Từ Chối Làm Thánh Mẫu
Chương 4
“Hơn nữa chẳng phải lúc trước mọi người luôn nói với cháu, đừng tìm những người con trai cưng của mẹ sao? Sao giờ lại có thành kiến với Hiểu Đông nhiều như thế?”
Bố tôi chán nản: “Cháu nhìn thằng bé đó, có thể giống được sao?”
Chị họ trừng to mắt: “Sao lại không giống? Cháu thấy dượng bị bệnh nghề nghiệp rồi thì có! Nhìn ai cũng coi thành người xấu!”
Thấy hai người họ sắp cãi nhau, mẹ tôi nhanh chóng tiến tới giảng hoà: “Nhuỵ Nhuỵ, đâu phải dượng không tin bọn cháu, mà là do trước đó chuyện làm ăn của Tư Tư gặp khó khăn, tiền của dì với dượng cháu đều đã đưa cho con bé mượn hết rồi.”
“Con bé vẫn chưa trả cho dì với dượng.”
Hoàng Tân Nhuỵ nói tới miệng đắng lưỡi khô, cũng chẳng moi được một phân tiền nào của nhà tôi nên tức giận đến cơm cũng chả thèm ăn mà ngay lập tức rời đi.
Trong lòng mẹ tôi có chút áy náy, còn tôi lại thấy vui như nở hoa.
Bởi vì tôi biết, với tính tình của Hoàng Tân Nhuỵ, chị ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.
09.
Tôi vẫn luôn chú ý trong thầm lặng, quả nhiên, chẳng bao lâu sau, người chị họ yêu dấu của tôi lại bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Ngay từ đầu chị ta còn dè chừng Phó Hiểu Đông nhưng không ngờ đến là Phó Hiểu Đông lại không khó chịu gì mà còn khen chị ta có bản lĩnh:
“Kiếm tiền vốn dĩ như Bát Tiên vượt biển, mỗi người có thế mạnh riêng của mình, có người dựa vào tay nghề, có người dựa vào kỹ thuật.”
“Sắc đẹp cũng là một loại tài nguyên, dựa vào sắc đẹp kiếm cơm cũng trở thành một xu hướng phổ biến, có rất nhiều chủ phòng dùng cách này để làm giàu, chả có gì phải ngượng hết.”
Thế nên dưới sự cổ vũ nhiệt tình của Phó Hiểu Đông, Hoàng Tân Nhuỵ càng lúc mặc váy càng ngắn, cổ áo càng lúc càng trễ sâu, cũng càng ngày càng phô ra nhiều hơn.
Phó Hiểu Đông thậm chí còn đứng ra làm người hỗ trợ, PK với chị ta, hát chung với chị ta.
Những nỗ lực này đương nhiên có hiệu quả, có lần tôi thử vào xem phòng phát sóng trực tiếp của chị ta thì các anh lớn bên trong tặng tên lửa ầm ầm, Hoàng Tân Nhuỵ giọng điệu chảy nước làm nũng, cười tới mức khoé miệng muốn dán tới mang tai.
Chưa được bao lâu, trong buổi tụ họp gia đình tôi đã nghe chị ta với Phó Hiểu Đông muốn đổi biệt thự.
Nói chi nhiều, biệt thự này nhìn cũng biết là do Phó Hiểu Đông đề cử, dù sao đây cũng là thứ mà gã rành rọt nhất.
Căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, nằm đúng chỗ khỉ ho cò gáy nhưng giá lại sắp sỉ giá nội thành.
Diện tích tổng cộng năm trăm mét vuông, ba tầng trên mặt đất, hai tầng ngầm bên dưới.
Lúc Phó Hiểu Đông miêu tả cho chúng tôi nghe, gã nói rất hùng hồn, nổ tung nóc về căn biệt thự này, thêm cả chi phí trang hoàng lại cũng phải mất đến ba bốn trăm vạn.
Người thân họ hàng nghe xong chỉ biết hít hà hâm mộ, sôi nổi bàn tán nói lần này Hoàng Tân Nhuỵ tìm được chân ái đời mình rồi.
Thằng nhóc này chẳng những đẹp trai mà còn tài giỏi.
Nhưng bọn họ nào biết, toàn bộ chỗ tiền để mua biệt thự này đều là do Hoàng Tân Nhuỵ kiếm được.
Dì cả vẫn kiêu ngạo như thường lệ, mặt mày hớn hở lấy từ trong tủ ra hai bình rượu Mao Đài, mời mọi người uống bao nhiêu tùy thích.
