Từ Nay, Em Không Còn Là Vợ Anh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi vốn cũng định về thu dọn hành lý, tất nhiên không từ chối ý tốt của Ninh Nhu.
Trong xe.
Tôi rất nhanh đã phát hiện, đúng như Ninh Nhu mong muốn, trên ghế sau còn sót lại một chiếc quần lót ren chưa khô vết nước.
“Ái da~ Cái này sao lại ở đây vậy ta?
Anh Trạch Viễn , chẳng phải anh bảo xử lý rồi sao?”
Ninh Nhu làm bộ thẹn thùng chui vào lòng anh ta, vừa nhõng nhẽo vừa đấm vào ngực anh ta.
Tạ Trạch Viễn vừa cười xin lỗi, vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt tôi.
Nhưng anh ta thất vọng rồi.
Tôi chẳng buồn tức giận.
Cảm giác nặng nề trong bệnh viện hôm đó lại lặng lẽ quay về.
“Thẩm Thanh, từ khi lên xe tới giờ, cô chỉ chăm chăm nhìn điện thoại.”
Giọng anh ta đầy châm chọc, như đang ghen tuông:
“Là nói chuyện với cô em họ của cô, hay ai khác mà tôi không biết?”
Tôi đặt điện thoại xuống, hờ hững:
“Chỉ đọc tin tức thôi.”
Câu trả lời của tôi khiến anh ta càng thêm không vui.
Nhân lúc tôi lơ là, anh ta giật lấy điện thoại, lạnh giọng:
“Mật khẩu?”
“Ngày sinh tôi.”
Chín năm hôn nhân, sáu con số đơn giản, vậy mà anh ta nhập mãi vẫn sai.
Đến khi xe dừng lại, không ai nói thêm câu nào.
Tạ Trạch Viễn lập tức dìu Ninh Nhu bị nghén vào phòng ngủ chính, dặn đầu bếp làm những món cô ta thích.
Khi xuống lầu, thấy tôi lặng lẽ đi về phía phòng khách, anh ta thoáng trầm ngâm, rồi lạnh nhạt bảo đầu bếp:
“Thêm hai món vợ tôi hay ăn, tối nay chuẩn bị ba bộ bát đũa.”
Trong phòng khách.
Tôi mở vali, phát hiện tất cả quần áo bị cắt nát.
May mắn, hộ chiếu và giấy tờ vẫn nguyên vẹn.
4
Tôi vừa chuẩn bị rời đi, Ninh Nhu đã đứng chắn ở cửa.
Cô ta cầm một chai đen, ánh mắt khinh thường từ trên xuống dưới:
“Thẩm Thanh, tôi không ngờ cô cũng chịu đựng giỏi đấy. Đã bị tôi lấn át thành trò cười của cả giới thượng lưu, mà còn mặt dày bám lấy nhà họ Tạ.”
“À đúng rồi, bà già nhà cô tháng trước chec rồi nhỉ?
Không còn cái ô che mưa ấy, tất nhiên cô phải bám chặt lấy anh Trạch Viễn như cọng rơm cứu mạng.”
Nhắc tới chuyện vui, cô ta cười khẩy:
“Hôm đó cô khóc lóc cầu xin anh Trạch Viễn lái trực thăng đưa cô về gặp mặt bà già lần cuối, cô có biết vì sao anh ấy không đồng ý không? Vì hôm đó anh ấy đã hứa với tôi đi biển ngắm hoàng hôn. Nhìn xem, tấm hình hôn nhau này, chính là lúc đó chụp đấy.”
Bốp—
Tôi tát rơi điện thoại của cô ta, không nhịn được nữa, b ó p chặt cổ cô ta.
Chai trong tay Ninh Nhu rơi xuống, mùi xăng xộc lên nồng nặc.
Trong lúc giằng co, cô ta luống cuống làm đổ xăng khắp nơi.
Khói đen cuồn cuộn, lửa bốc ngút trời.
Tôi vừa ra viện, bị ngạt đến kiệt sức, ngã quỵ xuống.
Tôi nghe thấy tiếng Tạ Trạch Viễn hét lớn:
“Thẩm Thanh!”
Kèm theo là tiếng người hầu can ngăn:
“Ông chủ, trong đó nguy hiểm lắm! Đợi bảo vệ lấy bình cứu hỏa đã…”
“Tránh ra! Thẩm Thanh còn ở trong!”
Anh ta bất chấp lao vào biển lửa.
Chỉ là anh ta không ngờ, Ninh Nhu cũng mắc kẹt bên trong.
“Anh Trạch Viễn , cứu em...”
Không cần cô ta nói hết câu, Tạ Trạch Viễn đã lập tức ôm cô ta, không thèm liếc tôi một cái, quay người rời đi.
Nửa tiếng sau.
