Từ Nay, Em Không Còn Là Vợ Anh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:24:00
1
Khi tôi sắp bước qua cánh cửa biệt thự, Tạ Trạch Viễn đột ngột gọi tôi lại.
“Thẩm Thanh, để lại vòng tay bình an của cô đi. Tiểu Nhu dạo này hay gặp ác mộng.”
Chiếc vòng đó là di vật cuối cùng ba mẹ để lại cho tôi.
Đối diện đôi mắt đỏ hoe của tôi, anh ta chỉ lạnh nhạt:
“Cô ra giá đi.”
Chín năm hôn nhân bị giẫm đạp dưới bùn, còn đáng giá bao nhiêu?
Tôi không buồn tính toán.
Tôi chỉ nhớ, lần trước tôi từ chối nhường kính trượt tuyết cho Ninh Nhu, cái giá phải trả là bị anh ta lột sạch đồ, ném giữa lưng chừng núi tuyết.
Tôi tháo vòng tay, đeo lên tay Ninh Nhu, mỉm cười nói khẽ:
“Chúc đứa bé trong bụng cô, bình an vô sự.”
Nghe tôi chúc, Tạ Trạch Viễn hiếm hoi cho tôi một lối thoát:
“Thẩm Thanh, chỉ cần cô biết nghe lời, con tôi, cũng là con cô.”
Lời còn chưa dứt, vòng tay trong tay Ninh Nhu bỗng trượt xuống, vỡ tan tành.
Nhìn thấy chân cô ta bị mảnh vỡ làm xước, Tạ Trạch Viễn lập tức bế cô ta lên như công chúa, lạnh giọng bảo quản gia gọi bác sĩ gia đình.
Bộ dáng vội vàng lo lắng của anh ta khiến đám người xung quanh không nhịn được cười nhìn tôi.
Không chỉ họ cười, tôi cũng thấy nực cười.
Đêm qua, khi tôi lên cơn đau tim, Tạ Trạch Viễn đang chuẩn bị đưa Ninh Nhu đi ngắm sao.
Dù tôi nằm bất tỉnh, miệng sùi bọt mép, anh ta vẫn thản nhiên bước qua người tôi.
Trước khi mất ý thức, tôi còn nghe anh ta dặn quản gia:
“Khử trùng sạch sẽ phòng khách. Mai Tiểu Nhu về nhà, tuyệt đối không để cô ấy ngửi thấy mùi hôi.”
Tôi siết chặt tay kéo vali, quay người rời đi, nhưng anh ta lại lạnh lùng giữ chặt cổ tay tôi:
“Xin lỗi.”
“Tôi...”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, đã bị anh ta kéo quỳ xuống trước mặt Ninh Nhu.
Đầu gối cọ vào mảnh ngọc vỡ, máu nhuộm đỏ sàn đá trắng.
Nhìn vết máu, Tạ Trạch Viễn cau mày buông tay đầy ghét bỏ:
“Cô cố ý làm hỏng vòng tay của Tiểu Nhu, còn làm cô ấy bị thương, chẳng lẽ không nên xin lỗi sao?”
Kể từ khi gả cho Tạ Trạch Viễn , câu "xin lỗi" trở thành câu cửa miệng của tôi.
Canh nấu nhạt, xin lỗi.
Lo anh ta uống rượu mệt, nhắn tin làm phiền, xin lỗi.
Vô tình đọc được tin nhắn Ninh Nhu hẹn anh ta vào khách sạn, xúc phạm quyền riêng tư, thật lòng xin lỗi…
Tôi cắn rách môi, cam chịu cúi người, cúi đầu một trăm tám mươi độ, xin lỗi ba lần.
Rồi thản nhiên nhìn Tạ Trạch Viễn , giọng khẽ khàng:
“Vậy... đủ chưa?”
Nhìn chằm chằm vào máu trên môi tôi, ngực anh ta khẽ phập phồng:
“Thẩm Thanh, ông nội không ở đây chống lưng, cô giả vờ đáng thương cho ai xem?”
Chưa kịp đáp, bác sĩ đã vội vàng chạy đến.
Tạ Trạch Viễn nhanh chóng dẫn bác sĩ đến bên Ninh Nhu.
Trong lúc anh ta bận rộn chăm lo cho người phụ nữ khác, tôi nhanh chóng bước qua cánh cửa biệt thự.