Nhưng thái độ của Hoàng Tân Nhuỵ lại hơi khác thường, chẳng nhìn ra tí vui vẻ nào từ mặt chị ta, chỉ thấy chị ta ngáp ngắn ngáp dài mệt mỏi tựa vào vai của Phó Hiểu Đông.
Làn da bóng loáng ngày nào cũng dần trở nên thô ráp, tuy rằng đã đánh một lớp nền thật dày, nhưng vẫn chẳng thể che được quầng mắt thâm sì.
Lúc này tôi mới để ý tới, hình như gần đây tần suất chị ta phát sóng trực tiếp cũng giảm xuống.
Có tiền không kiếm, chẳng nhẽ bệnh rồi à?
Không thể.
Khoản vay của căn hộ đầu tiên còn chút nữa mới góp xong, giờ lại thêm một căn biệt thự, sao chị ta có thể bình tâm nghỉ ngơi được chứ?
Lúc đi làm, tôi bon mồm lảm nhảm với đồng nghiệp vài câu.
Cô ấy vừa nghe thì tinh thần lập tức tỉnh táo, dáo dác nhìn quanh rồi nói nhỏ bên tai tôi: “Có phải người chị họ đến tìm cậu vay tiền, sau đó lại dựa vào livestream làm giàu không?”
Tôi gật đầu.
Hoàng Tân Nhuỵ thật sự xinh đẹp, người từng gặp chị ta nhất định sẽ có ấn tượng.
Cô ấy thần thần bí bí nói với tôi: “Cậu biết không? Anh trai tớ với bạn bè của anh ấy đã nạp tiền để làm hội viên của một web ấy ấy, hai hôm trước ở nhà xem trộm, bị mẹ tớ bắt tại trận.”
“Nhân chứng vật chứng có đủ. anh ấy bị mẹ tớ tẩn cho một trận, lúc đó tớ cũng ở bên cạnh.”
“Anh ấy còn chưa kịp giấu cái điện thoại đi, lúc tớ xem đoạn clip trên điện thoại thì người phụ nữ đó trông giống hệt chị họ cậu.”
Não tôi hình như bị chập mạch, tôi hỏi lại:
“Web gì? Phát sóng trực tiếp? Chị ta đổi chủ rồi?”
Đồng nghiệp trừng to hai mắt nhìn tôi, thậm chí có thể nhìn thấy đốm lửa nhiều chuyện bất diệt trong mắt cô ấy.
“Chậc, chính là loại web đó đó! Phim tình cảm hành động có súng thật đó, hiểu chưa bà!”
Tôi ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa, một ngụm kem lớn trôi tuột từ cổ họng trôi xuống thực quản, lạnh tới mức não tôi buốt luôn.
Thì ra là như vậy, trách không được nhìn chị ta lúc nào cũng mệt mỏi.
Ra là chuyển thành người lao động tay chân, làm sao không tiều tuỵ cho được?
10.
Tôi xin cái địa chỉ trang web đó từ đồng nghiệp của tôi.
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng xem rồi vẫn mặt đỏ tai hồng.
Thật không ngờ đến, người luôn tỏ ra lạnh lùng thanh cao như Hoàng Tân Nhuỵ lại có thể làm ra những chuyện này.
Hồi trước chị ta phát sóng trực tiếp tâm sự với những người đàn ông đó thì đã rất tức tối rồi, luôn thầm oán rằng những người đàn ông đó không xứng nói chuyện với chị ta.
Mà hiện tại, chị ta lại tiến thêm một bước lớn, cùng với những người đàn ông bụng phệ mà chị ta khinh thường tiếp xúc thân mật.
Tôi cố nén cơn buồn nôn đang từ trong dạ dày trào lên, nhanh chóng chụp mấy tấm ảnh rồi thoát web.
Di cả vẫn luôn ghim trong lòng chuyện nhà tôi không cho hai mẹ con bà ta mượn tiền.
Mấy hôm trước tụ họp người thân còn nói xiên nói xỏ, chỉ cây dâu mắng cây hoè, nói có người chỉ có bề ngoài giả bộ tử tế chứ thật ra ích kỷ thành tính, thấy người thân gặp chuyện là bỏ mặt.
Người sáng suốt đều nghe ra được bà ta đang mắng nhà tôi.
Mẹ tôi xấu hổ đến mức phải mời bà ta sang nhà ăn cơm, muốn nhân cơ hội để giải thích hiểu lầm.
Mời rất nhiều lần thì bà ta mới chịu đến.
Tới nhà, ngay cả giày bà cũng chẳng tháo ra, giẫm lên thảm lông cừu trắng toát, ngồi bắt chéo chân, tỏ ra cực kỳ ngạo mạng.