Khi đã dỗ dành xong Ninh Nhu, anh ta lục tung cả căn biệt thự, vẫn không thấy bóng tôi đâu.
Đêm khuya ở sân bay.
Gửi xong kiện hàng cuối cùng, tôi lên chuyến bay đi Anh.
Trước khi máy bay cất cánh, tôi nhận được tin nhắn từ Tạ Trạch Viễn :
【Không có thời gian chơi trốn tìm với cô.
Mai 10 giờ, đưa Tiểu Nhu đi khám thai, cô đi cùng kiểm tra phổi luôn.】
Tôi không trả lời, tháo thẻ SIM, tắt máy.
Tạ Trạch Viễn, từ nay về sau, tôi và anh, vĩnh viễn không gặp lại.
5
Đối mặt với câu hỏi đầy hàm ý của ông nội Tạ, Tạ Trạch Viễn mím chặt môi, hiếm hoi đứng ra bảo vệ tôi:
“Xin lỗi ông nội, mấy ngày nay Thẩm Thanh bận rộn chuẩn bị quà mừng thọ, con thấy cô ấy quá vất vả, nên bảo cô ấy nghỉ ngơi một lát, sẽ tới sau.”
Hai tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.
Buổi tiệc sinh nhật đã bước vào tiết mục quan trọng nhất – chúc thọ tặng quà.
Nhưng tôi vẫn chưa xuất hiện.
Nén xuống cơn bất an ngày càng mãnh liệt, Tạ Trạch Viễn lặng lẽ tìm góc khuất, lấy điện thoại gọi cho tôi.
【Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…】
Không cam lòng, anh ta gọi đi gọi lại, nhưng chỉ nhận lại âm thanh máy móc lạnh lùng.
Đúng lúc ấy, một nhân viên giao hàng bước vào đại sảnh, mang theo ba món quà tôi gửi đến.
Trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, ông nội Tạ vui vẻ mở món quà đầu tiên.
Bên trong là bức tranh thêu “Bách Thần Chúc Thọ” sống động như thật, nhìn qua là biết tôi đã bỏ ra bao tâm huyết, mất hàng tháng trời thêu tay.
Cảm động đến đỏ mắt, ông mở món quà thứ hai.
Là bộ trang sức truyền đời bà nội Tạ từng tặng tôi khi kết hôn.
Khoảnh khắc ấy, cả hội trường rơi vào im lặng.
Ai ai cũng hiểu, phụ nữ trả lại bảo vật gia truyền của nhà chồng có nghĩa gì.
Chưa để ông nội hoàn hồn, Tạ Trạch Viễn mặt đen như đáy nồi, lặng lẽ đi đến trước món quà thứ ba.
Quả đúng như tôi dự đoán, anh ta lạnh mặt mở nắp hộp quà.
Bên trong rất đơn giản.
Chỉ có một bản thỏa thuận ly hôn và báo cáo khám sức khỏe.
Tạ Trạch Viễn sững sờ.
Ly hôn?
Tôi... dám đòi ly hôn với anh ta?
Điều đó sao có thể xảy ra?
6
Nhìn rõ nội dung trên bản báo cáo, ông nội Tạ tức giận đến mức giáng thẳng cho anh ta một cái tát trời giáng:
“Đồ súc sinh! Mày làm ra chuyện tốt đẹp đấy! Sớm biết thế này, năm đó tao đã không cho mày cưới Thẩm Thanh! Mày hại cả đời con bé rồi, Tạ Trạch Viễn !”
Thấy ông nội tức đến suýt ngất, người nhà Tạ vội dìu ông rời khỏi hội trường.
Mọi người cũng lặng lẽ rút lui.
Chỉ còn lại Tạ Trạch Viễn đứng đó, lặng thinh nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận ly hôn.
Không biết qua bao lâu, anh ta lạnh lùng xé nát tờ giấy đó.
Phớt lờ tiếng gọi của Ninh Nhu phía sau, anh ta tự lấy chìa khóa từ tài xế, lái xe thẳng đến biệt thự Thẩm gia.
Chỉ tiếc là, bên trong lẫn ngoài đều tối om không một ánh đèn.
Anh ta hạ cửa kính, ngồi chờ ngoài sân cả đêm, hút thuốc đến khàn cả giọng, sưng cả họng, nhưng vẫn không thể đợi được chút ánh sáng nào.
Mãi đến ngày thứ năm sau bữa tiệc, anh ta mới điều tra được tôi đã ra nước ngoài.
Vì sao phải đi?
Chỉ vì không muốn gặp anh ta thôi sao?
Chẳng lẽ vì cái lỗi mà đàn ông cả thiên hạ đều mắc phải?
Chỉ vì vậy mà tôi dám cắt đứt? Dám ly hôn?
Anh ta không cho phép. Tuyệt đối không cho phép.