Ngay lúc đó, ngoài cổng vang lên tiếng còi xe.
Thấy chiếc xe màu bạc chờ sẵn, tôi bước nhanh hơn.
Nhưng chưa kịp chạm tay vào cổng, hai vệ sĩ xuất hiện, lôi tôi quay lại.
Trong thư phòng, Tạ Trạch Viễn trói tôi chặt như tội phạm.
Anh ta ra lệnh bác sĩ dùng kim to bằng cánh tay, đâm vào tay tôi.
Qua khe cửa, tôi nghe bác sĩ khuyên:
“Tạ tổng, dù cô Thẩm và cô Ninh đều là máu gấu trúc RH, nhưng cô Thẩm có tiền sử bệnh tim, é.p lấy máo rất nguy hiểm. Tôi khuyên nên đưa cô ấy tới bệnh viện, sau đó truyền máo cho cô Ninh…”
“Không cần nhiều lời.”
Tạ Trạch Viễn lạnh nhạt:
“Nhiệm vụ của anh chỉ là làm Tiểu Nhu khỏe lại. Chuyện khác, tôi tự biết.”
Nghe tiếng bước chân anh ta đến gần, tôi nhắm mắt lại.
“Đau lắm à?”
Anh ta hiếm khi dịu giọng:
“Cố nhịn chút thôi, lấy xong là xong.”
Tôi nghiêng đầu, lười đáp.
Khi lấy xong 800cc máo, môi tôi đã tím tái.
Đúng lúc ấy, Ninh Nhu trong phòng ho nhẹ.
Tạ Trạch Viễn vội vàng yêu cầu rút thêm gấp đôi lượng máu.
Bác sĩ toát mồ hôi, run rẩy nói:
“Nếu tiếp tục, cô Thẩm có thể chec.”
Tạ Trạch Viễn chỉ do dự hai giây, lạnh giọng:
“Tiểu Nhu đang mang thai, mọi thứ lấy cô ấy làm trọng.”
Tôi cắt ngang bác sĩ:
“Cứ lấy đi, lấy xong cho tôi đi.”
Tạ Trạch Viễn nhìn gương mặt không còn giọt máu của tôi, định mở miệng mắng thì Ninh Nhu yếu ớt gọi anh ta một tiếng:
“Anh Trạch Viễn ~”
Anh ta lập tức bị cô ta kéo đi.
2
Hai ngày sau.
Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, vừa mở mắt đã thấy Tạ Trạch Viễn ngồi bên bàn làm việc.
Bốn mắt nhìn nhau.
Anh ta không biểu cảm bưng bát cháo đến, định đút cho tôi.
Tôi lắc đầu:
“Tôi tự ăn.”
Anh ta im lặng nhìn tôi ăn xong nửa bát cháo, mới hỏi:
“Còn khó chịu ở đâu không?”
Tôi không trả lời, chỉ lạnh nhạt:
“Làm phiền đưa điện thoại của tôi cho tôi.”
Có lẽ vì giọng tôi quá xa cách, anh ta ngẩn người vài giây, rồi mới bảo quản gia đem điện thoại vào.
Thấy màn hình hiện hàng loạt cuộc gọi nhỡ, Tạ Trạch Viễn hỏi:
“Ai gọi vậy?”
Tôi chỉ lạnh nhạt:
“Anh không quen.”
Anh ta cởi nút áo sơ mi trên cùng, cúi người nhìn tôi từ trên xuống:
“Thẩm Thanh, cô định dở thói tiểu thư đến bao giờ?”
“Cho cô chút mặt mũi, cô còn muốn mở phường nhuộm à?”
Trước kia, khi Tạ Trạch Viễn tức giận, tôi luôn vừa tự kiểm điểm vừa cố gắng dỗ anh.
Nhưng lần này, tôi chỉ chỉ vào điện thoại đang rung:
“Ninh Nhu tìm anh.”
Nghe vậy, Tạ Trạch Viễn cười khẽ, đi ra hành lang.
Vừa đi, điện thoại tôi lại vang lên.
Người bên kia lo lắng:
“Không phải đã hứa đến tìm tôi sao? Thanh Thanh, em hối hận rồi à?”
“Không... chỉ là có chút việc ngoài ý muốn…”
“Việc gì? Không được, tôi lập tức quay về nước…”
Tôi cắt ngang:
“Cho em thêm vài ngày thôi.”