“Trong nhà chẳng biết có gì ăn không mà lại nằng nặc bắt tôi tới đây.”
“Hiện tại nhà tôi rất hiếm khi nấu cơm, toàn ra ngoài khách sạn năm sao để ăn.”
Tôi chớp chớp mắt, thò đầu lại gần hỏi: “Dì ơi, hiện giờ chị họ con ăn nên làm ra thật đó, gần đây chị ấy làm việc gì thế ạ, sao có thể mới đây đã mua được một căn biệt thự rồi!”
Mắt dì cả loé lên: “Chẳng phải lần trước đã nói cho cháu nghe rồi sao, anh rể cháu đầu tư một viện dưỡng lão cao cấp, nên chị họ cháu đi theo cũng kiếm được một ít.”
“Có vài người ấy mà, keo kiệt thành tính nên bỏ lỡ cơ hội đầu tư tốt như thế, xứng đáng nghèo hèn cả đời.”
“Chờ sau này tôi cũng thành cổ đông, còn có thể cầm tiền.”
“Còn hai người, chỉ có thể ở cùng đứa con gái kém may mắn của mình, sống tạm qua ngày bằng khoản lương hưu ít ỏi.”
Những lời này là nói cho bố mẹ tôi nghe.
Xem ra bà ta còn chưa biết chuyện, thậm chí còn đưa quan tài của mình cho chị họ
Hoàng Tân Nhuỵ đúng là danh xứng với thực, yêu điên dại đứng số hai không ai dám đứng số một.
11.
Tuy là mẹ tôi tốt tính nhưng bà cũng bị những lời này của dì cả chọc cho điên lên rồi.
Tim của bà không tốt, mới tức giận một chút đã thở không ra hơi.
Liếc thấy dì cả còn muốn tiếp tục làm khó dễ, tôi cười lạnh đứng chắn trước người mẹ tôi.
“Dì nói cái hạng mục viện dưỡng lão cao cấp, có phải nó ở thành phố bên cạnh không? Gọi là Tùng Hạc?”
Bà ta khinh thường nhìn chằm chằm tôi: “Ừm thì sao, cái hạng mục đó nổi tiếng như thế, loại người ở dưới đáy xã hội như mày biết cũng là bình thường.”
“Mở một cửa hàng đồ hiệu secondhand mà còn làm ăn thua lỗ, làm mất sạch tiền của bố mẹ mình, còn dám đứng đây nói chuyện.”
“Quả nhiên bố mẹ thế nào nuôi ra loại con thế đó.”
Tôi cười cười, quyết định ngã bài với bà ta: “Dù kinh doanh không tốt thì sao? Tốt xấu thì hàng trong cửa tiệm của cháu cũng là đồ thật giá thật, nhưng cái hạng mục này của Phó Hiểu Đông thì có thật hay không, thật sự khó nói.”
Dì cả tôi sửng sốt: “Mày có ý gì?”
Tôi lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp giấy ném thẳng lên mặt bà ta.
Trên đó là phần giới thiệu về dự án viện dưỡng lão Tùng Hạc cùng với tiền án của Phó Hiểu Đông.
Phó Hiểu Đông chỉ photoshop đơn giản vài cái bill chuyển khoản, làm giả một phần hợp đồng dự án là có thể đem hai mẹ con nhà đó xoay mòng mòng.
Dì cả tôi nhìn thấy xấp giấy này, tay run hết cả: “Tao không tin! Thằng nhóc Hiểu Đông mới nhìn đã biết là tinh anh xã hội, tao còn thấy đồng hồ của nó trên bìa tạp chí! Đồ nó mặc không có cái nào dưới mười vạn!”
Tôi đưa cho bà ta xem những tấm ảnh chụp Phó Hiểu Đông mang đồ hiệu đi bán: “Đúng là anh ta có đồ hiệu thật, nhưng là lừa của những cô gái khác.”
“Còn anh ta mặc gì…. Người trong nghề nhìn liền biết.”
Bà ta giơ bàn tay đang đeo chiếc nhẫn kim cương lấp lánh lên: “Thế cái nhẫn nó tặng này…”
Tôi bĩu môi: “Thật ra cháu có thể giám định giúp dì nhưng phải thu một chút phí.”
“Phí giám định có khi còn đắt hơn cái nhẫn này.”
Bà ta tức hộc máu liên tục lùi về sau, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Thế Nhuỵ Nhuỵ nói nó với Phó Hiểu Đông đến thành phố bên cạnh bàn chuyện làm ăn, thế chúng nó làm ăn cái gì?”