Tu Tiên Đá Thần
Chương 31: Giấc mơ tương lai ở Trái Đất
Cuối cùng Đá Quý cũng thoát được con Sói Lang chết tiệt đó, hiện tại cậu đang ở một vách núi nhỏ, nhớ lại cú thoát ngoạn mục.
Trước đó vài phút, cậu đang bị Sói Lang rượt bán sống bán chết chạy đến bờ vực, hết đường đi, dòm ngó khắp nơi, may mắn đu sợi dây leo xuống bên dưới.
Xung quanh rộng lớn vách núi, bên dưới xương mù sâu thăm thẳm.
Đá Quý tiến bước về phía trước một hang động, bên cạch có một bia đá lớn được khắc chữ như một câu thơ, đưa mắt đọc theo nó.
Đá Si Tình
Ngày qua ngày Đá nằm đây
Đông Tây Nam Bắc hỡi ai biết đến
Thời gian cứ dần trôi đi
Dù nắng hay mưa Đá vẫn chưa đi
Bây giờ Đá chỉ biết chờ
Thẫn thờ mà nhìn bầu trời bao la
Tình yêu với Đá xa vời
Hạnh phúc mãi mãi rời xa mà thôi
Giá như Đá có giấc mơ
Mơ về tương lai tươi sáng muôn màu.
Đọc xong cảm thấy khó hiểu, cậu lại bước vào bên trong, vừa đi vừa nhẩm lại xem nó ý nghĩa gì.
“Ngày qua ngày... Muôn màu”
Nghĩ mãi mà cũng không hiểu đành thôi.
Bên trong cuối con đường có một cục Đá nằm yên bất động ở giữa, một không gian yên tĩnh.
Đá Quý đã đến được cuối con đường, nhìn bên trong chỉ một mảnh trống không ngoài viên đá ở giữa ra, cậu khó hiểu?
- Hả? Đây là chuyện gì vậy? Sao chỉ có mỗi viên Đá thế kia?
Bước đến bên viên đá, cậu cầm nó lên lau đi lớp bụi bám trên nó.
Xung quanh là một màu nâu bạc, bề ngoài không khác gì một viên đá bình thường, đưa thanh Linh Kiếm lên chém thử.
Keng... Keng...
Vẫn không thấy không biến động gì, vức nó vào tường, làm đủ mọi cách nhưng đều vô dụng.
Bịch... Binh... Bạch... Bốp... Xèo...
Không có gì khác lạ cậu càng khó hiểu hơn?
- Cái gì thế này? Chém không đức? Ném không vỡ? Đốt không cháy? Vậy thứ bỏ đi này ở trong này làm gì? Thôi kệ cứ cất vào trước đã.
Tính đưa nó vào Đá Thần nhưng cũng vô dụng, làm Đá Quý tức điên máu, không làm được gì hòn đá.
- Cái hòn đá quái quỷ gì thế này?
Cậu nghĩ chắc nó không có tác dụng, nên mặt kệ nó rồi xuống tu luyện.
Trong hang động ở vách đá, Đá Quý đang tu luyện bên cạnh hòn đá, hòn đá ấy dần dần sáng lên, xung quanh nó bắt đầu xuất hiện sương mù và lấn sang cậu.
Bên trong đầu Đá Quý đang mơ một giấc mơ.
“Một thế giới khác lạ, bầu trời trong xanh những con Điểu lạ thường bay lượng, xung quanh rất ít Linh Khí.
Đứng trên bãi cát gần một con sông lớn, bên cạnh là những người ăn mặc kì lạ, thắc mắc tự hỏi bản thân:
- Hả? đây là đâu, ta đang ở đâu đây, sao ở đây Linh Khí thấp vậy?
Nhìn thấy những con vật lạ thường, cách ăn mặc của họ cũng khác, bản thân cậu cũng mặt một bộ đồ kỳ lạ, chỉ vào một thứ gì đó mà tự hỏi:
- Kia là con vật gì? nhỏ mà chạy nhanh vậy.
Đá Quý đang thẫn thờ, một cô gái xuất hiện trước mặt hỏi:
- Chào anh, anh cần giúp gì không?
Những dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu cậu?
- Vị tỷ này vừa gọi ta là gì thế?
Trò chuyện một hồi cậu cảm thấy thanh hình mình khác hẳn lúc đầu, to lớn hơn và biết được nơi mình đang đứng gọi là Trái Đất.
Đá Quý thử dùng Linh Khí nhiều lần nhưng điều vô dụng, đang suy nghĩ thì sau lưng một cô gái vỗ vai nói:
- Anh làm gì mà thẫn thờ thế, còn không mau đi về chăm con.
Cậu bất ngờ hỏi lại:
- Cái gì, chăm con? Ta còn chưa có nương tử cơ mà.
Cô gái tức giận quát mắng:
- Anh bị ngáo đá à, hay là thiếu mùi đòn của em, muốn em đánh cho anh nhớ không.
Qua vài câu giải thích, thì ra cô gái này là nương tử của mình đã sinh cho Đá Quý một tiểu tử, bản thân lại khó hiểu?
- Chuyện gì xảy ra thế này? Ta mười ba tuổi sao lại có con.
Càng ngày cậu càng thấy lạ thường, mười ba tuổi nhưng thân hình cao lớn như đã thành người lớn.
Sau nhiều ngày, Đá Quý đã thích nghi được với nơi đây, toàn bộ cậu trải quả chắc hẳn là một giấc mơ do đọc tiểu thuyết quá nhiều.
Hiện tại đây mới là sự thật, cậu chấp nhận nó, sống hết ngày này qua ngày khác, một cuộc sống vui vẻ đầm ấm.
Buổi sánh thức dậy, đưa con đi học, quay về làm việc, dọn dẹp nhà cửa, tối lại đưa con và nương tử đi dạo phố, mỗi tháng dẫn bọn họ đi ngắm cảnh đẹp,...
Thời gian cứ vậy mà thấm thoát trôi qua, tóc Đá Quý dần dần bạc trắng sắp đi lên đường.
Đến lúc cậu nằm xuống mới cảm thấy cuộc đời thật vui vẻ làm sao, hạnh phúc biết bao,...”
Bên ngoài trải qua mới chỉ một ngày.
Đá Quý mở mắt ra cảnh tượng trước mắt làm cậu khó tin?
- Hả? Ta nhớ bản thân xuống hoàng tuyền rồi mà?
Thời gian lại trôi qua cậu tự suy nghĩ mình là ai, những kí ức bị xáo trộn lẫn nhau, nghĩ đến vò đầu bức tóc hai canh giờ.
Tất cả đều có liên quan gì, chợt nhớ đến cha mình, Đá Quý bước vào trong không gian Đá Thần.
Qua cuộc trò chuyện với cha mình, đoạn ký ức ở nơi lạ đó là giấc mơ do viên đá gây nên.
Đá Quý tức sôi máu, bị nó giở trò làm cho kí ức mình lẫn lộn, nghĩ đến mọi thứ rối tung làm đầu cậu đau nhức, nhưng không làm được gì nó, nhớ lại lúc mới bước vào.
Vội vàng chạy ra trước cửa hang động mà nhìn lại dòng thơ ấy.
- Ầy! Thì ra là vậy, chắc hẳn có liên quan đến đoạn ký ức mất đi của ta.
Trước đó vài phút, cậu đang bị Sói Lang rượt bán sống bán chết chạy đến bờ vực, hết đường đi, dòm ngó khắp nơi, may mắn đu sợi dây leo xuống bên dưới.
Xung quanh rộng lớn vách núi, bên dưới xương mù sâu thăm thẳm.
Đá Quý tiến bước về phía trước một hang động, bên cạch có một bia đá lớn được khắc chữ như một câu thơ, đưa mắt đọc theo nó.
Đá Si Tình
Ngày qua ngày Đá nằm đây
Đông Tây Nam Bắc hỡi ai biết đến
Thời gian cứ dần trôi đi
Dù nắng hay mưa Đá vẫn chưa đi
Bây giờ Đá chỉ biết chờ
Thẫn thờ mà nhìn bầu trời bao la
Tình yêu với Đá xa vời
Hạnh phúc mãi mãi rời xa mà thôi
Giá như Đá có giấc mơ
Mơ về tương lai tươi sáng muôn màu.
Đọc xong cảm thấy khó hiểu, cậu lại bước vào bên trong, vừa đi vừa nhẩm lại xem nó ý nghĩa gì.
“Ngày qua ngày... Muôn màu”
Nghĩ mãi mà cũng không hiểu đành thôi.
Bên trong cuối con đường có một cục Đá nằm yên bất động ở giữa, một không gian yên tĩnh.
Đá Quý đã đến được cuối con đường, nhìn bên trong chỉ một mảnh trống không ngoài viên đá ở giữa ra, cậu khó hiểu?
- Hả? Đây là chuyện gì vậy? Sao chỉ có mỗi viên Đá thế kia?
Bước đến bên viên đá, cậu cầm nó lên lau đi lớp bụi bám trên nó.
Xung quanh là một màu nâu bạc, bề ngoài không khác gì một viên đá bình thường, đưa thanh Linh Kiếm lên chém thử.
Keng... Keng...
Vẫn không thấy không biến động gì, vức nó vào tường, làm đủ mọi cách nhưng đều vô dụng.
Bịch... Binh... Bạch... Bốp... Xèo...
Không có gì khác lạ cậu càng khó hiểu hơn?
- Cái gì thế này? Chém không đức? Ném không vỡ? Đốt không cháy? Vậy thứ bỏ đi này ở trong này làm gì? Thôi kệ cứ cất vào trước đã.
Tính đưa nó vào Đá Thần nhưng cũng vô dụng, làm Đá Quý tức điên máu, không làm được gì hòn đá.
- Cái hòn đá quái quỷ gì thế này?
Cậu nghĩ chắc nó không có tác dụng, nên mặt kệ nó rồi xuống tu luyện.
Trong hang động ở vách đá, Đá Quý đang tu luyện bên cạnh hòn đá, hòn đá ấy dần dần sáng lên, xung quanh nó bắt đầu xuất hiện sương mù và lấn sang cậu.
Bên trong đầu Đá Quý đang mơ một giấc mơ.
“Một thế giới khác lạ, bầu trời trong xanh những con Điểu lạ thường bay lượng, xung quanh rất ít Linh Khí.
Đứng trên bãi cát gần một con sông lớn, bên cạnh là những người ăn mặc kì lạ, thắc mắc tự hỏi bản thân:
- Hả? đây là đâu, ta đang ở đâu đây, sao ở đây Linh Khí thấp vậy?
Nhìn thấy những con vật lạ thường, cách ăn mặc của họ cũng khác, bản thân cậu cũng mặt một bộ đồ kỳ lạ, chỉ vào một thứ gì đó mà tự hỏi:
- Kia là con vật gì? nhỏ mà chạy nhanh vậy.
Đá Quý đang thẫn thờ, một cô gái xuất hiện trước mặt hỏi:
- Chào anh, anh cần giúp gì không?
Những dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu cậu?
- Vị tỷ này vừa gọi ta là gì thế?
Trò chuyện một hồi cậu cảm thấy thanh hình mình khác hẳn lúc đầu, to lớn hơn và biết được nơi mình đang đứng gọi là Trái Đất.
Đá Quý thử dùng Linh Khí nhiều lần nhưng điều vô dụng, đang suy nghĩ thì sau lưng một cô gái vỗ vai nói:
- Anh làm gì mà thẫn thờ thế, còn không mau đi về chăm con.
Cậu bất ngờ hỏi lại:
- Cái gì, chăm con? Ta còn chưa có nương tử cơ mà.
Cô gái tức giận quát mắng:
- Anh bị ngáo đá à, hay là thiếu mùi đòn của em, muốn em đánh cho anh nhớ không.
Qua vài câu giải thích, thì ra cô gái này là nương tử của mình đã sinh cho Đá Quý một tiểu tử, bản thân lại khó hiểu?
- Chuyện gì xảy ra thế này? Ta mười ba tuổi sao lại có con.
Càng ngày cậu càng thấy lạ thường, mười ba tuổi nhưng thân hình cao lớn như đã thành người lớn.
Sau nhiều ngày, Đá Quý đã thích nghi được với nơi đây, toàn bộ cậu trải quả chắc hẳn là một giấc mơ do đọc tiểu thuyết quá nhiều.
Hiện tại đây mới là sự thật, cậu chấp nhận nó, sống hết ngày này qua ngày khác, một cuộc sống vui vẻ đầm ấm.
Buổi sánh thức dậy, đưa con đi học, quay về làm việc, dọn dẹp nhà cửa, tối lại đưa con và nương tử đi dạo phố, mỗi tháng dẫn bọn họ đi ngắm cảnh đẹp,...
Thời gian cứ vậy mà thấm thoát trôi qua, tóc Đá Quý dần dần bạc trắng sắp đi lên đường.
Đến lúc cậu nằm xuống mới cảm thấy cuộc đời thật vui vẻ làm sao, hạnh phúc biết bao,...”
Bên ngoài trải qua mới chỉ một ngày.
Đá Quý mở mắt ra cảnh tượng trước mắt làm cậu khó tin?
- Hả? Ta nhớ bản thân xuống hoàng tuyền rồi mà?
Thời gian lại trôi qua cậu tự suy nghĩ mình là ai, những kí ức bị xáo trộn lẫn nhau, nghĩ đến vò đầu bức tóc hai canh giờ.
Tất cả đều có liên quan gì, chợt nhớ đến cha mình, Đá Quý bước vào trong không gian Đá Thần.
Qua cuộc trò chuyện với cha mình, đoạn ký ức ở nơi lạ đó là giấc mơ do viên đá gây nên.
Đá Quý tức sôi máu, bị nó giở trò làm cho kí ức mình lẫn lộn, nghĩ đến mọi thứ rối tung làm đầu cậu đau nhức, nhưng không làm được gì nó, nhớ lại lúc mới bước vào.
Vội vàng chạy ra trước cửa hang động mà nhìn lại dòng thơ ấy.
- Ầy! Thì ra là vậy, chắc hẳn có liên quan đến đoạn ký ức mất đi của ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương