Tử Quải Ô Cung
Chương 27: Hồi 27\n
Khi mọi người quay về đến Ma Giản câu thì đã là đầu giờ Dậu, cảnh vật vẫn như trước, nhưng giờ đây đã không còn tiếng cười nói.
Mười người đều với lòng trĩu nặng thất thểu bước đi.
Lúc này, Mục Đoan Dương đi đầu cùng với Trí Viên đại sư và Chu Hàn, đến nơi xảy ra cuộc chiến với lão bà thấp bé, Mục Đoan Dương dừng bước, đưa mắt nhìn những dấu chân bừa bộn trên mặt đất.
Hồi lâu mới ngẩng lên quét mắt nhìn quanh, đoạn quay sang Trí Viên đại sư não nùng nói :
- Mục mỗ cả đời giang hồ mà lại không bảo vệ được một tôn nhi của mình, thật là xấu hổ.
Trí Viên đại sư tiếp lời :
- Chúng ta hãy tìm nơi nghỉ chân ở quanh đây trước đã, rồi hãy liệu toan.
Mục Đoan Dương ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn gật đầu :
- Cũng được!
Chu Hàn vội nói :
- Gia sư có một người bạn chí thân ở Đông thành Hàm Đan, có thể tá túc nhờ, chẳng hay hai vị tiền bối nghĩ sao?
Trí Viên đại sư gật đầu :
- Vậy thì tốt quá!
Mục Đoan Dương tiếp theo hỏi :
- Người mà thiếu hiệp nói đó phải chăng là Thuần Dương Kiếm Cố Ninh?
- Lão tiền bối cũng quen với Cố đại thúc ư?
Mục Đoan Dương lắc đầu :
- Tuy từng hai lần gặp mặt, nhưng chưa phải thâm giao, phen này có thiếu hiệp dẫn kiến thì tiện quá!
Đoạn quay sang Trí Viên đại sư nói tiếp :
- Đại sư còn nhớ Thuần Dương Kiếm Cố Ninh không?
Trí Viên đại sư nhẹ gật đầu :
- Có phải vị thí chủ khi xưa đã đơn kiếm độc chiến với Đà Nghệ Triển Bằng ở ngoài Sát Hổ khẩu, sau đó đã thành danh võ lâm không?
Mục Đoan Dương gật đầu :
- Chính là người ấy!
Trí Viên đại sư đưa mắt nhìn mặt trời sắp lặn, sau đó nhìn mọi người nói :
- Nếu chư vị đi nhanh, ngày mai trước giờ này chúng ta sẽ đến nơi.
Chu Hàn tiếp lời :
- Vãn bối xin dẫn đường!
Dứt lời liền sải bước đi trước dẫn đường.
Hôm sau cuối giờ thân, một nhóm mười người đã đến huyện thành Hàm Đan.
Chu Hàn dẫn mọi người thẳng đến đông quan, rẽ vào một hẻm to, cuối hẻm có một ngôi nhà đồ sộ, một gã tráng hán đang đứng trước cửa.
Khi đến gần chừng ba trượng, Chu Hàn vẫy tay cười nói :
- Thuận Lộ ca vẫn khỏe chứ?
Gã tráng hán ngạc nhiên kêu lên :
- Ồ! Chu gia đó ư?
Quét mắt nhìn những người theo sau, lại hỏi :
- Đã lâu không gặp, Chu gia từ đâu đến vậy?
- Tây Nam Sơn! Đại thúc có nhà không?
- Lão gia đang chuyện trò với khách trong đại sảnh. Để tiểu nhân vào báo trước một tiếng.
Đoạn liền quay người đi vào nhà.
Chu Hàn hỏi với theo :
- Khách ở đâu vậy?
- Từ miền Bắc đến!
Mọi người đang theo sau Chu Hàn lần lượt đi vào cửa, bỗng thấy một thanh niên từ trong vội vã đi ra, chạm mặt nhau mọi người đều sững sờ.
Mục Đoan Dương vội hỏi :
- Tiểu Phương, sao ngươi lại ở đây?
Thì ra thanh niên ấy chính là Nhạc Tiểu Phương được phái trở về trước để báo cáo tình hình với Đồng Can Thiết Lạp Phùng Kình Thu.
Nhạc Tiểu Phương lần lượt chào hỏi mọi người xong, bèn vội nói :
- Mục lão gia, sao chư vị cũng đến đây?
Ngay khi ấy, gã tráng hán Thuận Lộc dẫn theo một đám người từ trong ùa ra, trong số đó có Đồng Can Thiết Lập Phùng Kình Thu, đi đầu là một người đầu hói, mặt vuông ria ngắn, sắc mặt hồng hào, hai mắt sáng quắc, y phục vải thô hết sức giản dị.
Chu Hàn vội tiến tới khom mình thi lễ nói :
- Tiểu điệt Chu Hàn xin thỉnh an đại thúc!
Người này chính là Thuần Dương Kiếm Cố Ninh, ha hả cười nói :
- Lâu quá không gặp, lệnh sư vẫn khỏe chứ?
- Nhờ hồng phúc của đại thúc, gia sư vẫn bình an!
Sau đó, Chu Hàn lần lượt giới thiệu mọi người.
Thuần Dương Kiếm Cố Ninh trước tiên ôm quyền nói :
- Mục lão ca nhiều năm không gặp, phong thái vẫn như xưa, hôm nay cùng đại sư quang lâm hàn xá, thật tiểu đệ hết sức lấy làm vinh hạnh.
Mục Đoan Dương khẽ thở dài :
- Khách không mời mà đến, quấy nhiễu thanh cư, xin Cố huynh chớ trách!
Cố Ninh vội nói :
- Vui mừng còn không kịp, lão ca ca sao lại nói vậy?
Trí Viên đại sư tiếp lời :
- Chúng bần tăng đã quấy nhiễu nơi thanh cư hưởng phúc của Cố thí chủ, thật là có lỗi!
Cố Ninh cười ha hả :
- Chỉ cần đại sư không chê khói lửa trần gian, chủ nhân còn gì vui sướng hơn.
Sau đó, Mục Đoan Dương lại giới thiệu Chu Hàn với Đồng Can Thiết Lạp Phùng Kình Thu.
Phùng Kình Thu cũng lần lượt giới thiệu những người đi cùng là Khuất Xích Ngân Sách Trác Văn Lâm, Tiếu Diện Trường Nhân Vu Tử Kỳ, Uyên Ương Bút Trầm Xung Ngọc, Đơn Quân Phiêu Tề Bửu Hiền, Liên Hoàn Sáo Thối Phạm Chi Phòng và Bộ Bộ Khẩn Tào Cang.
Mọi người khách sáo chào hỏi một hồi.
Sau cùng, vẫn chủ nhân Cố Ninh cười bông đùa nói :
- Khách đứng khó dìu đỡ, chư vị đã đến tệ xá, xin mời vào trong ngồi rồi hãy nói gì thì nói.
Mọi người vừa định cất bước đi vào nhà, Phùng Kình Thu quét mắt nhìn, đoạn quay sang Mục Đoan Dương hỏi :
- Nghe Tiểu Phương nói là có lệnh tôn Đoan nhi đi cùng, chẳng hay là vị nào vậy?
Mục Đoan Dương buông tiếng thở dài, vẻ mặt thiểu não.
Phùng Kình Thu liền nghe lòng trĩu xuống.
Cố Ninh cũng thoáng sửng sốt.
Do câu hỏi vô ý của Phùng Kình Thu, bầu không khí vui vẻ lập tức trở nên buồn rầu ngột ngạt.
Trí Viên đại sư vội đỡ lời :
- Chuyện này rất dông dài, xin chư vị vào trong rồi hãy kể rõ!
Cố Ninh liền quay người đi vào trước, mọi người nối tiếp nhau đi vào khách sảnh ở đông viện.
Cố phủ nguyên có hai khu nhà, khi nhóm người Phùng Kính Thu đến, Cố Ninh đã chuyển tất cả người nhà sang tây viện, giờ tuy lại thêm nhóm Mục Đoan Dương mười người, nhưng chỗ ở vẫn hết sức rộng rãi.
Chỉ thấy đình viện thanh u, phòng khách nhã khiết, đâu đâu cũng biểu hiện khí phái của một nhà ẩn sĩ.
Trí Viên đại sư cảm khái nói :
- Cố thí chủ tuệ nhân cao minh, kịp thời lui ra khỏi võ lâm thế tục, hưởng thụ thanh nhàn, thật là thần tiên chốn nhân gian.
- Cố Ninh tự hổ không giúp được gì cho giới võ lâm, nên mới sống an phận thế này, đại sư không trách tội là Cố mỗ đã vui lòng rồi, đâu còn dám nhận lãnh lời khen của đại sư nữa.
Sau đo, Phùng Kình Thu bắt đầu kể trước, từ khi nhóm Mục Đoan Dương kéo đến Sơn Dương phong, Phùng Kình Thu bởi phải chờ tập hợp nhân lực, những người này đều là bạn chi giao của Tứ Hải Mạnh Thường Bao Kiếm Tiêu đã quá cố, khi có mặt đông đủ thì đã muộn mất nửa tháng mới xuất phát, nào ngờ mới qua khỏi Hàm Đan hai ngày đường thì đã gặp một lão bà thấp bé, tướng mạo xấu xí tại một nơi gần Mã Đầu trấn.
Lão bà này kiếm chuyện gây hấn, mọi người bởi đang có việc gấp, không muốn chuốc lấy phiền hà, nhưng đối phương vẫn cứ đeo đẳng, không chịu buông tha.
Sau cùng không thể nào nhẫn nhịn được nữa, trước tiên là mấy vị lão đệ đi cùng động thủ, nào ngờ đối phương võ công cao cường, rốt cuộc cả lão phu cũng phải tham chiến, vậy mà đôi bên cũng chỉ bất phân thắng bại.
Vì vậy, lại phải mất thêm một ngày tại đó, vừa lúc gặp Tiểu Phương trở về, biết nhờ có sự trợ giúp của hai vị truyền nhân của Tử Quải Ô Cung, sự việc ở Đơn Dương phong đã kết thúc, bèn lập tức quay về và tiện đường ghé thăm tri giao của lão phu...
Vừa nói vừa đưa tay chỉ Cố Ninh, nói tiếp :
- Với dụng ý chính là tìm hiểu lai lịch của đối phương, nào ngờ khi vừa đến Hàm Đan, đã được Cố Ninh nhiệt tình giữ lại ba hôm, đang định ngày mai lên đường trở về thì chư vị lại đến.
Phùng Kình Thu kể đến đó, bèn cười hào phóng nói :
- Đây thật là một cuộc gặp gỡ tình cờ, đông người cũng vui, nhưng vị lão bằng hữu này càng thêm phiền phức gấp bội.
Mọi người đều bật cười, Mục Đoan Dương tiếp theo nói :
- Lão bà mà Phùng huynh vừa nói đó chính là người đã bắt tiểu tôn Đoan nhi mang đi tại Ma Giản câu.
Phùng Kình Thu ngạc nhiên trố mắt :
- Ồ! Vậy ư?
Mục Đoan Dương bèn sơ lược kể lại sự việc đã xảy ra tại Ma Giản câu hồi trưa hôm qua.
Nghe xong, Phùng Kình Thu ngẫm nghĩ hồi lâu, nhẹ lắc đầu nói :
- Việc này chắc chắn không phải trùng hợp ngẫu nhiên, nhất định là một hành động có kế hoạch, lão bà ấy thật ra là ai? Lão phu thấy mụ ta rất là lạ lẫm.
Mục Đoan Dương với ánh mắt dò hỏi nhìn Cố Ninh nói :
- Cố huynh hiểu biết nhiều về các vùng phụ cận Hàm Đan, chẳng hay có chút manh mối gì về mụ ta không?
Cố Ninh trầm ngâm lắc đầu :
- Quanh vùng Hàm Đan tuyệt nhiên không có một người như vậy, nhưng vì ngăn đường chận lối chư vị mà phải lặn lội đường xa, điều này thật không đơn thuần.
Trí Viên đại sư bỗng xen lời :
- Trong giới giang hồ chư vị từng nghe nói có một người đàn bà nào tên là Tam Muội không?
Mọi người cùng quay nhìn Trí Viên đại sư.
Hồi lâu thảy đều lắc đầu tỏ ý không biết.
Bữa ăn tối được bày làm hai bàn, hết sức thịnh soạn, nhưng tâm trạng mọi người đều trĩu nặng, nên ăn uống rất là miễn cưỡng.
Chu Hàn lúc gặp nhóm người Mục Đoan Dương, chỉ biết sự việc tại Sơn Dương phong đã kết thúc chứ chưa hỏi tường tận, không rõ ai đã trợ giúp, khi nãy nghe Phùng Kình Thu nhắc đến, bởi luyến nhớ về nhị đệ Ngô Sương, nên chàng cứ quay sang Trì Thông, Vương Nhuệ, Triệu Vi và Triệu Thủ hỏi mãi không thôi.
Một bữa ăn tối kéo dài hơn một giờ mới xong, khi gia nhân dọn dẹp rồi mang trà lên thì trời đã tối.
Dưới ánh đèn sáng, mọi người đang cùng nhau bàn cách điều tra tông tích Mục Tiểu Đoan; bỗng thấy gia nhân Thuận Lộc tay cầm một phong bì to màu đỏ vội vã đi vào.
Cố Ninh vốn ngồi quay lưng ra cửa sảnh, nghe tiếng bước chân hối hả liền quay phắt lại, trông thấy phong bì đỏ trong tay Thuận Lộc, vội hỏi :
- Việc gì vậy?
Đồng thời đưa tay đón lấy phong bì, chỉ thấy trên viết :
- “Gởi đến Cố phủ trao Hàm Đan Hệp Ẩn Thuần Dương Kiếm cư sĩ chuyển cho Mục Đoan Dương lão anh hùng thân giám”.
Bên dưới để trống, không có trứ danh.
Lúc này trong sảnh im phăng phắc, ánh mắt mọi người đều tập trung vào phong bì đỏ trong tay Cố Ninh.
Cố Ninh xem xong bì thư hai tay trao cho Mục Đoan Dương ngồi nơi đầu bàn cách không xa.
Mục Đoan Dương vội đón lấy, thoáng xem bì thư, đoạn rút thư ra xem, chỉ thấy viết :
- “Ba ngày sau vào lúc trăng lên cao, hẹn gặp tại Hàn Mai lĩnh phía đông thành, xin mời tất cả chư vị hiện diện đến dự, nếu quá giờ không đến, chớ trách hiền tổ tông sẽ không còn ngày gặp lại”.
Bên dưới cũng không có trứ danh như ngoài phong bì, Mục Đoan Dương xem đi xem lại hai lượt.
Phùng Kình Thu với Trí Viên đại sư ngồi cận bên lúc này cũng đã xem rõ.
Mục Đoan Dương quay sang hỏi Cố Ninh :
- Cố huynh, vùng này có nơi nào tên là Hàn Mai lĩnh không?
Vừa nói vừa trao phong thư cho Cố Ninh.
Cố Ninh vừa xem thư xong buột miệng đáp :
- Có, ở phía đông thành không xa lắm!
Cố Ninh xem thư xong, vỗ mạnh lá thư lên bàn, ngoảnh lại Thuận Lộc đang đứng sau lưng hỏi :
- Người mang thư đâu?
Thuận Lộc cung kính đáp :
- Bẩm lão gia, đang ở ngoài cửa, đó là một người nhà quê!
Chu Hàn đứng lên nói :
- Để vãn bối ra xem thử!
Đoạn tiến tới nắm lấy tay Thuận Lộc đi nhanh ra ngoài.
Chừng nửa giờ sau.
Chu Hàn quay trở lại, vừa qua khỏi cửa sảnh đã lắc đầu nói :
- Vãn bối với Thuận Lộc ca ra đến nơi thì người ấy đã bỏ đi mất, vãn bối bèn đi tìm thủ hạ của Lý Tiêu hỏi thử, các huynh đệ đã hay biết về vụ việc đã xảy ra tại Mã Đầu trấn mấy hôm trước đối với Phùng tiền bối, thậm chí sự kiện ở Ma Giản câu trưa hôm qua, họ cũng đã hay biết, duy lai lịch của bà lão kia thì vẫn chưa rõ cũng như chúng ta.
Phùng Kình Thu nghiêm mặt nói :
- Không cần hỏi nữa, đối phương đã công khai gây chiến thì chúng ta cũng đỡ tốn công sức, khỏi phải điều tra lôi thôi, như vậy càng tốt.
Chiều ngày thứ ba, Cố Ninh lại cho dọn hai bàn tiệc thịnh soạn.
Mọi người ăn xong thì trời đã tối, lại dưỡng thần một hồi, trăng non đã mọc, mọi người chuẩn bị lên đường.
Ngay khi ấy, Thuận Lộc từ trong tây viện vội vã đi ra, hai tay bưng một thanh cổ kiếm đến cung kính trao cho Cố Ninh.
Cố Ninh đưa tay đón lấy, vỗ vỗ vào bao kiếm nói :
- Lão phu những ngỡ kiếp này không bao giờ dùng đến mi nữa, chẳng ngờ hôm nay mi lại phải bêu xấu trước mặt chư vị anh hùng.
Mục Đoan Dương thấy vậy ngạc nhiên hỏi :
- Cố huynh cũng định đi cùng ư?
Cố Ninh nghiêm giọng :
- Chẳng kể về việc của lệnh tôn nhi, vì đạo nghĩa không thể làm ngơ, trong thư đối phương cũng chỉ đích danh Cố mỗ, cho Cố mỗ là đầu sỏ gây họa, tuy Cố mỗ bất tài, nhưng lẽ nào lại hèn nhát trốn tránh?
Đoạn buông tiếng cười dài, hào khí vạn trượng, dẫn trước sải bước ra khỏi cửa.
Trí Viên đại sư khẽ tuyên Phật hiệu :
- A di đà Phật! Thật là hiệp can nghĩa đởm!
Phùng Kình Thu đưa tay chỉ sau lưng Cố Ninh, lắc đầu nói :
- Người bạn già này của Phùng mỗ tính khí vẫn như xưa, không thể nào khuyên can được.
Trời mới canh hai mọi người đã có mặt tại Hàn Mai lĩnh.
Trên núi có đến hàng vạn cây mai, nhưng chưa đến mùa hoa nở.
Lúc này trăng non đã lên đến lưng trời, cảnh vật xung quanh đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Cố Ninh dẫn mọi người đi đến bên một khoảng đất bằng ở phía Nam, dừng lại nói :
- Có lẽ chính là đây!
Mục Đoan Dương quét mắt nhìn quanh một lượt :
- Chưa thấy bóng dáng đâu cả!
Phùng Kình Thu tiếp lời :
- Hãy còn sớm, có lẽ sau canh ba đối phương mới đến!
Chờ đến canh ba trăng càng sáng tỏ, như trải lên mặt đất một bức màn bạc, vẫn chưa thấy bóng người nào xuất hiện.
Mục Đoan Dương nóng ruột đi tới đi lui ven khoảng đất bằng, ngước lên nhìn trời nói :
- Giờ hẹn đã đến rồi, nếu địa điểm không sai, hẳn là đối phương đã bội ước.
Cố Ninh tiếp lời :
- Địa điểm chắc chắn không sai, nhưng khả năng đối phương bội ước cũng rất ít...
Cố Ninh chưa dứt lời, Trí Viên đại sư bỗng nói :
- Đến rồi!
Quả nhiên, từ bên kia Hàn Mai lĩnh đã xuất hiện bốn người, dần đi đến trên khoảng đất bằng, trong số họ ngoài lão bà thấp bé còn có hai lão nhân xấu xí và thấp bé tương đương nhau, cũng áo cộc vải thô cùng màu, chỉ khác là hai lão nhân một râu đen một râu bạc, người sau cùng là Mục Tiểu Đoan.
Lão nhân râu đen vừa đi vừa lẩm bẩm một mình :
- Thật là thịnh hội! Thật là thịnh hội!
Mục Đoan Dương vừa trông thấy Mục Tiểu Đoan liền hết sức khích động, Phùng Kình Thu dùng khủyu tay thúc nhẹ ông, khẽ nói :
- Lão huynh hãy cố dằn lòng, đã thấy người là dễ lo liệu thôi!
Trí Viên đại sư mấy ngày nay suy nghĩ không ra, giờ thấy ba người lùn cùng lúc xuất hiện, liền sực nhớ đến một việc, bất giác rúng động cõi lòng.
Dưới ánh trăng, sắc mặt Mục Tiểu Đoan trắng bệch, vừa thấy Mục Đoan Dương và Trí Viễn đại sư, liền cất tiếng gọi :
- Gia gia, sư phụ!
Mục Đoan Dương đằng hắng một tiếng thật mạnh, đồng thời lão bà thấp bé cười khằng khặc nói :
- Mục Đoan Dương, lão thân không hề ngược đãi lệnh tôn nhi, y mà được theo lão thân thêm mấy ngày nữa, đó thật là phúc đức cho y, tôn giá chớ mà làm bộ làm tịch, hẹp hòi quá mức.
Mục Tiểu Đoan tiếp lời :
- Gia gia! Lão bà bà tốt với Đoan nhi lắm, lại còn cho thuốc Đoan nhi uống nữa, mấy hôm nay Đoan nhi cảm thấy khỏe hơn nhiều lắm.
Mục Đoan Dương nghe vậy hết sức yên tâm, lão bà thấp bé lại nói :
- Đây chính là miệng lệnh tôn nhi đã nói ra chứ gì?
Lão lùn râu đen cười tiếp lời :
- Khi nãy nghe có người nói là lo bọn lão phu bội ước, sự việc hôm nay cũng gần giống như một cuộc mua bán, chư vị là bên mua, lão phu là bên bán, lão phu có hàng tốt muốn bán, chư vị lại nóng lòng muốn mua, một cuộc mua bán như vậy chắc chắn thành thỏa, bọn lão phu sao thể dễ dàng bỏ qua được? Mình đã quá già rồi, sao lại tùy tiện bội ước được? Hắc hắc, rõ là với dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Mục Đoan Dương tức giận, vừa định phát tác, Phùng Kình Thu vội nói :
- Chư vị tiên sinh đã cản đường lão phu ở gần Mã Đầu trấn, rồi lại gây hấn và bắt người tại Ma Giản câu, thật là hiếp người quá đáng, mong ba vị hãy cho biết lý do, với võ công của ba vị, hẳn là rất có danh vọng trong võ lâm, có lẽ không e ngại gì về lời thỉnh cầu của Phùng mỗ chứ?
Lão nhân râu đen khẽ hừ một tiếng nói :
- Tôn giá từng tuổi này lẽ ra phải có chút hàm dưỡng, nào ngờ lại còn nóng nảy hơn kẻ khác. Nguyên nhân việc này sớm muộn gì lão phu cũng phải nói rõ, bằng không chư vị cũng chẳng thể bỏ qua. Tuy nhiên, trước hết chư vị phải thi thố chút bản lĩnh cho lão phu xem thử, chứ như gạn hỏi thế này, lão phu dễ dàng vâng lời vậy hay sao?
Phùng Kình Thu trầm giọng :
- Được thôi!
Đoạn liền thiết lạp vung lên, vừa định xuất thủ.
Cố Ninh vội nói :
- Phùng huynh, hãy khoan, để tiểu đệ thỉnh giáo thêm vài điều đã!
Đoạn quay sang lão nhân râu đen, nhẹ gật đầu chào nói :
- Cố Ninh là chủ nhân nơi này, ba vị đến đây, Cố mỗ đã thất lễ tiếp đón, trước hết xin ba vị hãy cho biết cao tính đại danh để cho Cố mỗ được thọ giáo.
- Huynh muội lão phu không phải là hạng người ham chuộng danh lợi, chẳng cần phải nói ra.
Cố Ninh xịu mặt :
- Vậy thì khiến Cố mỗ khó xử quá!
Lão nhân râu đen quắc mắt :
- Tôn giá khó xử gì chứ?
Trí Viên đại sư tiến tới một bước, cao giọng tuyên Phật hiệu :
- A di đà Phật! Tùng Lạc tam hiệp vang danh giang hồ, hà tất phải che đầu giấu đuôi, hôm nay được gặp tại đây, thật là vô cùng vinh hạnh, bần tăng xin kính chào!
Trí Viên đại sư vừa nói ra danh hiệu Tùng Lạc tam hiệp, chẳng những mọi người đều sửng sốt, ngay cả đối phương ba người cũng đều hết sức kinh ngạc.
Lão nhân râu đen cười nói :
- Hòa thượng ở Diệu Phong sơn quả là khác người, nhưng hòa thượng bất tất phải đổi Tùng Lạc tam ải (lùn) thành Tùng Lạc tam hiệp, kẻ khác nghe hai từ Tam ải không xuôi tai, nhưng đối với huynh muội lão phu thì lại hết sức vang lừng.
Trí Viên đại sư ha hả cười to, từ khi rời khỏi Sơn Dương phong đến nay, đây là lần đầu tiên lão hòa thượng mới trở lại tiếng cười như vậy.
Chỉ nghe lão hòa thượng nói tiếp :
- Hiệp cũng được mà Ải cũng được, tùy ý thí chủ. Chẳng hay ba vị thí chủ đưa thư hẹn chúng bần tăng đến đây có điều chi dạy bảo?
Lão nhân râu đen hắng giọng :
- Tỉ võ trả người!
Trí Viên đại sư thoáng nhướng mày :
- Tỉ đấu bằng cách nào?
Lão nhân râu đen vừa định đáp, bỗng nghe lão bà thấp bé quát to, mọi người không hẹn đều hướng ánh mắt về phía ba đối phương.
Lão bà thấp bé quét mắt nhìn mọi người, đoạn từ nơi lưng lấy ra một sợi dây đỏ, vung dây cười hăng hắc nói :
- Các vị mỗi người tiếp được năm chiêu Hồng Trần Tam Trượng Khổn Ma sách, Đoan nhi sẽ trả lại cho các vị.
Mọi người nghe cậy đều sửng sốt, bởi ngoài mấy người như Trí Viên đại sư, Cố Ninh và Mục Đoan Dương là có thể tiếp năm chiêu Hồng Trần Tam Trượng Khổn Ma sách của lão bà thấp bé, những người khác e rằng không tiếp nổi.
Trí Viên đại sư ho khan mấy tiếng rồi nói :
- Nữ thí chủ không hề quen biết với chúng tôi, hà tất nhất định gây khó khăn...
Lão bà thấp bé quát ngắt lời :
- Ai nói chuyện với hòa thượng trọc, có bản lĩnh cứ giở trò ra, đừng lắm lời lôi thôi.
Trí Viên đại sư đỏ mặt tía tai, không thốt lên lời.
Yên lặng một hồi, bỗng nghe một tiếng quát run rẩy vang lên từ phía sau Trí Viên đại sư.
Mọi người đưa mắt nhìn, chỉ thấy Mục Đoan Dương toàn thân run rẩy, râu tóc dựng đứng quát :
- Bà lão kia, bà mà dám không thả tôn nhi của lão phu, lão phu thí mạng với bà.
Lão bà thấp bé cười khẩy :
- Tôn giá hãy xuất thủ thử xem!
Mục Đoan Dương hệt như một mãnh thú thọ thương, rống lên một tiếng ghê rợn, liều lĩnh lao về phía Mục Tiểu Đoan.
Lão bà thấp bé và lão nhân râu đen cùng quát to :
- Lão định làm gì vậy hả?
Đồng thời mỗi người tung ra một chưởng, hai luồng kình lực như vũ bão xô thẳng vào Mục Đoan Dương.
Trí Viên đại sư, Phùng Kình Thu và Cố Ninh kinh hãi, mỗi người vội tung ra một chưởng.
Mục Đoan Dương tuy hành động như điên cuồng, song thần trí hết sức tỉnh táo, vừa thấy hai luồng kình phong ập đến, liền lách tránh sang bên và tay phải vung lên, cũng tung ra một chưởng.
Mấy luồng chưởng kình cùng lúc chạm vào nhau, bùng một tiếng đinh tai nhức óc, Mục Đoan Dương liên tiếp lùi sau mấy bước mới đứng vững lại được.
Lão bà thấp bé và lão nhân râu đen chỉ vạt áo tung bay, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Trí Viên đại sư, Phùng Kình Thu và Cố Ninh đều người chao đảo mấy lượt.
Chỉ qua một chiêu ấy, mấy cao thủ hiện diện đều hiểu rõ trình độ võ công của đối phương.
Lão bà thấp bé gằn giọng :
- Mục Đoan Dương, nếu lão định dùng vũ lực cướp đoạt thì chớ hối hận.
Mục Đoan Dương giận dữ quát :
- Mụ lùn, trừ phi hôm nay mụ có ba đầu sáu tay, không thì đừng hòng xuống khỏi Hàn Mai lĩnh này.
Lão bà thấp bé ngửa mặt cười ha hả :
- Đừng nói bọn các ngươi lão thân chẳng xem ra gì, dù có thêm mười hai người nữa, lão thân cũng chẳng hề bận tâm chút nào.
Trí Viên đại sư thấy cục diện mỗi lúc càng thêm căng thẳng, bèn kéo Mục Đoan Dương lại, tiến tới hai bước nói :
- Nữ thí chủ có còn cách nào thông cảm hơn không?
Lão bà thấp bé dứt khoát :
- Không, một chút cũng không thể thông cảm.
Mục Đoan Dương nghiến răng :
- Lão phu quyết thí mạng với mụ!
Vừa dứt lời đã lao bổ vào lão bà thấp bé, mọi người thấy vậy đều cả kinh.
Lão bà thấp bé lách người tránh sang bên, cười dài sắc lạnh nói :
- Mục Đoan Dương, tôn giá không chịu theo điều kiện của lão nhân, sẽ không bao giờ trông thấy được một Đoan nhi còn sống nữa.
Đoạn quay sang hai lão nhân râu đen và râu bạc nói :
- Mang người đi!
Vừa dứt lời đã cắp lấy Mục Tiểu Đoan, phi thân xuống núi.
Mục Đoan Dương, Trí Viên đại sư cùng quát to :
- Đứng lại!
Nhưng Tùng Lạc tam ải vẫn không ngoảnh lại, phóng đi như bay xuống núi.
Chỉ nghe tiếng nói lão bà thấp bé từ xa vọng đến :
- Ngày này sang năm hãy đến Kim Sơn tự Lôi Phong tháp mà nhận xác Đoan nhi!
Mục Đoan Dương và mọi người vừa định đuổi theo, bóng dáng Tùng Lạc tam ải đã biến mất như mây khói.