Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Từ Thanh Xuân Đến Bên Nhau - Phần 6

Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:33:17

21

Chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Ngày hôm , hầu như ai cũng rằng Tưởng Hà Nghi – học sinh cuối cấp – và Lâm Bác Bác – học sinh khối – đang yêu .

Tiểu Nhuệ phấn khích đến mức ngừng tán gẫu với , còn ánh mắt của các bạn cùng lớp cũng phần kỳ lạ.

"Thật thể tin nổi."

" , thực sự thể cưa đổ hot boy của trường ?"

"Cậu học giỏi như thế, cũng kiểu thích gây rối..."

Bọn họ thì thầm to nhỏ. cúi đầu, định bài kiểm tra nhưng khỏi nắm chặt bút hơn.

"Trật tự! Các ghi tên sổ ?" Lớp trưởng dậy quát, cả lớp lập tức yên lặng.

Dù là lúc ăn ở căng tin vệ sinh, đều cảm nhận ánh mắt xung quanh.

"Nhìn kìa, đó là Lâm Bác Bác."

Cứ như thể phạm sai lầm gì đó khi yêu .

Tưởng Hà Nghi từng với rằng gia đình thoải mái với chuyện yêu sớm, miễn là ảnh hưởng đến việc học.

bố ...

Họ nghiêm khắc hơn nhiều. chắc phản ứng của họ sẽ .

Sau giờ học, đang thu dọn đồ đạc thì bất chợt thấy tiếng động bên ngoài.

Nghiêng đầu cửa sổ, thấy bóng dáng cao lớn của Tưởng Hà Nghi lướt qua, bước thẳng lớp, tiến về phía .

Ánh hoàng hôn đỏ rực đổ qua ô cửa sổ, nhuộm hồng cả căn phòng. Đôi mắt dịu dàng nhưng kiên định.

còn kịp định thần thì chiếc cặp trong tay cầm lấy.

"Đi thôi."

ngờ đón về nhà một cách công khai như .

Những ánh mắt xung quanh khen chê, nhưng khoảnh khắc mặt , chỉ còn thấy duy nhất mà thôi.

Dưới hàng cây rợp bóng, đột nhiên nhanh hơn hai bước, đặt tay lên đầu :

"Đừng sợ."

khựng , do dự một chút ngước lên hỏi:

"Nếu... ý em là nếu bố em đồng ý, bắt em chia tay với thì ?"

Anh suy nghĩ một lúc, khẽ :

"Em thể đơn phương chia tay, nhưng đến thời điểm thích hợp, sẽ theo đuổi em."

Hôm , chúng cứ thế lặng lẽ lâu.

Tối hôm đó, giáo viên gọi văn phòng để chuyện.

"Học lực của em , đừng để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến việc học."

đoán điều . ...

Bố cũng chuyện.

Họ mắng một trận thậm tệ.

Mẹ thậm chí còn định đánh , nhưng bố ngăn .

cố gắng thuyết phục họ:

"Con hứa sẽ lơ là học hành. Con chắc chắn sẽ thi đỗ một trường đại học danh tiếng."

"Anh , nhân cách, trách nhiệm, và cũng đối xử với con."

"Con còn nhỏ, con cái gì mà phân biệt? Nhỡ lừa mà thì ?" Mẹ giận dữ quát.

"Anh sẽ ." kiên định.

Cuối cùng, thấy nhất quyết chịu từ bỏ, họ ép chia tay nữa. cảnh cáo:

"Từ giờ đến khi thi đại học, con giữ cách với nó."

Rồi bà bất chợt thở dài:

"Hay là chuyển trường cho xong."

lập tức phản đối:

"Không ! Con sắp năm cuối , còn thời gian thích nghi với môi trường mới nữa!"

22

Cuối cùng, và Tưởng Hà Nghi quyết định giả vờ chia tay. Ban ngày, chúng tỏ như chẳng liên quan gì đến , thậm chí còn buồn liếc đối phương. khi màn đêm buông xuống, những cuộc trò chuyện qua điện thoại trở thành niềm vui lớn nhất của cả hai.

Bố lo lắng rằng sẽ ảnh hưởng bởi cuộc chia tay, nên cố gắng trò chuyện để an ủi . chỉ thản nhiên ăn hết hai bát cơm, lau miệng :

"Đừng lo, con mà. Dù con cũng thích lắm."

Thấy vẫn ăn uống ngon lành, họ yên tâm, thậm chí còn gắp thêm một chiếc đùi gà cho . mỉm , nhưng sâu trong lòng cảm thấy trống rỗng.

“Con xin bố . Con nhất định sẽ hiếu thuận với bố hơn…”

Vừa trở về phòng, lập tức mở điện thoại và đúng lúc nhận tin nhắn từ Tưởng Hà Nghi.

Tưởng Hà Nghi: Mẹ hỏi ai là đề nghị chia tay. Anh bảo là em. Em đoán xem bà gì?

: Gì cơ?

Tưởng Hà Nghi: Bà bảo đó là một quyết định sáng suốt.

: Hahahahaha!

thể tưởng tượng khuôn mặt ấm ức của qua màn hình.

Tưởng Hà Nghi: Anh quan tâm. Ngày mai em hôn hai cái để bù đắp tổn thương tinh thần cho .

Ồ… Thì "đầu gấu" của trường cũng lúc cần dỗ dành!

Chúng cứ thế duy trì mối quan hệ bí mật , thỉnh thoảng lén lút hẹn ở góc khuất hoặc bên ngoài trường để ăn uống, xem phim. Mỗi buổi hẹn hò đều chẳng khác gì một bộ phim điệp viên.

Trong rạp chiếu phim đông đúc, kéo thấp chiếc mũ bóng chày đen, nắm c.h.ặ.t t.a.y . Khi bộ phim kết thúc, cố chấp giữ ở cầu thang chỉ để hôn một cái thật lâu mới chịu buông.

Thời gian thấm thoắt trôi qua. Sau khi đỗ đại học, gia đình quyền thế của gửi đến Bắc Kinh học ngành y. Có vẻ như chúng thể cùng một trường, nhưng may mắn , ngôi trường mà hướng tới cũng ở Bắc Kinh. Ngay cả khi chung một mái trường, ít nhất chúng vẫn ở cùng một thành phố.

Năm ba trung học bận rộn đến nghẹt thở. Tiếng giảng bài của thầy cô như một lời nhắc nhở rằng ai phép lơ là dù chỉ một phút.

Cuối cùng, kỳ thi tuyển sinh đại học cũng kết thúc. vui mừng nhận giấy báo trúng tuyển của Đại học A. Bố còn phấn khích hơn cả , họ mời nhiều họ hàng và bạn bè đến nhà chung vui. hứng thú lắm, chỉ lặng lẽ cây cầu gỗ ven sông, đung đưa chân và gọi điện cho Tưởng Hà Nghi.

"Tưởng Hà Nghi, bao lâu chúng gặp ?"

"Sao thế, nhớ ?"

"Ở trường nổi tiếng lắm ?"

Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh mặc áo khoác trắng, cao ráo và điềm tĩnh. Nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tim rộn ràng.

Bên vang lên một tiếng khẽ, giọng dịu dàng cất lên:

"Nhìn lưng em , đồ ngốc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tu-thanh-xuan-den-ben-nhau/phan-6.html.]

giật . Ở đầu bên cây cầu, Tưởng Hà Nghi đang đó, áo sơ mi trắng phất phơ trong gió, đôi môi khẽ cong lên một nụ dịu dàng.

Cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc khẽ bay, để lộ đôi lông mày thanh tú.

"Anh..." lắp bắp, tim đập loạn nhịp.

Anh dang rộng vòng tay, ý bảo chạy đến.

Những ngày tháng xa cách bỗng chốc ùa về, kìm mà lao thẳng vòng tay . Anh ôm chặt lấy , xoay vài vòng cúi xuống , trêu chọc:

"Anh nhớ em đến mức ăn ngon ngủ yên hả?"

vùng khỏi vòng tay , nghiêm túc : "Không hề."

kịp phản ứng, nhanh chóng kéo lòng nữa.

"Anh ôm em đủ ."

lặng lẽ mỉm , thoải mái dựa n.g.ự.c , lắng nhịp tim mạnh mẽ và đều đặn.

lúc đó, một giọng non nớt vang lên bên cạnh:

"Dì ơi, hai đang gì thế?"

giật b.ắ.n , vội vàng đẩy Tưởng Hà Nghi . Quay sang , phát hiện đó là Tiểu Oánh—con gái của họ .

Cô bé buộc tóc hai bên, ngậm kẹo mút, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò.

"Tiểu Oánh, cháu ăn mà đây?" cố gắng đánh lạc hướng.

Cô bé nghiêng đầu, chớp mắt ngây thơ: "Thế dì bỏ bữa để đây hẹn hò với chú trai ?"

: "..."

Tưởng Hà Nghi phì , cúi xuống xoa đầu cô bé:

"Nhóc con, cháu học cái từ ai thế?"

Tiểu Oánh bĩu môi: "Trên phim truyền hình mà."

"... Được , về nhà ngay!"

"Hừm, dì hư!"