Dốc công tìm được nơi tôi sống, Tạ Trạch Viễn đặt ngay vé máy bay sớm nhất, chẳng buồn về nhà, cũng chẳng lấy hành lý, xuất phát thẳng từ công ty ra sân bay.
Ngay lúc anh ta chuẩn bị làm thủ tục, Ninh Nhu khóc lóc chạy tới:
“Anh Trạch Viễn, anh không cần em và con nữa sao?”
Nhìn cái bụng đã lộ rõ, Tạ Trạch Viễn khẽ vuốt tóc cô ta:
“Anh đã bảo trợ lý Lưu chuẩn bị nhà mới cho em, hôm nay em chuyển qua đó.”
Vừa nghe xong, Ninh Nhu khóc nức nở:
“Chỉ cần được ở bên anh, ở đâu em cũng chịu được.
Nhưng đứa bé là vô tội mà, Anh Trạch Viễn …Nếu Thẩm Thanh thật lòng yêu anh, cô ta phải coi con em như con mình. Chứ không phải cố tình phá hỏng tiệc sinh nhật, khiến anh và nhà họ Tạ trở thành trò cười trong mắt người ngoài! Cô ta thật sự...”
Chưa kịp nói xong, người đàn ông trước mặt cô ta đã lạnh giọng cắt ngang:
“Cô có tư cách gì phán xét vợ tôi?”
“Ninh Nhu, tôi tưởng cô hiểu chuyện, ai ngờ... cô cũng không biết thân biết phận.”
Nhận lấy thẻ lên máy bay, Tạ Trạch Viễn cúi nhìn cô ta, giọng vô cảm:
“Dù tôi có bao nhiêu đứa con, Thẩm Thanh mãi mãi là vợ hợp pháp duy nhất của tôi. Nhớ kỹ, rời khỏi biệt thự, cô phải dọn sạch đồ đạc. Tôi không muốn sau này Thẩm Thanh trở về, lại vì nhìn thấy đồ của cô mà cãi nhau với tôi.”
Ninh Nhu đứng chec lặng, nước mắt rơi lã chã, ngơ ngác nhìn bóng lưng anh ta rời đi:
“Ha, Tạ Trạch Viễn … Tôi không ngờ anh còn ngây thơ hơn tôi. Anh làm cô ấy tổn thương sâu như vậy, cô ấy sao có thể quay về nữa?”
Người ta vẫn nói, phụ nữ là người hiểu phụ nữ nhất.
Nhưng Tạ Trạch Viễn lại hoàn toàn không để lời Ninh Nhu vào tai.
Anh ta hiểu Thẩm Thanh.
Chín năm qua, dù cô ấy giận cỡ nào, chỉ cần anh ta hạ mình xin lỗi, mua chút quà cô ấy thích, là có thể làm lành.
Chỉ có điều...
Lần này, cô ấy thậm chí ký cả thỏa thuận ly hôn.
Chỉ mấy món quà bình thường, chắc chắn không đủ.
Sau khi xuống máy bay, Tạ Trạch Viễn lập tức tìm tiệm xăm.
Anh ta lấy ra bức vẽ thiết kế Thẩm Thanh từng gửi anh năm năm trước, nói với thợ xăm:
“Tôi gấp, không cần gây mê.”
Bảy tiếng sau, anh ta mặc áo sơ mi trắng nhuộm máu, nhanh chóng bước ra khỏi tiệm.
Anh ta đặt mua những món quà giá trị hàng chục triệu, kèm chín trăm chín mươi chín đóa hồng trắng.
Sau gần hai ngày không ngủ, Tạ Trạch Viễn tự lái xe đến thẳng vườn nho ngoại ô London.
Trên cao tốc, anh ta hồi hộp đến mức diễn tập hàng trăm lần quy trình xin lỗi trong đầu.
Dù thế nào, câu đầu tiên vẫn luôn là câu từ đáy lòng:
“Thẩm Thanh, anh rất nhớ em.”
7
Anh ta cuối cùng cũng tìm được tôi ở xứ người.
Nhưng ngay khi thấy tôi, bó hoa trong tay anh ta rơi xuống đất.
Dưới ánh hoàng hôn, tôi đang nép vào lòng một người đàn ông cao lớn điển trai.
Trên mặt tôi là nụ cười tự do, thản nhiên, chưa bao giờ anh ta thấy.
Tôi và người đàn ông đó cùng nhau trêu đùa, đút cho nhau những trái nho ngọt lịm.
Câu “anh rất nhớ em” chưa kịp thốt ra, Tạ Trạch Viễn chỉ cứng ngắc hỏi:
“Hắn là ai?”
Cảm nhận tôi khẽ cứng người, Phó Diễn Xuyên siết chặt vòng tay quanh tôi, lạnh nhạt nhìn anh ta: