “Con gái cưng à, phát sóng trực tiếp dễ kiếm tiền như vậy, nhưng con lại không chịu làm, con điên rồi sao?”

Hoàng Tân Nhuỵ trả lời cục súc: “Tương lai con phải làm dâu nhà giàu, thế nên sao có thể xuất đầu lộ diện bên ngoài được? Mỗi ngày con ở trên phòng phát sóng trực tiếp nói chuyện với đàn ông thì Hiểu Đông sẽ nghĩ thế nào? Rốt cuộc thì là mẹ hay con mới là người hồ đồ?”

Dì cả nhất thời nghẹn họng, nhưng vẫn không cam lòng tiếp tục lẩm bẩm: “Tuy Phó Hiểu Đông có tiền nhưng gia đình nó có tiền cũng đâu liên quan tới việc con muốn kiếm tiền, chẳng phải mình có tiền mới là an toàn nhất sao?”

“Hơn nữa, con chỉ cần uốn éo trước ống kính là được, có cái gì mà khó? Phụ nữ còn trẻ chẳng phải nên kiếm tiền sao? Thật lãng phí, uổng cho sinh con ra đẹp như vậy.”

Chị họ nghe tới mức tức giận trợn trừng mắt: “Tương lai con phải làm dâu nhà giàu, con phải làm móng, muốn đi thẩm mỹ viện, muốn đi dạo phố mua sắm, nếu mẹ muốn livestream thì mẹ tự đi mà live.”

“Mày đừng có nói lời vô nghĩa nữa! Nếu mà tao mới ba mươi tuổi thì tao còn nhờ tới mày chắc? Lúc đó tao đã sớm mặc váy ngắn đi phát sóng trực tiếp rồi…”

8.
Đáng tiếc những ngày tháng tốt đẹp của Hoàng Tân Nhuỵ không kéo dài được lâu, do chuyện làm ăn của Phó Hiểu Đông xảy ra vấn đề.

Dự án chăm sóc người già cao cấp lần trước đúng ra đã thoả thuận hoàn hảo rồi, nhưng đối phương bỗng tăng giá, muốn tăng tiền cọc lên thêm 10%.

10% của năm ngàn vạn chính là 500 vạn.

Vốn lưu động của công ty không đủ, nên gã phải tìm sự trợ giúp từ những người khác.

Hoàng Tân Nhuỵ đối với những chuyện này chẳng hiểu mô tê gì, nhưng chị ta lại chẳng thể cưỡng lại được chiếc bánh lớn mà Phó Hiểu Đông vẽ cho mình.

Chị ta tới hỏi ý kiến tôi, tôi giả ngu:

“Em cũng không hiểu sâu về lĩnh vực chăm sóc sức khỏe người già, hay là chị thử hỏi ai đó trong ngành thử xem?”

Cười chết mất, chị ta có tí lòng tin nào với tôi đâu, lời của tôi nói chắc gì chị ta sẽ tin?

Tất nhiên là để người lạ nói thì càng có sức thuyết phục hơn.

Chưa được mấy ngày, tôi đã mình thấy chị ta lên mạng hỏi: 【Việc kinh doanh viện dưỡng lão cao cấp có ổn không? Có tiềm năng phát triển hay không?】

Giang cư mận trả lời đủ kiểu nhưng đa số mọi người đều xem trọng hạng mục kinh doanh này.

Rốt cuộc hiện tại đang là thời đại già hoá dân số, trong tương lai thì viện dưỡng lão sẽ rất cần thiết.

Ở thành phố lớn, nhiều người già có hoàn cảnh sống khá tốt, hơn nữa tư tưởng cũng cởi mở, so với ở cùng con cái thì bọn họ càng thích ở những viện dưỡng lão cao cấp có đầy đủ về cơ sở hạ tầng cũng như y tế.

Cái chuyện làm ăn mà Phó Hiểu Đông nhắc tới chính là đầu tư làm một viện dưỡng lão cao cấp như thế.

Nghe xong thì thấy đúng thật là khá tốt, nhưng tiền đề là Phó Hiểu Đông thật sự có thể làm được đã.

Còn chị họ tôi thì hăng hái gật đầu như gà mổ thóc.

Trong đầu chị ta bỗng nảy ra một suy nghĩ…

Nếu như trong thời khắc mấu chốc chị ta giúp Phó Hiểu Đông, thế thì về tình về lý, chị ta cũng xem như là người đồng sáng lập.

Phó Hiểu Đông cũng chủ động nói, chủ động hứa hẹn rằng trong tương lai sẽ chia cho chị ta một phần cổ phần.

Chị ta chạy đến nhà tôi thuyết phục chúng tôi tham gia đầu tư.

Hùng hổ nói năng những nửa ngày trời, đều bị tôi phát hiện là học tới đâu dùng tới đó.

Nói đi nói lại đều toàn là những lời của giang cư mận mà thôi.

Bố tôi bán tín bán nghi, ông hỏi: “Nghe bảo gia cảnh nhà của Tiểu Đông cũng khá giả, sao bố mẹ nó lại không giúp nó trong khi nó đang cần tiền?”

Hoàng Tân Nhuỵ nói: “Hiểu Đông chưa bao giờ dựa vào bố mẹ, anh ấy muốn tự mình gây dựng sự nghiệp để khẳng định chính

Chương trước Chương tiếp
Loading...