Sau khi cô bé chạy , thở phào nhẹ nhõm, lườm Tưởng Hà Nghi:

"Anh đây , định ở mấy ngày?"

Anh tự nhiên nắm lấy tay , chậm rãi : "Sắp khai giảng ."

gật đầu: "Có lẽ em sẽ lên trường sớm hơn . Sinh viên năm nhất nhiều thứ chuẩn ."

Anh xoa đầu , khẽ : "Vậy thì cùng ."

Mắt sáng lên: "Thật ?"

Anh nghiêng đầu , khóe môi nhếch lên: "Như , thể giúp vợ tránh khỏi việc các đàn khác để ý khi trường."

bật : "Tuyên bố chủ quyền?"

Anh ngân nga một tiếng, bất ngờ cúi xuống thì thầm bên tai : "Đừng lo chuyện khác, hết tìm một góc để hôn em cho đàng hoàng ."

đỏ mặt lùi một bước: "Chỉ là một nụ hôn thôi ?"

Anh nhướng mày, ánh mắt đầy ẩn ý: "Vậy còn mong chờ gì nữa, cục cưng?"

vội mặt , tim đập rộn ràng. kịp phản ứng, cúi xuống, ôm lấy , nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn sâu.

"Anh sẽ để em thoát ."

24

Vài ngày , và Tưởng Hà Nghi cùng đến Bắc Kinh. vẫn dám với bố , chỉ viện cớ rằng cùng vài cô bạn trong lớp.

Trong lúc đút cho ăn, Tưởng Hà Nghi mỉa:

“Bé cưng, ăn kẹo .”

Chiều hôm , khi trường, việc gấp nên rời .

Bạn cùng phòng mới của là hai cô gái dễ thương, một tên Hạ Đồng, còn là Lý Nhã. Cả hai đều hài hước và chút ngốc nghếch. Đêm đến, họ hét ầm lên rằng diễn đàn trường đang “nổ tung”.

sắp xếp đồ thờ ơ hỏi:

“Có chuyện gì mà rầm rộ ?”

“Ahhh! Anh trai quá! Cậu cũng là sinh viên năm nhất ?!”

“Đỉnh thật! Nhìn cứ như nam chính bước từ tiểu thuyết ! Khuôn mặt , dáng …”

Hai họ phấn khích đến mức phát cuồng. tò mò nghĩ thầm: Có thể trai hơn cả Tưởng Hà Nghi ?

“Bác Bác, mau xem nè!” Hạ Đồng hào hứng vẫy tay gọi .

bước gần, nghiêng đầu liền sững sờ.

Người đàn ông trong ảnh đang mua nước, đôi lông mày sắc nét, dáng cao ráo, biểu cảm hờ hững. Còn ai khác ngoài Tưởng Hà Nghi?

Bức ảnh rõ ràng chụp lén đăng lên diễn đàn học tập của trường, khiến đều tưởng cũng học ở đây. Phía bài đăng la liệt bình luận xin thông tin liên lạc, tên lớp v.v…

ho nhẹ, gãi đầu bình thản :

“Đây là bạn trai .”

Hai cô bạn cùng phòng đồng loạt sang, tròn mắt đầy kinh ngạc.

“Thật á?! Bạn trai hả?”

“Trời đất! Hai gặp từ khi nào thế?”

ngại ngùng: “Từ hồi cấp ba.”

Cả hai đồng thanh “Oaaa!” thở dài đầy tiếc nuối:

là tình yêu thanh xuân mà…”

Lý Nhã bỗng nhiên ghé sát , thấp giọng hỏi:

“Vậy… hai đến ?”

kịp phản ứng thì Hạ Đồng hùa :

“Anh “khỏe” ?”

“Bùm!” đỏ mặt ngay lập tức.

“Mấy đang nghĩ cái gì thế hả! Không nghĩ bậy!”

“Không thể nào, thể nào~” Hai họ đầy ẩn ý. “Có bạn trai trai như , bao giờ nghĩ đến chuyện ‘chạm’ …”

lập tức nhớ đến cảm giác vững chắc của cơ thể Tưởng Hà Nghi mỗi ôm .

Không lẽ… bao giờ lợi dụng ?!

Một khi ý nghĩ xuất hiện, nó cứ quanh quẩn mãi trong đầu.

Buổi tối, Tưởng Hà Nghi đến đón chơi. Chúng tản bộ con phố trường, hai bên đường là hàng cây sung xanh mướt.

lén suốt cả buổi, mỗi khi bắt gặp, giả vờ .

Cuối cùng, nhịn nữa mà đẩy tường, cúi xuống, nở nụ nham hiểm:

“Sao thế? Em nghiện ?”

Loading...