Tạ Trạch Viễn quay lại thì tôi vừa kết thúc cuộc gọi.
Thấy tôi nở nụ cười mà anh ta đã lâu không thấy, lòng anh ta chợt ngột ngạt.
Nhưng vì vừa hứa với Ninh Nhu sẽ về hát ru cho mẹ con cô ta, nên anh ta không hỏi gì.
Cầm tài liệu, Tạ Trạch Viễn lạnh lùng rời đi:
“Công ty có việc, mai tôi quay lại.”
Nhưng không phải mai, cũng không phải ngày kia.
Anh ta biến mất suốt mấy ngày.
Bạn bè chung liên tục gửi cho tôi những đoạn video anh ta và Ninh Nhu bên nhau.
Anh ta dắt cô ta đi tiệc tùng, gặp mặt đối tác.
Như một thằng nhóc lần đầu biết yêu, nóng lòng giới thiệu cô ta với cả thế giới.
Ngày tôi xuất viện, anh ta đăng chín tấm ảnh tình tứ.
Trong ảnh, anh ta ôm lấy khuôn mặt ửng hồng của Ninh Nhu, hôn cô ta trên khinh khí cầu dưới ánh hoàng hôn.
Tôi để lại bình luận:
【Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử】
Mười phút sau, Tạ Trạch Viễn gọi cho tôi.
Tôi không nghe.
Nửa tiếng sau, tôi một mình làm xong thủ tục xuất viện.
Ở cửa phòng sản khoa, tôi nhìn thấy Tạ Trạch Viễn và Ninh Nhu.
3
Tôi nghe thấy cô y tá trẻ ở quầy tiếp tân đang cười nói với Ninh Nhu:
“ Tạ phu nhân, chồng chị đúng là chiều chị hết mực. Mỗi lần chị đến kiểm tra, suốt cả quá trình anh ấy đều đi cùng. Làm siêu âm cũng sợ gel lạnh, lần nào cũng tự tay xoa nóng rồi mới cho tụi em dùng.”
Mấy bà bầu xung quanh nghe thế, ai nấy đều lộ vẻ ghen tị.
Vô thức đặt tay lên bụng, tôi nhớ về đứa trẻ từng tồn tại ở đây.
Ngày xảy ra tai nạn xe, mất máo quá nhiều khiến tôi saythai, tôi đã khóc nức nở gọi video cho Tạ Trạch Viễn .
Kết quả, trên màn hình chỉ hiện ra hình ảnh Ninh Nhu không mảnh vải che thân:
“Bà Tạ à, Tạ tổng đang bị tôi trói trên giường chịu phạt vì chơi game thua tôi đấy, có gì cần nói không?”
Tôi không nói lời nào, dứt khoát tắt video.
Chưa đầy một phút sau, Tạ Trạch Viễn gọi lại, ôm lấy Ninh Nhu đỏ mắt giả vờ uất ức, mắng tôi là đồ nhỏ nhen, ngu ngốc.
Anh ta còn nói:
“Loại ngu xuẩn như cô, đến con của mình cũng giữ không nổi, tôi thật sự rất tò mò cô có thể làm được trò trống gì? Thẩm Thanh, không bằng cô để xe tải cán chec luôn cho xong.”
Thu lại những ký ức đó, tôi định né tránh thì Tạ Trạch Viễn đã sầm mặt đi tới:
“Cô đứng đó làm gì?”
Tôi cúi đầu, theo phản xạ giải thích:
“Tôi không có theo dõi các người, thật sự chỉ là tình cờ gặp thôi. Xin lỗi đã làm phiền.”
“Đứng lại.”
Khi Tạ Trạch Viễn trầm giọng quát lên, trong mắt Ninh Nhu lóe lên tia ghen tuông.
Cô ta siết chặt lấy cánh tay anh ta, làm bộ cười dịu dàng nhìn tôi:
“Bà Tạ, tôi thật lòng cảm ơn chị đã truyền máo cho tôi, không có chị, chắc tôi vẫn còn chóng mặt đấy.
Anh Trạch Viễn , hay là anh cho bà Tạ về nhà cùng đi, được không ?”
Tạ Trạch Viễn cưng chiều véo mũi cô ta:
“Cả thế giới này, chỉ cần Tiểu Nhu nói, anh đều nghe.”